Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

TÌNH YÊU XA RỒI

Tình yêu đã xa rồi
Liệu có còn trở lại
Dù người đang khắc khoải
Dù nỗi nhớ lắt lay


Tình yêu như cái chết
Khi vĩnh viễn ra đi
Khi nói câu chia ly
Có thể nào sum vầy?

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Tâm sự của người ĐÀN BÀ... bỏ bê... CHỒNG!

Nàng như đang bay...
Khi từ trên đỉnh dốc bước xuống
Dòng thời gian lôi kéo vội vàng
Cố ghìm bước nhưng không thể được
Không thể quay lại nhìn phía sau - bất cẩn không khéo lộn nhào
Chân thoăn thoắt nhưng lại sợ nhìn đích đến
Cuộc đời nàng cũng có bốn mùa, nhưng chỉ một lần, không hề trở lại
Xuân đã vĩnh viễn biến mất vào cõi hư vô nào, không còn dấu vết
Hạ nồng cháy đã nguội lạnh như đống tro, tàn lụi lâu rồi
Thu sắp qua, đang rơi rụng những chiếc lá đổi màu vàng úa
Như tóc nàng phai nhạt rơi rớt theo những nhát lược chảy qua
Mùa đông sắp đến nhưng đã nghe buốt giá trong lòng

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê... @5

Hôm nay chị đi đâu mà nhà anh tôi vắng tanh như chùa bà đanh vậy cà!
Im lìm, ai làm gì mờ ám trong đây không?
- Mờ cái đầu mầy, tao đang đọc báo mạng.
- Rảnh dữ hé, sao không nhân thời cơ lỏng lẻo nầy mà sưởi ấm lòng?
- Muốn bốc khói nè! Chẳng thấy đèn đuốc ai mở hết, tín hiệu, kí hiệu cũng không có nốt. Mấy người nầy bộ tính làm phản rồi sao.
Ghê chưa, xem ra tác chiến cũng có kế hoạch chu đáo quá chứ. Ông đang làm phản thì có.
- Ông đọc cái giống gì vậy?
- Xem Cô gái đồ long bị túm, mặc đồ... lông con gì đây, chắc lông con căngugu hay sao mà có cái túi đựng hồ sơ của thiên hạ bá tánh chạy vòng vòng khoe mọi người.
- Cha ơi! đồ long nầy là thanh đao chém sắt như chém bùn đó cha, nói bậy nói bạ, mấy kiếm khách giang hồ cười cho thúi mũi.
- Vậy là Triệu Minh đó hả.
- Yesờ!
- Triệu Minh nầy hổng lo giữ thằng Trương Vô Kỵ, rảnh quá đi quảng cáo không công cho mấy bà mấy ông có tiếng tăm chi vậy?

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê... @4

... Ổng lại rên bài thơ con cóc với tôi.
- Đứa nào nói cái mạng quỷ sứ nầy là ảo vậy? nó làm cho anh ăn không ngon ngủ không yên, mơ mơ màng màng như ma ám. Tim thì đập ầm ầm.
Từng tuổi nầy mà còn ham hố, yêu vừa đủ thôi, cứ cho cứ nhận liên tục vậy thì ráng phình tim ra mà chứa, càm ràm nghe mắc nổi dịch.
- Để Sư Tử gầm lên và cạp ông một cái là tỉnh liền hà, còn tim ông thì khỏi đập nữa cho nó khoẻ.
- Xời, giờ bả chỉ biết đếm tiền thôi, hay là có ai khác rồi hổng biết chừng, đâu có dòm ngó tới anh mầy nữa.
Tôi ở giữa hai anh chị nầy chắc có ngày tôi sẽ thành cái bánh kẹp, tôi biết chắc tương lai tôi đen thùi lùi vì bao nhiêu tội nợ sẽ đổ trên đầu mình. Tài lanh tài lọt chi rồi bi giờ hứng chịu hậu quả.  Bởi vậy ông bà nói quả không sai, kêu uốn lưỡi bảy lần mà tôi không nghe lời. Cũng đáng đời lắm.
- Tối ngày tao sợ lộn bà nầy với bà kia, chuyện kia xọ qua chuyện nọ.
Không sợ cái bà ở nhà lộn ruột, mà sợ đâu xa vời vậy cha nội. Cái gì cũng có một - Một khối óc, một trái tim, một... Cho một tức là biểu nhận một thôi, nhận chi cho nhiều rồi rối rắm. Ổng mà không bảo trọng là có ngày đi khám bệnh phụ khoa... Phải hôn ta? Khám thần kinh thì đúng hơn chứ nhỉ?

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê...@3

Thật hết chịu nổi cái ông háo sắc nầy, mới có lò mò tập sự mà đã vướng vào lưới tình tay... TƯ mới ghê chứ.
Còn tôi lung tung lăng tăng mà có làm nên cơm cháo gì đâu, thường thì "Ngọc trong Đá" mà. Sao hổng ai phát hiện moi mình ra mà mài giũa đến nơi đến chốn hết vậy? thiệt tình!
- Anh nói đi, BÀ THỨ NHẤT làm sao?
- Thì tao nói nè, từ từ mầy làm gì dữ vậy. Nàng rất là hiền lành dễ thương có một đứa con gái 14 tuổi rồi, nhà ở tận Cà Mau.
Ôi! tận cùng Tổ quốc, đi lại coi bộ khó khăn à nhe.
- Nhất cự li, mà xa như vậy làm sao ông rước dâu được hả? ông tưởng ông còn ngon lắm sao?
- Thì tình cảm nó có mắt có mũi đâu mà phân biệt mấy kí lô mét mầy ơi!
Quả thật, cái thứ tình cảm nầy có u u, mê mê dữ lắm, tôi biết mà.
- Nàng sống nuôi con, còn chồng nàng thì mất tăm hơi, lặn ở đâu sâu lắm, nàng tìm hoài mà thằng chả trốn đi xây tổ uyên ương với ai rồi. Còn không về mở gông cho nàng lấy chồng, cứ xiềng bằng cái giấy kết hôn.
Ông dám cũng giống vậy lắm, ở đó mà nói người ta.
- Nàng mảnh mai xinh đẹp nhưng không bằng nghilinh trong lóc của mầy, chỉ bằng phân nữa thôi.

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê...@2

Từ hôm mà người đàn ông bị vợ bỏ bê ấy đòi... Ói vì sắc đẹp của tôi, tôi đâu có thèm nhìn tới ổng nữa dù bằng nửa con mắt. Bộ ổng tưởng mình ngon lắm sao? Bị chị bỏ rớt lên rớt xuống mà còn làm tàng với tôi mới hoang tưởng làm sao.
Vậy mà ổng lại kiếm tôi chứ!
- Hì hì... bỏ qua chuyện cũ đi hé, tại hôm đó anh lỡ ăn bậy nên ụa bậy ụa bạ, quên đi nha, em rộng lượng mà.
- Kiếm tôi làm chi? Tôi không có VỂNH LỖ TAI nghe ông than thở nữa đâu nhe.
Nói vậy thôi chứ tôi quả rộng lượng thiệt chứ bộ!
- Kì nầy tao định xin ý kiến bây thôi mừ.
- Ý kiến ý cò gì? ông đến mấy nhà tư vấn kìa.
- Bây xúi tao thì tao tìm bây, không tư vấn tư viếc gì ráo. Bây phải chịu trách nhiệm!
TRỜI! Có không ta? tôi đã làm ra chuyện gì vậy? sao tôi không biết vậy ta?
- Em xúi anh làm gì? không đổ thừa nhe!
- Đổ thừa con khỉ khô, hổm biểu anh đi hỏi chị Yahoo mà, đã có câu trả lời, mà tới 3 câu lận... hehehehe... Không ngờ anh mầy tài thiệt.
Ổng lim dim mắt cười tận hưởng niềm vui thắng lợi, thấy giọng điệu hả hê ấy tôi muốn chị đến cho ổng một cây chổi chà. Thấy ghét ghê.

TÔI KỆ TÔI... tiếp

... Tôi mặc kệ tình đời bao nóng lạnh
Mới cười vui sao lại nỡ đắng cay
Đang nâng niu sao lại nỡ buông tay
Đang rộn rã lại nói lời cay đắng

 
Tôi mặc kệ miệng lưỡi người độc địa
Cứ gieo thêm bao oan trái hận thù
Nhìn đau khổ mà mỉm cười vui thú
Đạp người qua cho tầm với vươn cao

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

TÔI KỆ TÔI...

Tôi mặc kệ tại sao ngày sáng nóng
Rồi đêm về tối lạnh cả không gian
Nắng chói chang bừng nở nụ hoa lan
Chợt mưa đổ dập dùi trong rơi rụng

Tôi mặc kệ đường có bao lối rẽ
Ngẫn ngơ nhìn, bước tiếp đến phương nao?
Phía bên đây có hạnh phúc ngọt ngào
Và bên đó là những gì chờ đợi

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê... @1

Gặp ổng tôi xúi (tại Li biểu)
- Anh à! Chị lạnh lùng sương rơi vậy anh mua phở đem về nhà mà dùng thì không sợ đói.
- Mua cái đầu của mi, bây có biết câu "ăn không được thì đổ bỏ" không?
Ai sáng chế ra cái câu nầy cũng thông minh ghê, ngu sao cho người ta ăn, mắc công mình rửa chén, còn họ no nằm phển bụng.
- Tao mà đem phở về nhà thì ngôi nhà nầy sẽ thành chiến trường afghanistan hoặc tao thành người vô gia cư ở gầm cầu Rạch miễu.
Đi chi xa vậy trời, ổng ở SG mà sao không ở cho gần vợ gần con
- Chỗ đó mát mẽ mà gần nhà mầy, có gì tao nhờ vả.
Còn lâu à!
- Hay anh cũng ăn bún ốc lén rồi chứ làm gì mà chịu đói, bày đặt than thở cho em xiêu lòng tội nghiệp chứ gì?
- Lén gì mà lén được, tao cũng tìm kiếm nhưng bộ dễ có lắm hả, túi tao lại hẻo xu. Nói bây nghe, tao cũng khổ thiệt, nỗi lòng nầy nói ra thì cũng kì cục, thật sự tao cũng phải tự xử thôi!
Ồ! tôi tròn con mắt hỏi:

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG... bị bỏ bê...

Ông ấy chưa có già lắm, mới có năm mươi mấy tuổi thôi.
Mặt ổng lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó như chứa trong bao tử 1 khối thuốc nổ.
Cũng hao hao giống mấy bà có bầu gần tới ngày sinh, bứt rứt, khó chịu lắm.
Tôi biểu ổng mua thuốc xổ uống đi.
Ổng nói:
- Bậy nè, biết gì mà ra toa bậy bạ, chứa cái khác không xổ được.
Cái gì mà ổng khổ sở hết sức vậy? phải tìm cách giải quyết đi chứ.
Những khi khề khà chút hơi men ổng than nghe mà đứt ruột:
- Mấy đứa biết hôn, anh buồn chị lắm.
- Sao vậy? Chị làm gì mà anh buồn?
-Tao hỏi tụi bây nè. Cám treo để heo nhịn đói là sao?
- Là sao là sao? Ông cho nó ăn đi, ai biểu bỏ đói nó chi rồi nó la tối ngày.
Nhưng tôi sực nhớ lại là nhà ổng làm gì có chuồng heo nào. Có cái chuồng bự chứa 2 vợ chồng và 2 đứa con của ổng thôi mà.
- Thôi nhe! ông nói ai heo vậy?
- Tao chứ ai vô đây.

CHO TÔI... tám chút xíu nữa nha...!

- Cuộc đời sao mà chán như con gián thế nầy! Tôi chán đời và tôi hay than thở.
- Con gián nó đâu có chán, con gián nó nói - làm người sướng muốn chết rồi còn than thở nổi gì, lôi nó vào đổ thừa nó đủ thứ, bộ thấy nó không ọ ẹ được rồi muốn nói gì thì nói sao? Trời! có cặp râu và cái mỏ nhọn nhúc nhích.
Thường thì khi tôi lẩm bẩm đâu có ai trả lời, sao hôm nay có tiếng cự nự lại vậy?
Thì ra chuột cống ấm ức trả lời.
- Hai đứa bây ở cùng nhau rồi bênh vực nhau quá hé! Tao cho một cái cán chổi là tụi bây đi tông. Đồ quỷ ở dơ!
- Bà có ngon bà xuống đây coi bà có sạch, có thơm hông. Có khi còn tệ hơn là đằng khác. Mấy người ở trên đó bầy hầy thấy bà bày đặt chê tới chê lui!
Ôi! hôm nay con gì nhập nó mà nó trả treo với tôi hoài vậy? Tụi nầy bây giờ lộng hành quá.
Hôm qua nghe mấy con vịt cạp cạp cả buổi tôi đau đầu muốn chết rồi bi giờ tới cái đám nầy phê bình.

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

MẶT TRỜI NHÌN THẤY

Khi sương đêm long lanh bắt đầu mở mắt.
Những tia sáng còn ngái ngủ yếu ớt len vào từng khe lá để ve vuốt các bông hoa vừa hé nụ.
Bình minh đã ló dạng rồi đó, mặt trời đang mỉm cười toe toét, khoe khoang ra vẻ ta đây - chỉ cần liếc một cái là thấy hết nơi nơi nửa phần trái đất.
Mặt trời bắt đầu đi dạo, tò mò nhìn ngắm mọi hang cùng ngõ ngách, thâm sơn cùng cốc, từ vùng cao nguyên bao la đến đồng bằng trải dài mênh mông.
Thiên nhiên trùng trùng điệp điệp và con người thì cũng điệp điệp trùng trùng, nhà cửa tầng tầng lớp lớp.
Những ngôi nhà to, đẹp rực rỡ lấp lánh trong nắng sớm.
Những con đường thênh thang láng mướt như các dòng sông uốn khúc với từng bầy cá to nhỏ bơi lội không ngừng, những con cá nầy xì khói và kêu inh ỏi.
Ngày mới bắt đầu. Mọi thứ cũng chào đón mặt trời, mong muốn có một ngày bình yên hạnh phúc.
Có rất nhiều nơi hoang vu xa xôi, mà chúng ta phải khó khăn lắm mới đến đó được, và cũng có nhiều chỗ gần kế bên mình.
Khốn khổ vì nghèo khổ và bất hạnh.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

CHIẾC LÁ CỨU MẠNG

Tôi là CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG trong truyện ngắn cùng tên của Ơ Henry
Hôm nay cho tôi tâm sự một chút với các bạn.
Tôi có công lớn quá mà chưa có ai cho tôi nói lời nào.
Người ấy, Cha tôi - Ông họa sĩ già Behrman đã sinh ra tôi trước khi từ giã cõi đời. Ông ấy có bao giờ nghĩ mình sẽ đi đến một nơi mà Ông không muốn người khác đến?
Và tôi là tác phẩm tuyệt vời trong cuộc đời đầy khó khăn của Ông. MỘT CHIẾC LÁ CÔ ĐƠN... giả, có nhiệm vụ kéo một linh hồn đang hấp hối đang ngấp nghé cửa - không biết là thiên đàng hay địa ngục trở về nhà của mình, và đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Cố gắng gieo mầm cuộc sống cho người khác, người ta thì sống nhăn, còn Cha thì âm thầm ra đi vĩnh viễn, để cho mầm... "chết" ghé rước Ông đi. Thiệt tình! Nhưng đó cũng là điều ngoài ý muốn. Tội nghiệp Cha tôi.
Cha vẽ tôi thiệt là giống chiếc lá vàng và dán tôi lắt lẻo trên cái cây mà mấy tụi lá thiệt nó từ từ chúi nhủi xuống đất hết.

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

NÓNG PHỎNG!

GÌ VẬY?
LÀM ĐẠI ĐI
SỐT RUỘT QUÁ À NHA!
Chờ mình một chút đi mà, sao mà vội vậy, cái gì thì cũng từ từ thì mới kết quả mới được thỏa đáng chứ.
Đâu phải như ba, mẹ đâu, thấy cưng quá là làm cái "CHỤT" liền. Sao ngộ vậy ta, ba má làm cái gì cũng nhanh nhẩu, rốp rẻng. Nựng nịu hun hít gì cũng lẹ lẹ làng làng, ý vậy mà mấy đứa con còn bực mình chùi tới chùi lui, sợ dính nước bot.
Nói nãy giờ chắc biết tôi là gì rồi há!?
Tên tôi đích thực là NỤ HÔN
Ôi! sao mà tôi yêu tôi đến như thế không biết. Bởi vì ai cũng thích tôi hết mà! Nhưng mà đừng có ham, không phải vậy hết đâu nha, cũng có nhiều người nhìn tôi như xa lạ. Tôi thì lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, cần thì nhào tới liền, còn họ thì nhút nhát e dè, họ nghĩ rằng - HÔN THÌ KHỔ, MÀ KHÔNG HÔN THÌ LỖ - mấy người đó sợ cái gì vậy?
Sợ lúc đó LÝ TRÍ bay lên trời chắc? càng tốt chứ sao, đầu óc rảnh rang trống trải, không muốn à? xì tréc sẽ theo gió cuốn đi, con người sẽ nhẹ nhàng bay bổng lên tận chín tầng mây.
Chỉ còn TÌNH CẢM là ở lại, và cái thứ nầy nó cũng quỷ quái lắm đó, chuyên dẫn dắt người ta vào con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, đầy mê ly say đắm, nói nhỏ nha lúc đó tôi cũng không biết mình là ai nữa mà.
Nhưng mà 2 thứ nầy hòa thuận cùng ở lại thì tôi là CỰC KÌ! Lúc ấy Lí trí chỉ cần biết đường đi đến nơi cần đến, ngoài ra thì không nên biết cái gì nữa tốt hơn. Biết nhiều quá Tình cảm cự liền à!

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

CÓ AI NGON BẰNG TÔI KHÔNG!

TÔI LÀ SỐ MỘT LA MÃ ĐÓ NGHEN!
Đừng nói tôi chảnh, đó là sự thật lồ lộ ai cũng thấy và ngắm nghía xít xoa khi lựa chọn.
Hên xui nên số phận tôi nay vầy mai khác.
Và tiền nào của nấy nên đôi khi người ta tưng tiu tôi như thỏi vàng không ngớt rờ mó, tỉa tót, có khi còn hun hít, nhưng có  người lại quăng tới quăng lui xem tôi như đồ bỏ, có khi cho tôi nằm chung với mấy con cá sình hay mấy bó rau héo rũ thấy mà ớn. Ông trời đặt đâu thì ngồi đó thôi, và tôi là vật bất ly thân của rất đông đảo quần chúng trong trần gian đầy cám dỗ nầy.
Cám dỗ ư? tôi nói hổng có sai đâu. Từ ngày tôi hiện diện trên cõi đời nầy thì con người phát tiết ra biết bao cám dỗ, biết bao bí mật, biết bao chuyện trời ơi đất hởi mà nếu người xưa có đội mồ sống dậy thì hoảng hồn chui trở xuống liền không cần suy nghĩ.
Tại sao vậy?
Tại vì tôi đem đến cho thiên hạ rất nhiều tiện lợi, tự đo trong đủ thứ vấn đề trong xã hội. Tốt xấu không phân biệt, tôi bình đẳng với tất cả mọi người, không phân biệt giàu sang cao quý hay nghèo hèn, ngu dốt. Hiền lành hay hung tợn tôi cũng chơi tuốt luốt.
Muốn gì thì chỉ cần nhấp nhấp mấy ngón tay và alô là được tìm thấy điều mình chờ đợi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào xó xỉnh nào nếu có tôi thì thế giới trong tầm tay.
Nhưng cũng ghét lắm.
Nhiều khi là: Alo hôm nay rau muống luộc anh muốn chấm với nước tương hay nước mấm - Trời ơi tôi thật phí sức vì mấy bà có tình yêu dào dạt, làm bộ đó mà, xem mấy ông đang làm gì, ở đâu với ai vì tiếp theo hàng loạt câu điều tra xét hỏi. Còn mấy ông thì còn lạ lùng hơn nữa: Alo, em yêu! anh rất thích chấm nước mấm, nhưng em đừng chờ anh, anh đang tiếp khách ở cơ quan. Thật ra họ đang chấm nước tương với một bà bạn mới quen, ở phương trời xa xôi nào đó.

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

MÙ XA...


Bàn tay với tìm hoài không thể nắm
Ánh mắt nhìn chỉ thấy bóng mù xa
Nụ cười yêu rơi tõm giữa bao la
Làn tóc rối ngây ngô thương gió ngắm


Tình yêu em như mây trời lãng đãng
Lang thang hoài trong vô tận tìm ai
Cứ đan xen bao sợi nắng tương lai
Nhưng tan loãng khi hoàng hôn chợt mát


Bước đi mãi trên con đường ngơ ngác
Đâu bến dừng cho trăng bớt sầu khơi
Người xa xôi sao chẳng thể buông lơi
Ôm bóng tối tìm đêm trong lầm lạc!

 

KHÔNG GIỐNG AI




Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

TRÁI TIM EM... nó nhõng nhẽo nè!

HỔNG CÓ À NHA! EM HỔNG CÓ NHÕNG NHẼO ĐÂU MÀ!
Các bạn nghĩ xem, tối ngày mình cứ đập "BÌNH.. BÌNH". Vừa quánh trống, vừa co co bóp bóp, vừa vuốt ve dòng suối đỏ cho nó vui lòng mà chảy cho êm đềm không kiếm chuyện.
Vất vả ghê chứ bộ! mấy cái thằng hàng xóm còn được nghỉ ngơi xả hơi hoặc có làm thì làm thảnh thơi, mình thì tất bật suốt. Mình mà làm biếng là có chuyện lớn rồi, nếu không nhúc nhích là cả xóm phải mang họa, biết vậy, nên mình rất cố gắng!
Nhưng tại sao mình lại yếu đuối và hay trở chứng hơn đồng loại của mình.
Tại ai? chắc tại thượng đế mỏi mệt ngủ gục nên lấp ráp quơ quào, và quên không nạp cho mình sức mạnh mà đáng ra ai cũng có. Cái ông nầy thiệt tình, nhưng chắc ổng cũng làm không kịp ngủ nghỉ nên mới ra cớ sự. Tại thiên hạ cứ rủ nhau đẻ liền liền cho nên ổng sơ sót đó mà.
Biết làm sao bi giờ, mình đâu có muốn vậy đâu? bởi vậy mình yếu như bún thiu vậy đó, ông thần kinh mà không vui là tim mình lại run rẩy... Cái ông đó đó cứ cãi nhau với mình suốt.
Mình hổng muốn nhõng nhẽo đâu, Người đừng có giận mình tội nghiệp, lúc nào mình cũng muốn mang niềm vui, hạnh phúc lại cho Người mà.
Người yêu đời là mình tung tăng nhảy nhót, vui như mở hội, và khi Người đau thương thì mình như muốn tan ra từng mảnh, mình đau, Người cũng đau, và mình rất giận mình tại sao quá yếu đuối.

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

THẤT BẠI...

ĐÓ LÀ THỨ MÀ CON NGƯỜI SỢ HÃI NHẤT TRÊN ĐỜI!
Nó là một con ma không mời mà đến, luôn hù dọa người ta, con ma vô hình đó ám ảnh không ngừng.
Bạn tôi nhiều người đã thất bại thảm hại.
Thất bại đến nổi không còn chốn nương thân, phải đi làm người giúp việc, nhưng chỉ một thời gian ngắn trước đó thôi là một ông, bà chủ hét ra lửa! Một người đầy uy quyền danh vị.
Làm sao đây? kết thúc cuộc sống ư? uổng quá, thôi đi tới một chút nữa xem như thế nào. Biết đâu thần tài gõ cửa, hay mình sẽ may mắn gặp phải một cơ hội ở con đường phía trước.
Hy vọng, niềm tin, phải bấu víu vào đó thôi. Ừ, coi vậy mà khôn đó, ít nhất cũng có một cái phao bám vào mà chờ đợi điều kì diệu. Chịu đựng cho qua thời kì tâm tối, ngày mai biết đâu mặt trời rực rỡ ánh bình minh.
Những người bạn của tôi đã khóc không thành tiếng nhưng cũng mỉm cười toe toét. Để chứng tỏ - ta đây vẫn ổn, lòng thì thắt lại đau đớn không nhận nổi thức ăn.
Từ một đại gia có máu mặt trong xã hội mà bây giờ phải trốn vào thâm sơn cùng cốc không dám hó hé một lời. Vậy thì cũng yên tĩnh, yên thân không ai quấy rầy... đòi nợ... Nợ tình, nợ tiền, tùm lum nợ!
Sợ người ta phát hiện và nói câu đáng đời.

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Thầy tôi... đó đó...

CÁC BẠN ĐỪNG NGẠC NHIÊN NHA! 

Không phải mình muốn quảng cáo dung nhan nầy đâu.

Sư phụ yêu cầu đó!

Ổng nói - Viết thì viết cho đến nơi đến chốn, không rõ ràng minh bạch, ai mà tin.

Nghi quá, ý gì đây? hỏng lẽ muốn mở rộng thị trường!

Chắc muốn khoe nụ cười duyên đầy ẩn ý? mà sao thấy gian gian vậy ta? ui da! sao cóc?

Thế nào cũng có gì mờ ám đây?

Nhưng phải nghe lời thầy thôi, trong lòng thì ấm ức lắm, bạn thông cảm chiêm ngưỡng sắc đẹp nầy một chút cho ổng vui lòng dùm mình nha. Biết đâu sau nầy sư phụ lên đỉnh vinh quang mình biết đường mà nhìn bà con.

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

THẦY TÔI!

Khi đã già khằn rồi mà tôi lại có được một Ông Thầy. Ơn trời!
Một Ông Thầy ngang hông.

Bởi vì ông ấy lúc nào cũng chửi tôi hết, chuyện gì cũng rầy la, mắng mỏ, uốn nắn sợ tôi không thể làm người.

Ổng nói tôi HỒ ĐỒ. Về khoản nầy thì chính xác, tôi cũng biết rõ về mình lắm, nhưng có ai một sớm một chiều mà lột bỏ được cái thứ đã dính chặt mình bao nhiêu năm trời.
Một hôm Ổng đang nói chuyện với tôi , Ổng bảo - Chờ chút, ngồi thư giãn hít thở khí trời cho khỏe đi, ổng đi cầu đã rồi nói tiếp???!!!! , tôi ngạc nhiên, tự nhiên sao lại qua cầu vào lúc nầy, và cầu nào vậy ta? Tôi hỏi. Ổng đáp, cầu xí chứ cầu nào. Ngu!. Vậy mà biểu tôi hít. Thiệt tình!

Từ đó tôi tôn ổng làm Sư Phụ. Vì ổng HỒ ĐỒ hơn tôi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng quả thật Ổng am hiểu tất cả, cái gì cũng hay cũng giỏi, giảng giải rất là lưu loát và chí lí vô cùng - hay là tại tôi cái gì cũng mù tịt? mà Ổng có nói bậy thì tôi còn lâu mới phát hiện, cũng dám lắm! Dòm qua dòm lại chỉ có tôi làm đệ tử, Ổng cũng hên thiệt!

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Mong ước...


Rộn ràng lễ hội linh đình



Miền Trung bão tố linh binh cửa nhà



Miền Nam trút nước thiết tha




Ngày mai mong ước nhà nhà yên vui!


                                                                                                                                        KHÔNG GIỐNG AI


Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

NGÀY Ở ĐÀ LẠT


Nắng sớm rắc vàng trên thảm cỏ
Gió nhẹ quanh mình hương toả bay
Bông hồng hé nụ cười chúm chím
Hoa - liễu ghen em nét trang đài
Nghiêng tựa mơ màng em chờ ai...

                               Thơ: BiểnChờ

THẬT VÀ ẢO!

THẬT:
- Tao là sự thật, sờ sờ trước mắt, cầm nắm rờ mó được, hun hít được, đôi chối được và nhất là tao nhìn bằng mắt rõ ràng, nếm bằng lưỡi và nghe bằng tai.
- Tao là sự thật, tao hãnh diện vì điều đó và tao ngẩng cao đầu. Tao yêu thương hay oán hận gì thì cũng cụ thể, bắt tận tay day tận mặt, và tao có tòa án để phục vụ cho tao nếu tao thấy bất công và nhất là nếu tao có tiền.
- Cái gì chung quanh tao cũng điều là thật: Bạn bè, gia đình, các mối quan hệ nhất là tiền tài, danh vị. Tao hưởng thụ tất cả mọi thứ tao có được! Những mối giao lưu đem lại lợi ích cụ thể cho tao. Tao thỏa mãn khi thành công và có quyền khoác lác, khi thất bại tao thành... con gà nuốt dây thun, còn đỡ à! có khi thất chí tìm đến cái chết hòng chạy nhanh qua kiếp sau làm lại cuộc đời. Có sao đâu, kiếp sau sẽ vui hơn kiếp nầy!
- Tao không mơ mộng viển vông vô nghĩa, khi vui tao có thể cười khành khạch và móc tiền làm từ thiện, khi buồn tao có thể lôi người nào gần nhất để trút giận và sử dụng món võ mà tao yêu thích. Nếu không hả! đàn em của tao thiếu gì.
- Trời trăng, mây gió, cây cỏ nhúc nhích, lay động trước mắt tao và cho tao bao nhiêu là cảm xúc. Thơ văn tao làm ra sẽ in thành sách và bán được khối tiền.
- Nhưng tao sẽ chết đói khi không có gì bỏ vô miệng... đó cũng là sự thật bắt buộc tao không dám lười biếng.
ẢO:

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

TÔI NGẠC NHIÊN!

Tôi thật sự ngạc nhiên và quá ngỡ ngàng!
Đã lạc vào một thế giời văn thơ, một thế giới toàn những người chứa trong đầu biết bao là chữ nghĩa, biết bao là trí tuệ.
Và người ta đã sử dụng 24 chữ cái thiên biến vạn hóa để làm gì vậy?
Đúng rồi! để viết ra những tâm sự bằng những lời thơ đẹp.
Để cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm, u uất và cả những bất công của của cuộc đời.
Để cùng nhau vui đùa khuây khỏa cho nhẹ đi bao bộn bề trong cuộc sống.
Để cho mọi người chiêm ngưỡng Văn Chương Thơ Phú là tuyệt vời như thế nào.
Để mọi người nhìn thấy cái đức, cái tâm, cái vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ, cái sức mạnh của trí tuệ đã và đang làm được những gì trong quá khứ hiện tại và tương lai...
Và... để làm gì nữa vậy...? thật bất ngờ!

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

BẠN CỦA TÔI!

PH là bạn học của tôi hồi cấp 2, là con gà trống.
TH là bạn học của tôi hồi cấp 3, là con gà mái.
Còn tôi, là con vịt cổ lùn giữa 2 đứa nó.
Tụi nó gặp nhau ở nhà tôi và đá lông nheo rồi quen nhau.
Con gà trống ấy rất là nghệ sĩ, học ở trường văn hoá Thủ Đức và chuẩn bị vào nhạc viện, hắn biết sáng tác nhạc, và rất hay, một tài năng lấp ló. Nhưng tôi thích nhất, và khoái nhất ở hắn là - hắn biết đùa giỡn với tôi. Và tôi cứ đeo theo hắn mà đùa, con gà mái tức lắm, nhưng không làm gì được tôi. Vì tôi luôn mầy, tao với gà trống nên gà mái không dám ghen.
Có thể nói tình bạn của chúng tôi thật lạ lùng, nếu không vì con gà mái ấy thì dám tôi đã làm nên chuyện. Hắn thân với tôi đến nổi bao nhiêu đồ ăn mẹ tiếp tế cho lúc đi học đều hí hửng đem đến năn nỉ tôi tiêu thụ dùm. Chắc sợ tôi suy dinh dưỡng xấu quắc không ai thèm dòm ngó. Tôi cảm động muốn chết và xực ráo trọi.
Hắn cứ theo tôi tò tò, sợ tôi buồn vì không có bồ, trong khi người yêu hắn thì nhăn nhó chờ đợi hắn gửi thư. Thiệt là khôn nhà dại chợ.
Con gà mái nầy rất dễ thương đó nha, đẹp nè, có duyên nè, và nhất là rất là hiền, nếu không thì làm thịt tôi rồi. Nó yêu gà trống lắm, và gọi hắn là chàng hay là nghệ sĩ.

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

TÔI LÀ CON ẾCH CÁU KỈNH

ĐÚNG! Tôi rất khó chịu, ai cũng nói vậy, và vợ tôi cũng nói vậy.
Tôi càm ràm, làu bàu suốt ngày, thằng cóc nó bảo sẽ không chơi với tôi nữa, kệ nó chứ tôi đâu cần, nó dốt thấy mồ. Đúng thôi, bực mình quá mà, ai chịu nổi, phải nói chứ!
Nhưng coi da dẻ tôi đi, cũng được đến chứ bộ. Lịch sự quá đi chứ.
Vậy mà bà vợ tôi nói chán tôi quá và xách túi nhảy đi chỗ khác ở rồi. Bả nói nhìn tôi thấy ghê, không có phê mà còn lại tệ!
Bỏ tôi lại nơi cái đáy giếng yên tĩnh và tâm tối u buồn nầy cùng cái bánh tráng trên đầu.
Nhưng tôi thích nơi đó, vì tôi sẽ không thấy những thứ trái tai, gai mắt, chướng đời.
Tôi ghét trần gian nầy, tất cả mọi thứ ở đây sao không có cái gì tôi thấy coi được.
Mà sao ai cũng tỏ ra hơn tôi vậy? Trong khi tôi thấy chúng nó ngu thấy ớn.
Tại sao những thứ lù khù, lu bu vậy mà lại có nhiều tiền nhiều nhà, trong khi tôi học cao hiểu rộng mà phải chết dí nơi nầy với mấy con muỗi.
Tại sao nó xấu quắc, nói chuyện khó nghe, đỏng đảnh khó ưa mà lại lụm ở đâu ra bao nhiêu là danh vị?
Tôi như thế nầy đây - cả một kho hiểu biết chất đống trong đầu mà không có ai biết xài. Thật là thiệt thòi cho họ.

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

ĐÊM VỀ

Ánh chiều vàng vọt yếu ớt như cố níu kéo mặt trời
Những bầy chim nháo nhào bay về tổ nhỏ
Mây vội vàng chạy nhanh hơn để về nép vào gốc trời tìm chút bình yên
Nhưng gió vẫn vô tư lao xao tranh thủ chọc ghẹo những đóa hoa sắp tàn úa
Và lá xạc xào, thủ thỉ mừng vui được thay đổi khí trời
Tiếng cười nói rộn ràng trong những mái nhà ấm áp
Tiếng chân vội vã trốn bóng đêm sắp bao trùm khắp nẻo
Tiếng hát ca chào mừng một ngày sắp qua an lành
Mặc cho dòng đời xoay cuồng chuyển động
Người lặng lẽ đứng yên

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

CÂY CẦU TÌNH YÊU

Thấy tôi dài thoòng loòng chưa?
Lại ốm nhôm, ốm nhách.
Tôi nối liền tình yêu của 2 bờ và của mọi người.
Bạn đã leo lên lưng tôi lần nào không vậy?
Tôi sẵn sàng cỏng bạn qua con sông nầy, để bạn thấy cảnh vật tuyệt vời!
Mấy cha tạo ra cái hình hài tôi như vầy, tôi thất vọng lắm, bao nhiêu người đẹp đến rồi trề mỏ ra đi, họ nói:
- Anh có chiều cao, không có bề ngang, tong teo thế nầy suy dinh dưỡng quá. Tập thể thao nhiều nhiều vào.
Làm sao mà tập đây? xương cốt cứng ngắc rồi! Đành chịu thôi, nhưng được tỉa tót, đèn đốm thế nầy thì cũng bảnh bao phong lưu ra phết chứ lị!
Mất cái nầy thì được cái khác thôi, thử lên lưng tôi đi đến đỉnh điểm xem nào!
Cảm xúc tuyệt vời, cao vời vợi khó tìm ở một nơi nào khác.

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

CON RÙA

Lấy xuống dùm tôi đi È È È È È!... MỆT QUÁ TRỜI QUÁ ĐẤT NÈEEE…!
Tôi đang mang cái khỉ gió gì trên lưng vậy?
Tại sao ai cũng đi thong thả, ung dung còn tôi thì è è ạch ạch.
Mấy con ếch, mấy con ễnh ương mắc dịch cứ leo trên cái thớt của tôi mà ngồi chễm chệ, y hệch như ngồi trên ngai vàng. Còn hát nữa chứ, hát dỡ ẹt mà cứ rống hoài.
Mấy thằng ôn dịch đó còn rủ thêm bạn gái bấu víu nhau tỉ tê suốt đêm tôi không ngủ nghê gì được, muốn hất chúng té lộn nhào, nhưng không dám nhúc nhích - thử làm 1 lần rồi chứ bộ, rốt cuộc chỉ có tôi là lật ngửa nhìn trời xanh, lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời bao la, tôi khoái chí vô cùng, nhưng rồi chói mắt muốn chết. Mặt trời như cục sắt bị que hàn làm cho tóe lửa, có gì hay đâu mà ai cũng tôn thờ!
Cũng may, nhờ anh chó hoang hít hít hửi hửi, chắc chê dơ nên đá tôi 1 phát, tôi lật trở về với mặt đất thân yêu, may cho ảnh, ngoạm tôi một cái là hàm răng đi đứt! Hú hồn, từ đó tới sau tôi đếch thèm ngửa mặt nhìn đời. Có gì đáng nhìn đâu, nhìn thấy các thứ tung tăng chạy nhảy bay lượn là con mắt tôi tức lòi ra thêm nữa rồi sao!
Tại sao tạo hóa không cho tôi thừa kế cái gì khác mà ổng tặng tôi cái bô của ổng? Lại gắn luôn từ đầu tới đuôi, ụp xuống tôi trọn gói, bộ tôi không biết khoe cơ thể hấp dẫn của tôi sao chớ?

NƯỚC MẮT

Hai đấng sinh thành đã cho tôi một cái tên, cũng khá dễ nghe, nhưng sau một thời gian nghiền ngẫm thì ra đó là giọt nước mắt! Thật là một cái tên tuyệt vời!
Xin cám ơn người!
Nó là một giọt của biển vì nó mặn lè, và nếu gom chúng lại với nhau thì sẽ là biển nước mắt, sẽ xanh ngát...
Nó cũng như biển không bao giờ cạn...
Nó lại long lanh như hạt ngọc khi mặt trời cúi nhìn...
Giọt nước mắt! đẹp lắm đó, vì chính là những cảm xúc, mà cảm xúc nào cũng đáng trân trọng.
Nó sẽ nhân lên niềm hạnh phúc, nụ cười sẽ rạng rỡ lung linh bởi sự lấp lánh của những giọt nước ấy.
Còn những nỗi u sầu buồn bã sẽ cùng nó chảy dài và bốc hơi đi mất.
Vì là con của biển nên tâm sự và tình yêu thương cũng bao la như biển lớn. Cũng hiền hòa, cũng dữ dội, và lâu lâu cũng có sóng thần.
Sóng thần ư, nó chỉ bị vạ lây, do mặt đất bực bội khó chịu nên cứ rung rinh... Bao nhiêu người dẫm đạp trên đó nên đất muốn chuyển mình nhắc nhở...
Thảm họa xảy ra, biển nào muốn thế...
Những giọt nước mắt không ai chờ đợi, nhưng nó vẫn lặng lẽ tới tìm...
Chỉ muốn xoa dịu hoặc góp chút niềm vui thôi.
Bạn sẽ chùi sạch nó mà.
Chùi nhè nhẹ thôi vì da bạn sẽ bị đau đó...