Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

ĐẬP TAN, XUA TAN, THỔI TAN... CHỌN CÁI NÀO?

Làm con người sao mà có nhiều nỗi lòng sầu tư vương vấn bi thương quá vậy?
Mà tôi thì cũng có hay ho gì cho cam, có khi nước mắt vừa ngắn, vừa dài cùng thi nhau rơi xuống độp độp, làm như mai mốt hổng có dịp tuôn ra hay sao đó.
Đau lòng là từ chính xác, vì nó mà cặp mắt long lanh thành 2 cái đập thủy điện đỏ ngầu sưng mộng (nói vậy chớ tôi biết cái đập thủy điện nó ra làm sao, nói cho oai thôi)
Kềm lòng nhưng có được đâu!
Đủ thứ lí do để mà sầu khổ, người khác đem đến cho ta hay tự ta tặng cho mình? Loại trừ bệnh tật chết chóc, vì đó là quy luật cuộc sống rồi.
Người ta nói đời là bể khổ mà. Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, nhìn vô nhìn ra thì quả thật không có trật chút nào.
Chua chát là khi mình nói mà bị người ta bỏ ngoài tai, tủi thân khi bị bỏ bê, ê chề khi bị bỏ quên, cay đắng khi bị bỏ đứt, và đau khổ tột cùng khi bị bỏ cho 1 bụng rồi họ chạy mất tiêu.
Ngoài đời thì ganh đua, hãm hại, đè đầu cỡi cổ, có khi nguy hiểm đến tính mạng không chừng.
Là người của dấu cộng hay dấu trừ gì cũng có cái khổ riêng, nhưng dấu trừ thì trừ vụ cái bụng ra.

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

CHUYỆN CON THẰN LẰN

Tôi là một con thằn lằn, tối ngày đu đeo trên vách, cuộc sống cũng khá an nhàn. Quả thật tôi cũng sướng, cứ ngồi mát ăn bát vàng.
Cứ nhắm tới mấy cái đèn là tôi được phởn bụng. Không biết tại sao cả bầy thiêu thân cứ chen lấn nhau nhào vào, lủi tới những nơi hào quang rực rỡ. Cứ thế mà tôi đớp chúng thôi.
Ở nơi đó chỉ có ánh sáng, không có một chút ích lợi gì, tại sao bọn nó cứ ham thích như vậy, tôi nghĩ mãi không ra. Tôi tò mò nhìn vũ điệu điên cuồng của chúng, tôi mệt mà chúng không thấy mệt, cứ lăn xả múa may trong ánh sáng ấy cho đến khi rũ ra rồi chết.
Ánh sáng ấy có gì huyền bí chăng? Trời ạ! tôi chắc lưỡi cả đêm cũng không thể trả lời.
Một con thiêu thân ở trong miệng tôi, trước khi chết nó nói rằng: "Bác biết gì mà nói, cái khoái của chúng tôi Bác nằm mơ cũng không có, bởi vậy Bác mới là con thằn lằn. Tôi chết cũng cam lòng, nhưng tôi mong kiếp sau tôi vẫn là con thiêu thân, thằn lằn như bác chắc lưỡi suốt cuộc đời chán thấy bà". Nói xong nó ngủm (tắt thở) không đợi tôi trả lời.
Ờ! mà nhìn lại tôi đi, sao tôi cứ chắc lưỡi mãi như vậy?

THÚ ĐAU THƯƠNG

Nếu quay lại ngược tìm quá khứ
Có vội vàng, có tiếc nuối, có... phải chi...?
Nếu trở lại con đường mình đã bước
Có ngập ngừng, có dừng lại để nghĩ suy?

Phía trước có là bầu trời xanh ngắt
Hay đêm tàn thổn thức nỗi cô đơn?
Phía trước là bao tin yêu hy vọng
Hay thất vọng não nề, oán trách, bi thương

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN

Với tôi thì đó là một chuyện tình buồn.
Nhưng nhiều khi với người ta thì đó là một chuyện tình buồn cười.
Tình yêu có buồn đau trắc trở thì ít ra cũng được cầm tận tay hay day tận mặt.
Đằng nầy chỉ toàn là hình với bóng, và toàn chữ là chữ. Nhưng sao nó lại luồn lách tận cùng tâm trí đến như vậy?
Còn tâm hồn thì vất vơ vất vưởng lúc thì ở thiên đường, lúc thì xuống tận địa ngục.
Người đó biểu tôi đi đâu thì tôi nhắm mắt mà theo tới đó, dù là trong tưởng tượng, bởi vậy người ta mới nói - tình yêu mù quáng. Cố tình không mở cửa sổ tâm hồn, có mở cũng chỉ thấy bàn phím và màn hình, hoặc toàn quáng gà quáng vịt. Nhưng mà lại thích thú mới chết.
Bạn ơi! Nhưng mà yêu thiệt đó chứ không phải giỡn đâu.
Vì trái tim cũng bị nhói đau từng đợt, và nhớ nhung cũng cuồn cuộn sóng dâng trào.
Cố tỉnh táo để thoát ra nhưng thật là vô vọng, mà ở lại thì càng tuyệt vọng.
Bạn biểu tôi phải làm sao bây giờ? yêu mà không nhúc nhích gì được, người ta ở tận nơi não nơi nào tôi cũng không biết, tạm trú, thường trú ở đâu tôi biết tôi chết liền!

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

TÂM SỰ CỦA TRÁI THẬN!

Tui cũng là một thứ trái, nhưng không được đẹp bằng lão tim kia, người ta hay gọi tôi là quả thận, và lúc nào tôi cũng có đôi.
Tôi định không nói, nhưng tức quá không chịu nổi, cho tôi nói với lão tim kia vài lời.
- Nầy thằng tim kia, tao đâu có đụng chạm tới mầy, tại sao mầy đụng tới dòng họ nhà tao? tao hưởng thành quả gì của mầy nào?. Ông trời cho tao cái gì thì tao nhận cái đó, mầy ghen ăn tức ở nên mầy ganh tị chứ gì?
Tao biết mầy cực khổ làm việc ngày đêm, nhưng tao cũng đâu có ở không ngày nào? có điều tao không nhảy nhót "bình bình" như mầy thôi.
Mầy cũng biết là nếu không có tao và bà con của tao thì mầy cũng thành vô dụng thôi, mầy sẽ thất nghiệp dài dài, và không ai thèm ca ngợi, vẽ vời, tô điểm cho mầy đâu. Đừng có mà làm tàng.
Cái gì cũng có qua có lại, tao giúp mầy, mầy giúp dòng họ tao và cả 2 cùng phục vụ một chủ nhân mà?

THIÊN ĐƯỜNG Ở ĐÂU?

Thiên đường là gì vậy và nó ra làm sao hả bạn?
Có phải là tận Hoa Kì xa xôi mà người ta hay nói. Nhưng khẳng định nầy thì nhiều người phản đối lắm đó. Nhất là những người cày cực như trâu, và họ cho chính Việt Nam mới là thiên đường.
Có phải là ở sân vận động bóng đá? Nơi đó mới vui và kích động làm sao, hò hét hưng phấn tột cùng, la lối hết cỡ, muốn lột áo lột quần gì cũng được, trần truồng chạy vòng vòng mà vẫn có người tán thưởng. Nhưng dòm qua bên kia, ôi thôi! chính là địa ngục, đau thương thẫn thờ, mất hồn mất vía khi đội nhà thua trận. Thê thảm làm sao.
Nơi đó cũng không phải.
Trên trời ư? Có thấy gì đâu, toàn mây và mây, ban ngày thì chói mắt muốn chết, ban đêm thì trăng sao u tịch. Thiên đường trên sân khấu thì nói làm chi.

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

TÂM SỰ TRÁI TIM

Tôi là một trái thứ trái mà không ai dám ăn, mặc dù trông tôi cũng hấp dẫn lắm.
Có ai dám đụng đến tôi đâu, nhưng tôi phải làm việc khổ sai, quần quật. Từ khi hiện diện trên cõi đời nầy cho đến khi biến mất, tôi có lúc nào được xả hơi, ngơi nghỉ. Tôi nhảy nhót co bóp liên tục. Đã vậy còn bị bạo hành, bao nhiêu mũi tên cứ thi nhau nhắm bắn, bạn có thấy những giọt máu vô tội nhểu nhão của tôi không? đau lắm đó, đừng có giỡn chơi nha!
Làm việc nhiều vậy mà đôi khi còn phải mang vác nặng nề, tôi có 4 ngăn mà họ nhồi nhét bao nhiêu là thứ, trong đó tình cảm là thứ nặng nề nhất.
Tình cảm gia đình thì thoải mái dễ chịu rồi, có đôi khi cũng khổ sở, nhưng cũng còn chịu được.
Cái thứ tình cảm trái dấu làm cho tôi điêu đứng chết lên chết xuống. Không đủ chỗ chứa mà cứ cố nhét vào, bao nhiêu cũng không đủ, nhất là mấy ông có râu.(xin lỗi)
Tôi khỏe hay mệt đều lệ thuộc vào bọn nó đó. Khi thuận buồm xuôi gió thì tôi thư giãn được chút chút. Nhưng lúc tình cảm chúng ẩu đã với nhau thì trái tim tôi như bị ai bóp nát, đớn đau chịu không nổi.
Vậy mà có một con chim cứ ẩn mình chờ chết trong bụi mận gai. Khi bị gai đâm trúng tim, trước khi chết còn cất tiếng ca lảnh lót hoan hỉ, đúng là khùng! Tại con chim nó khờ vậy thôi, nên trái tim bị thiệt thòi, và nó bị thiệt mạng.
Còn tôi khi có bệnh hoạn, thương tích nặng nhẹ thế nào cũng được chăm sóc chạy chữa rất ư là chu đáo. Không có tôi là không có tất cả mà.
Biết vậy nhưng họ xài tôi phung phí lắm, bắt tôi làm việc như nô lệ khổ sai để cung phụng, cho ý muốn thất thường của họ.
Tôi có lợi lộc gì đâu, làm nhiều mà khi có thành quả thì đứa khác nó hưởng thụ, nó khoái, tôi mới tức ói máu!
Bạn biết ai hưởng không? tụi thằng THẬN và BÀ CON nhà nó chứ ai.
Ghét ghê!

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

CẮT CỦA NGƯỜI

Bạn đã đọc báo Tuổi Trẻ rồi chắc, vậy tất là thấy cái tin bà kia cắt một thứ trên cơ thể của ông chồng. Thứ đó không nói ra nhưng chắc ai cũng hiểu há?
Quả thật vụ nầy xảy ra hoài, đọc báo hoài gặp hoài chứ gì? có lẽ không có gì dễ dàng hơn nên các bà chọn thứ đó? hay là tại thứ đó đã gây ra tội nghiệp lớn lao gì chăng?
Đừng nói tui tào lao nha, vì bất cứ ai cũng có thể là nạn nhân hay thủ phạm đó. Chỉ cần máu nóng bốc lên, lỗ tai ù ù đầu óc quay cuồng, cổ họng uất nghẹn là mấy bà ra tay như chơi!
Mấy ông cũng chớ chủ quan, nhậu nhẹt say xỉn ở đâu mà đem dấu vết, mùi vị về nhà, rồi nói ngang là coi chừng có ngày lên báo ngồi chồm hổm đó.
Nhưng tại sao lại cắt của người ta nhỉ? cái gì của mình thì mình mới có quyền sở hữu và quyết định giữ hay bỏ, còn của người sao lại dại dột ra tay chi? mất cái nầy kéo theo mất cái khác, mà cái khác bự hơn nhiều. Lúc không tỉnh táo nên nghĩ chưa tới hay sao?
Nhiều khi tui thật tôi nghiệp cho mấy ông, muốn trả thù nhưng suy nghĩ mãi không ra - cắt cái gì của mấy bà để trả đũa đây, cái nào cũng khó mà làm 1 nhát cho gọn. Quả thật ông Trời có nhiều ưu ái cho phụ nữ.
Nói gì thì nói, làm gì thì làm, sống chung thì sống, ở riêng thì ở, li dị thì li. Tuyệt đối không thèm lấy bất cứ cái gì trên thân thể của người khác nha các bạn. Lấy làm gì có xài được đâu... thiệt tình!

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

TÌNH YÊU ĐẦU TIÊN

Ai mà không có cái tình yêu đầu tiên ấy! Đó là một thứ tình yêu ẩn ẩn hiện hiện, ma quái nhất trong đời tôi.
Tôi ước chi mình chính là Juliet để có thể lén lút mở cửa cho Romeo trèo vào lúc nửa đêm và có chết cũng cam lòng. Sao họ có nhiều can đảm như vậy không biết, tôi chỉ muốn xin 1 chút gan dạ ấy tôi cũng thỏa lòng.
Tôi ước mình là Thị Nỡ, có đủ sức mạnh chui vào lò gạch để tò tí và nấu cháo hành cho Chí Phèo. Nhưng sự đời thật có như vậy không? hay ông Nam Cao cũng giống như tôi, tưởng tượng viết ra cho đỡ ấm ức.
Người ơi! sao người cho tôi chi một trái tim bự chảng, mà lá gan sao bé tí xíu vậy? Đó là một trận chiến không cân sức, người có thấy không?
Lúc đó tôi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? nói ra thật đáng tự hào, chắc 14,15 gì đó, thật đúng là con nít quỷ!
Nhưng thật ra có ai biết những cảm xúc mênh mang dữ dội ấy của tôi đâu, bên ngoài bằng vẻ đạo mạo, tôi qua mặt tất cả mọi người. Than ôi! kể cả người ấy. Bi kịch của tôi là nó đấy.

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

5. VỀ VƯỜN

Người ta hay nói là về quê nhưng lúc đó tôi chỉ nói là về vườn - từ ngữ nầy tự nó chứa bao nhiêu điều hấp dẫn làm sao!
Từ khi sinh ra, do chiến tranh nên tôi chỉ ở yên 1 chỗ ở thành thị, nên có biết quê hương ông bà như thế nào đâu mà nói về quê. Về vườn - đó là một mảnh đất rộng nhiều hoa thơm cỏ lạ, nhiều trái cây đỏ rực thơm ngát - từ lúc bé tôi đã tưởng tượng biết bao điều về nó, sẽ được ăn thỏa thích bao nhiêu là thứ, nhìn thấy bao nhiêu là cây cối trải dài. Khi tiếng súng đã câm lặng, ba má tôi đã thả tôi về đấy, một mình (như con khỉ được thả về rừng - chính xác) thật thú vị đến tê người. Một đứa bé không ai có ai kiểm soát - tự do muôn năm!
Ở nhờ nhà một người bà con, họ là Việt Cộng chính hiệu bám đất giữ làng, tôi bắt đầu cuộc phiêu lưu của một mùa hè không tưởng tượng nổi.
Bà tôi dẫn tôi bước xuống chiếc đò bằng cây ộp ẹp, lắc lư không ngừng trên 1 nhánh sông Tiền rộng lớn, gió thổi lồng lộng, gia đình mồ hôi không ngừng đổ xuống, tay tôi ướt nhẹp - tôi sợ phải ngộp trong bể nước mênh mông nầy. Chính nỗi sợ hãi ấy mà sau nầy tôi mém chút nữa thành 1 vận động viên bơi lội cừ khôi.
Sau mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên sông nước hữu tình, tôi đã đến nơi thầm mơ ước. Bước chân khỏi chiếc đò, bàn chân tôi đã nện trên nền đất lạ lẫm, đi trên con đường mòn ngoằn ngoèo im lắng, chung quanh là cây cối um tùm và lùm bụi, giấc mơ về khu rừng cổ tích vỡ đi một mảnh.
Sau khi đến chơi vài hôm bà trở về, để tôi ở lại với muôn vàn cám dỗ và không biết cái gì chực chờ. Tôi khoái chí vô cùng.

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

4. CON KHỈ

Một con khỉ cái khờ khạo nhút nhát nhưng lóc cha lóc chóc, mới tí tuổi đầu mà chạy lung tung xèng.
Có một ngày sau 1 cơn mưa lớn, nó chạy từ nhà trên xuống nhà dưới (có 2 căn nhà mà), chạy 1 lèo không ngừng, chạy vào 1 con hẻm, bổng nó thắng lại cái "RÉT", cái gì vậy? thì ra trước mặt nó một con rắn thật to vì mưa lớn bò lên nghỉ ngơi giữa đường và cuộn tròn ngủ quên.
Nếu như bộ thắng chân của nó không tốt thì đã về thăm ông bà ông vãi lâu rồi. Nó hoảng hốt mất hết máu nhưng nhanh nhẹn quay đầu là bờ, tìm con đường khác - vẫn chạy 1 mạch về tới nhà. Hú hồn hú vía,nhưng nó vẫn không từ bỏ cái thật vừa đi vừa chạy. Quay đầu là bờ là bài học đầu tiên của nó.
Nó là con gái, mới tí tuổi đầu nhưng đã biết đu tàu dừa ngang qua mương tìm cảm giác mạnh, đu tới đu lui làm như hay lắm. "Đùng" rớt xuống mương sình và từ đầu tới chân là 1 màu u tối. Nó ra bờ sông gột rửa mớ sình bùn đó.
Về đến nhà gặp bà bày đặt nói láo là đi tắm sông (tội nầy nhẹ hơn chăng?). Bà lấy roi oánh cho một trận, tra hỏi, nó thút thít kể thật, bà bỏ roi: "Nếu con nói vậy từ đầu thì bà đâu có đánh đòn"... hix hix thì ra đu tàu dừa là vô tội, không biết bơi mà bày đặt tắm sông là 1 tội lớn khó tha. Thật bất ngờ! đó là bài học thứ 2: Phải luôn thành thật, không được dối trá. Đáng đời!
Nó đi học gặp một cô giáo người Huế mới chuyển vào, dạy nó không nghe (vì tiếng Huế nghe không quen) không hiểu 1 chút gì - như vịt nghe sấm. Biết thân biết phận nó tìm cô khác học lại, nó đứng ròng rã trước nhà cô giáo ấy 1 tuần liền, mỗi ngày ngước đôi mắt nai nhìn cô cầu khẩn (nhưng không dám mở miệng). Nhìn thấy các bạn vào học mà nó thèm. Nhưng nó bỏ cuộc vì quá nhút nhát không dám xin. Rốt cuộc năm đó nó ở lại lớp. Đó là bài học thứ 3: lòng can đảm. Không can đảm thì không việc gì nên hồn.
Con khỉ ấy thật may mắn, mới 8 tuổi mà lĩnh hội được đến 3 bài học. Nhưng mãi sau nầy nó vẫn ngu như thường. Thật đáng tiếc!

PHẢI VẬY THÔI!

Phải vậy thôi, đừng ngạc nhiên nha bạn, cũng đừng suy nghĩ mông lung. Cái gì đến sẽ đến, cái gì đi sẽ phải đi, không có gì là vĩnh viễn.
Ai biểu cái gì cũng bắt lấy, một lúc nào cũng phải buông ra, mình không mỏi tay thì người khác cũng mỏi mệt. Lòng tham của con người là cội nguồn của bao điều hối tiếc. Tham thì thâm mà, tâm không lành thì địa làm sao ổn. Nhưng làm sao tránh khỏi những sự gặp gỡ tình cờ!
Chúc cho những ngày sum họp tràn đầy hạnh phúc và những buổi chia tay đầy tình thân ái yêu thương, không có nước mắt mà là những nụ cười, vì đâu đó trên mặt đất nầy chúng mình vẫn thở chung bầu không khí.
Chúc cho tình bạn luôn đẹp tuyệt vời, tuy vĩnh viễn không bao giờ gặp nhưng nhớ về nhau bằng lòng bao dung yêu quý.
Ở nơi nào đó chúc bạn luôn hạnh phúc!

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

3. LỬA

Lửa đây là lửa thiệt đó nha, không phải lửa lòng đâu, lửa tình thì chắc ai cũng bị cháy ngùn ngụt rồi, thường quá ai cũng có, nói làm chi ai mà thèm nghe.
Nhưng cũng không phải lửa của cây đèn cầy hay bếp ga đâu nhé, mà là màng lửa đấy. Khi đó tôi còn được ẵm trên tay và màng lửa ấy đã in đậm trong trí nhớ tôi đến mãi tới bi giờ. Không chỉ có hình tượng của màu đỏ ngợp trời đầy sống động ấy mà còn có cả âm thanh phụ trợ, âm thanh gào thét của chiến tranh.
Ngày hôm ấy tôi còn khóc i ỉ trên tay của mẹ, mũi dãi lòng thòng nhưng khi chứng kiến bức tranh lửa hiện ra trước mặt thì cả mấy ngày sau tôi như một con búp bê biết ăn.
Ba mẹ tôi có 2 căn nhà, 1 ở thành phố và 1 căn ở vùng ven. Lúc ấy gia đình tôi trốn ở ngoại thành. Khi đó trời đã tối, mọi người đều ra cửa sổ trước nhà ngắm nghía trong im lặng, chỉ có tiếng bom đạn nổ rít trên đầu, mặt đất thì rung rinh không ngừng. Tôi lò mò bắt ghế trèo lên để xem là cái gì với sự trợ giúp của ai không rõ. Ôi, phía trước mặt sao mà đỏ rực, cả một vùng sáng loá, xa xa nhìn thấy khói kìn kịn, một cảnh tượng kinh hoàng lửa sáng chói, lửa bao trùm, cả bầu trời trước mặt đỏ lòm trong trời đêm. Sau nầy tôi mới biết là thành phố bị bom dội và những dãy nhà liên tiếp bị lửa của chúng đốt cháy.

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

2. TẢN CƯ

Tản cư, cái từ nầy bây giờ mới lạ lẫm làm sao, hình như không còn ai biết tới nó nữa. Mừng ghê! Ngày xưa người ta ngày nào cũng lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị chào đón nó đến. Nhưng không có vui mừng đâu mà là đau khổ ê chề.
Lúc bấy giờ nhà ai cũng vậy, trong thành phố hay thôn quê đều có một cái tảng xê tự chế. Có thể chỉ là bộ ván gõ chắc chắn được tấn các bao cát chung quanh. Người kĩ lưỡng hơn thì xây hẳn 1 cái hầm xi măng, hoặc người khoái thiên nhiên thì cứ chất bao cát lên cao, ở bên trên chất ván, toil, hay tất cả cái gì mà họ cho là chắc chắn. Để làm chi vậy? Trốn miểng bom và đạn lạc chứ chi!
Trời ạ, những cái hầm tối như hũ nút ấy làm tôi sợ hãi. Chỉ chừa 1 cái lỗ chui vào, chui ra, còn chung quanh kín mít, đen thùi lùi thật là rùng rợn, tôi rất sợ nó, nhưng khi có tiếng nổ quá gần thì bị lùa vô đó, lúc ấy chỉ biết chui vào nhắm tịt mắt, nằm êm ru run cầm cập. Sợ ma, sợ chuột, sợ đạn, sợ... không biết cái thứ gì có nữa trong cái không gian đen tối, ngộp ngạt ấy.

1. MỞ MẮT CHÀO ĐỜI

Nếu hỏi ý kiến tôi có chịu ra đời lúc ấy hay không chắc chắn là tôi từ chối liền. Vừa mở mắt ra là nghe ì đùng, ì đùng, bình chéo, bình chéo suốt ngày đêm, may mắn là khi đó tôi ngủ nhiều hơn thức. Nếu tôi có một chút nhận thức thì tôi sẽ đau khổ lắm vì 2 đấng sinh thành ra tôi lúc ấy nơm nớp sợ hãi, lỡ có trái bom nào bỏ ngay thành phố nhỏ bé nầy thì không biết ôm tôi mà chạy đi đâu! Họ cứ nhìn tôi mà chắc lưỡi lắc đầu. Nam mô a di đà phật cho thời gian nầy không xảy ra chuyện gì, đạn bom không có mắt mà.
Thành phố tôi nhỏ bé xinh xinh, khi tôi lớn 1 chút tôi cũng xinh xinh nhỏ bé như vậy - tại tôi ảo tưởng thôi chứ ai mà không như thế khi mới vài tuổi đầu. Có khi tôi đang ngủ phải giật mình thảng thốt vì mặt đất run lên cùng với tiếng "Đùng" đinh tai xé óc, hình như 1 trái đạn nổ kế bên cạnh giường thì phải. Ôi, trái tim tôi cứ run rẩy theo từng ngày giờ trôi qua. Bản nhạc điên loạn của chiến tranh không bao giờ ngừng nghỉ trong tuổi thơ của tôi bấy giờ - không biết có phải tại vậy mà trái tim tôi mãi đến bây giờ vẫn còn rung rinh mất trật tự.

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

VŨ KHÍ

Ở đời, thường cái gì mình không có thì hay tìm tòi, tò mò tọc mạch.
Nhưng đằng nầy, họ lại ham mê vũ khí mới chết, nhưng còn trẻ gì cho cam, cũng tới tuổi ăn đáo tế rồi chứ bộ.
Giống như Châu Bá Thông hí ha hí hửng, họ sưu tầm tất cả vũ khí tàu thuyền và cả hỏa tiễn, mọi thứ phục vụ cho chiến tranh và là thứ cao cấp nhất. Để chi vậy ta? tui đang moi óc ra để biết mà không làm sao hiểu nổi. Nhưng đó chỉ là những tấm hình trên mạng thôi nhe, bạn đừng có hiểu lầm là vũ khí thật thì tội nghiệp cho người ta, tội tàng trữ vũ khí bất hợp pháp là không nhẹ đâu!
Hay là họ không có được một chút vũ khí nào tối thiểu nhỉ? sao không? là con người thì ít nhất cũng có 1 thứ vũ khí chứ, không được lớn lắm thì cũng nhỏ nhỏ hay vừa vừa, chả lẽ lại trớt quớt???!!!
Eo ơi! nhìn cái kho của họ tui thật hết cả hồn, đủ thứ toàn là thượng vàng. Họ lục lọi ở đâu ra không biết mà cả lô cả lốc, toàn là những thứ dữ dằn nhất, thấy mà sợ và ham.
Không biết tính hù ai đây? tui cũng ước mong vũ khí thật của họ cũng tương đương với thứ họ đang sưu tầm, có như vậy thì mới ra sa trường mà tả xung hữu đột, nếu không thì chết chắc!
Hỡi người lính kia ơi! người còn ngon lành lắm nên người mới có những ước mong phi thường như vậy, cầu chúc cho người và vũ khí của người lúc nào cũng rực lửa và hùng mạnh như những thứ người sưu tầm được.
Mạnh mẽ lên Châu Bá Thông công nghệ cao! tui ủng hộ hết mình.
Chết còn vũ khí của tôi đâu mất tiêu rồi, ông có gom lộn không đó?...

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

MƯA

Trên không trung vô cùng vô tận tại sao những giọt nước cứ rào rào rơi xuống mãi, chúng tìm gì trên mặt đất nầy vậy?
Tất cả đều rung rinh rung rinh, lay động lay động, thiên nhiên như nhảy múa dưới những cơn mưa ào ạt. Mặt nước lung linh mờ mờ ảo ảo giống như ánh mắt nhòe ướt bởi dòng nước mắt.
Mưa tưới mát những cánh đồng khô hạn, mưa làm muôn hoa thêm sắc thắm, làm mộng ướt trái ngọt trên cành, trẻ thơ vui mừng hí hửng tung tăng đùa giỡn. Ôi, mưa đem đến bao nhiêu là niềm vui rộn rã.
Nhưng có khi nói đến mưa là nói đến nỗi buồn tê tái, chắc bởi 2 dòng nước có chung dòng chảy, cứ rớt xuống thánh thót...
Rồi người ta ví von mưa ngoài hiên hay mưa trong lòng, những lời hát, những câu thơ về mưa là vô tận, nhưng sao chất chứa bao nỗi buồn tha thiết. Mưa ơi! mi vui hay buồn? mi câm lặng và cứ rì rào... sao không nói. Mi là nước mắt chăng? có phải?... Nhưng sao nhiều vậy?
Mi làm cho tâm sự người ta thêm buồn bã, làm nỗi niềm thêm man mác sầu tư.
Mi làm ướt nhòe hiện tại, người ta biết trốn ở đâu làn mưa nước mắt? Thôi cứ trút hết đi, rồi cũng phải cạn thôi mà.
Mưa nước mắt làm chùn bước chân người quân tử, đánh lừa những trái tim thật thà, làm oan ức dòng họ nhà cá sấu.
Ôi thôi! sao mặt tôi nhòe nhoẹt, mưa chăng? sao tôi không thấy chuyển... mà từng dòng tuôn trào, chắc tại là mít ướt quá thôi!
Sau cơn mưa có sáng không hỡi mặt trời? còn tùy là đêm hay ngày... làm sao biết trước.

CHUYẾN TÀU CUỐI

Chỉ còn đây chuyến tàu sau cuối
Em đi rồi, vĩnh viễn buông xuôi

Sân ga vắng u buồn đưa tiễn
Sao lá vàng cứ mãi rụng rơi

Bóng cô liêu lặng lẽ ngóng trông
Mong từ giã nhưng người không đến
Tiếng tàu thét vang rền đau bến
Người bước lên, bịn rịn ngoái nhìn.

Tàu đã xa mang người đi mất
Còn đường ray, ngơ ngác trông theo
Cùng không gian trống trải thẫn thờ
Không tay vẫy, không ai tiếc nuối

KHÔNG GIỐNG AI

KHÔNG CÓ MẤT

Không có mất gì đâu, vẫn còn y nguyên như thế thôi. Mặt trời vẫn tròn trịa chói chang, mặt trăng vẫn lâu lâu khuyết đi một góc. Mây cứ đi về lãng đãng và gió vẫn trêu cợt cười đùa.
Không mất gì đâu, bầu trời vẫn mênh mông còn đó, chim vẫn hót say sưa tíu tít trên hàng dây điện, hoa hàng rào vô tư nở rộ khoe hương sắc đầy tự mãn, và những dòng sông cứ ngược xuôi mãi không ngừng.
Không mất gì đâu mà! vẫn thế thôi thì bạn đừng có ưu tư sầu não, đó chỉ là một chương của số phận trong cuốn sách cuộc đời mà thượng đế ban tặng. Hãy lần giở từng trang và mau lau nước mắt. Bao nhiêu là điều tuyệt vời đang đón đợi.
Không mất gì đâu bạn ơi, hãy kẹp chặt tim mình lại để không đánh rơi những cảm xúc dạt dào mình đã có. Những yêu thương lắng động chớ cố quên. Có bi nhiêu thì giữ bí nhiêu nhe bạn... tất cả đều là tài sản.
Dù ra sao đi nữa thì trái tim mình vẫn còn đó và đập đều đều, có chăng là hơi loạn nhịp. Chỉnh lại đi, giống như chỉnh dây đàn. Rồi bạn sẽ có 1 bài ca thật du dương.
Vẫn như vậy thôi, hãy mỉm cười đi nào, không có mất gì mà sao ủ rũ... Mặt bạn sáng loá khi bạn mỉm cười.Chúng tôi rất yêu ánh mắt yêu đời, rạng ngời sức sống của bạn đó.
Bạn ơi! bạn không mất, nhưng sao tôi đánh rơi mất tiêu cái gì của tôi rồi không biết...

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

HOÀNG HÔN


Một ngày trôi đi em có biết
Hoàng hôn lại về như mỗi khi
Chân trời đỏ rực rồi tắt ngấm
Bóng tối tràn về tìm ánh trăng
 

Bóng em dần khuất cuối trời xa
Phất phới tóc bay vĩnh biệt chào
Chia tay không nói lời mong đợi
Không tiệc tạ từ không tiễn đưa

YÊU LÀ LÀM SAO?

Tôi là một con khỉ nhồi bông suốt ngày xà quần trên 1 cái giường của 1 người hay 2 người gì đó. Vì lúc vầy lúc khác nên tôi không rõ sĩ số.
Có khi tôi nằm đàng hoàng ngay ngắn trên 1 cái gối
Có khi tôi chỏng chơ dưới chân người ta
Có khi tôi lọt tuốt luốt dưới đít sàn mà không hiểu tại sao!
Tối ngày tôi nghe 2 đó người đối thoại có khi rất ngọt ngào, hình như là yêu nầy, yêu nọ.
Có khi tôi nghe gay gắt um sùm ghét nầy ghét kia, Nhưng bi giờ thì yêu nhiều hơn ghét.
Nghe hoài cũng chán, nhưng tôi bắt đầu thắc mắc: Yêu là làm sao vậy?
Họ đi rồi thì tôi hưởng thụ sự yên tĩnh
Nhưng họ về thì thật sự phiền phức vô cùng, 1 người còn đỡ, nếu là 2 người thì tôi muốn điên với họ.
Họ khóc, họ cười, họ cắn nhau, họ cấu xé đánh nhau không thương tiếc
Họ tru tréo, mắng mỏ rồi khóc lóc rên rỉ. Trời ạ! thật không chịu nổi.
Không bao giờ họ nhìn thấy sự bất nhẫn của tôi vì phải chịu đựng những cảnh ấy.
Nhưng cái thứ mà tôi nghe hoài là chữ yêu.
Nhưng thật tôi chưa hiểu nó là gì.
Yêu là làm sao hả bạn?
Nói và chỉ cho tôi biết đi
... năn nỉ mà ...

SAO TÔI LẠI NHƯ THẾ!

Đâu phải ai cũng sống dai được như tôi, tôi cóc sợ thời gian, nhưng tôi không cần sống lâu lắc như vậy đâu. Để làm gì, lầm lủi lầm lủi, bất lực làm sao. Tại sao tôi là con rùa nhỉ? không phải là thỏ hay hên lắm được là con người.
Ôi sao con người sung sướng như vậy, dù không làm bạn được với thời gian nhưng sống một cuộc đời thỏa thích làm sao. Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình các bạn đừng có chậm chạp như tôi nhé.
Tôi thấy trong người các bạn có một ngọn lửa rất lớn và mạnh, nó có thể phụt ra bất cứ khi nào, các bạn sẽ là là một chiếc hỏa tiễn, chớp mắt phóng đến nơi cần đến. Các bạn đúng là chúa tể muôn loài.
Nhưng đừng có mà phóng đi lung tung nha, thời gian có hạn đấy, và nguyện liệu cũng không là vô hạn. Có thể rớt xuống nổ tanh bành hoặc tan xác ở một nơi nào đó mà không phải là đích đến.
Nếu đến được đúng vị trí thì tốt quá, nhưng sự đời không như mong đợi, có khi còn thê thảm hơn tôi nữa.
Cũng nguy hiểm và xui rủi rất nhiều, thôi tôi chỉ muốn làm con rùa ngày ngày vui vẻ với thời gian...
Nầy bồi cho một dĩa rùa xào sả ớt đi. Lẹ lẹ lên...
Tiêu tôi rồiii

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

CÚP ĐIỆN

Không có gì làm cho người ta hụt hẫng bằng ông nhà đèn, ghét ổng mà có làm gì được đâu. Ổng làm cho chúng ta mất hứng, mất thì giờ, mất sức, nói chung là mất rất nhiều thứ có hình lẫn vô hình mà khó nói ra được.
Nồi cơm đang nấu sôi sùng sục, gạo chưa thành cơm... phụt... sang nồi nấu bếp ga, mất cả hứng thú.
Máy lạnh, quạt, các thiết bị điện...đứng yên chờ đợi, bực bội nóng nảy... không làm ăn giống gì được cả!
Mọi thứ ngừng trệ, tê liệt, bây giờ bạn mới thấy Điện là gì, quan trọng, cần thiết ra sao.
Nhưng bạn có biết trong cơ thể mình cũng có một nguồn điện tự phát hay không?
Bạn có để ý thấy nó ra sao không?
Ai cũng có, tui nghĩ vậy, nhưng chúng ta cố lờ nó đi. Phải không? không biết sao chứ điện trong tui rất mạnh đó.
Có mà không thèm xài, trong khi phải lệ thuộc nguồn điện bên ngoài của người ta. Con người mình nhiều khi phung phí vô cùng.
Và nhiều khi cũng bị điện giựt tê tái như thường, có khi mất mạng như chơi. Nhưng mà chết nhưng vẫn mỉm cười khoái chí mới ngộ!
Bạn ơi! cố tìm ra nó mà lôi nó ra đi, sử dụng nó kẻo một mai ta không còn dịp để xài thì uổng lắm đó.
Đừng nghĩ là linh tinh vớ vẫn nha, cái gì cũng có ích lợi và sự tuyệt vời của nó.
Bạn đừng có cúp nó hoài, các thiết bị cơ quan sẽ bị rỉ sét và hư hao đó.
Nhưng đừng có xẹt lung tung nha, coi chừng cháy nhà.
Tui đã từng bị cháy rồi đó...

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

NƯỚC ĐÁ

Chắc ngày xưa nhìn thấy tuyết rơi mà người ta chế ra nước đá để giải khát.
Giữa những ngày hè oi bức, nóng nực ly nước đá đem đến nhiều khoái lạc.
Nước đá leng keng theo vòng khuấy của chiếc muỗng thật vui tai.
Từ một thứ mềm mại ẻo lả, trong phút chốc biến thành 1 thỏi đá cứng ngắc để phục vụ cho những ý muốn mênh mông của con người.
Hàng vạn thứ nước giải khát chế biến từ cục đá
Hàng vạn món ăn được ủ trong đá.
Con người lúc nào cũng biết hưởng thụ và tìm đến cực đỉnh của sự thích thú.
Và thỏi đá đã phục vụ hết mình khi còn đang mạnh mẽ.
Than ôi!
Chỉ 1 chút thôi là hết, lại trở về với chính mình và tan chảy, tan chảy... tan chảy và chỉ là sự mất mát chứ không thể nào nguyện vẹn.
Đã qua rồi, nó không còn tồn tại, nó đã biến mất và đi về đâu? làm sao biết được, chẳng ai thèm chú ý làm gì, một thứ không còn cần thiết.
Bạn ơi! Tình yêu của bạn có là thỏi đá ấy, sẽ tan chảy và biến mất trên cõi đời.
Phải vậy thôi, không gì là vĩnh viễn mà.
Mong rằng sẽ được trở về những mạch ngầm trong lòng đất để tĩnh tâm mà suy nghĩ. Nhưng nếu có dịp, nó vẫn sẽ thích làm 1 cục đá tan chảy trong miệng người.
Cuộc đời đầy u mê mà bạn, và người ta thích chết trong đó...

SỰ THỨC TỈNH MUỘN MÀNG!

Ở đời, không có cái ngu nào giống cái ngu nào, và cái ngu của tui là đặc biệt. Ngu tận cùng bằng số!
Có ai như tôi không hỡi trời, vì ngu mà tôi thành một con ma phiêu lãng không biết bao giờ mới được đầu thai, vì thế giới con người đã từ chối tôi rồi (ngu quá nên không thèm chứa)... hixhix...
Tôi sinh ra đời cũng nguyệt thẹn hoa nhường, bao nhiêu ong bướm ve vãn. Bày đặt làm cao, ỏng ẹo kén cá chọn canh, chê tới chê lui nên bị trời trả báo.
Một hôm lang thang tìm kiếm một bậc quý nhân quân tử, hay đấng trượng phu nào đi lạc (ế quá phải đi tìm thôi) để nâng khăn sửa túi. Đang đi ngon trớn vấp phải một đống chình ình.
Người đó nhìn tôi chớp chớp chỉ vài cái mà tôi hồn xiêu phách lạc- bi giờ nghĩ lại chắc mẩm là bị bỏ bùa (chắc vì ở không lâu quá nên mê trai chăng? Ngụy biện rồi).
Tôi riu ríu theo người đó mà không có 1 phân vàng làm nhẫn, tình nguyện nâng khăn sửa áo phục vụ từ chữ A đến chữ Z mà chẳng chút phàn nàn (ngày xưa chỉ rửa 1 cái chén cho mẹ cũng khóc lên khóc xuống).

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

CẶP ĐÔI QUÁI ĐẢN

Có một cặp, không biết họ là gì, vợ chồng ư? không phải, lấm la lấm lét, con mắt láo liên, làm sao là vợ chồng cho được!
Anh em, cũng không phải, không có giống, một trời một vực, người móm xọm, người nhọn hoắt.
Chú cháu thì chắc cú là trật lất, vì nếu là chú thì phải có thím kế bên chứ? tại sao lại kè kè với cháu của mình.
Ông đó ngộ lắm, có một chút máu con nít lí la lí lắc của Châu Bá Thông nên dù già khú nhưng mà lóc cha lóc chóc. Một chút máu ác độc của Âu Dương Phong, không ác sao được cứ "Cóc" người ta mãi. VÌ ổng có máu cóc trong người mà!
Không hết, lại có một ít gien của Hoàng Dược Sư vì hốt thuốc rất tài tình tri được bệnh từ đầu tới chân, nhưng khúc giữa là hay nhất. Bệnh nhân của ổng đông lắm, nhất là các bà.
Ông lại có phong thái khí khái uy nghi lẫm liệt của Duyệt Tuyệt Sư Thái, đặc biệt lúc nào cũng lủng lẳng thanh đao giống Ỷ thiên kiếm, chém sắt như chém bùn, mà mỗi ngày ông dùng để tập thể dục.
Vạn năm trước tình duyên chồng chéo ra sao đó, ổng mới xuất hiện ở thế kỉ nầy như vậy.

MƯA NẮNG THẤT THƯỜNG

Trên đời nầy cái gì cũng thất thường, không chỉ riêng mưa nắng. Ông trời biểu làm sao thì làm vậy thôi, có cãi cũng không được.
Nhưng ổng có lý lắm đó, nếu mọi thứ đều cứ mãi đứng một chỗ như vậy thì làm sao khám phá được nhiều điều mới lạ. Có mưa gió lạnh lùng ướt át, rồi xen nắng ấm khô khan thì mới thấy được thời tiết tê tái nồng nàn ra sao.
Làm người cũng vậy, ai cũng có thương thương, ghét ghét, nhưng con người thì hơi dị hợm hơn các con khác ở chỗ - khi thương thì nói ghét nầy ghét nọ, còn khi căm thù tận xương tủy thì giả lả yêu thương. Chi vậy? (xin lỗi những người không có lần nào nói ngược, nhưng hiếm gặp lắm) Chắc như thế thì vui hơn chăng?
Còn như khi yêu đương, làm sao cứ mãi một thứ mà làm hoài chán chết. Phải lật tới lật lui, xoay qua trở lại, nóng lạnh thất thường, kiểu nầy kiểu kia thì tình yêu mới thăng hoa và hứng thú mà yêu tiếp, nếu không thì nguội ngắt như cơm khô, nuốt trợn trắng lồi con mắt!
Bởi vậy, cuộc sống nó thật là bí mật, làm sao biết được cái gì là cái gì. Khi ở giữa mặt trời sáng rực thì đâu có thấy các vì sao, chỉ lúc đêm đen u tối chúng mới xuất hiện lấp la lấp lánh!
Đừng có ngạc nhiên nha, khi tôi nói tôi không cần thì hãy coi chừng tôi bắt đầu túm chặt...

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

VÔ TÂM

Vô tâm là tên của nó, nhưng khi xào nó với tỏi và ăn cùng cơm thì cũng rất thú vị.
Đó là một món ăn bình dân, mà những người vô tư ăn rất vô tình.
Xuất hiện mỗi ngày trong bữa cơm, hỗ trợ cho nhiều món khác thêm đặc sắc.
Coi vậy mà bi giờ nhà hàng nào cũng dùng nó cho thực đơn thêm phong phú.
Số phận lên voi xuống chó, thay đổi xành xạch thì làm sao mà vô tâm cho được.
Nó biết đau đớn khi nằm giữa 2 hàm răng ngấu nghiến hay thư thả. Và vì vậy nên nó không còn tên là vô tâm.
...mà đã là rau muống rồi... cái tên sao xấu tệ...
Muốn mà không được, mà nó lại muốn quá nhiều thứ. Tham lam làm sao ai tránh khỏi, dù chỉ là cọng rau muốn.
Và giờ nầy thì nó đã là cọng rau nhiều tâm địa rồi.
Bạn thấy không, cuộc sống đã làm cho nó ra như vậy, nhưng nó cũng không buồn đâu.
Vì có ai thấy trong bụng nó có gì, trừ khi bẻ nó ra.
Và người ta đã làm như vậy, nhưng thật sự trong ấy cũng chẳng có gì.
Nó vẫn là vô tâm
Còn tôi thì vô duyên vì quá tò mò...

VÌ TINH TÚ XA XÔI

Bạn có thấy không? một vì tinh tú tít mù xa xôi trên vũ trụ mênh mông.
Mà kệ, nhìn nó chi vậy? nó cũng như bao vì tinh tú khác, chỉ có điều nó hơi lẻ loi cô độc.
Vũ trụ bao la quá, và chỉ có lấp lánh lấp lánh lấp lánh lấp lánh...
Không phải ai cũng may mắn như mặt trời được se duyên cùng trái đất và có một cô bồ mặt trăng xinh đẹp.
Từng chùm sao đang tán tỉnh nhau hay đang hằn học nhau? tôi cũng không biết, chỉ thấy ánh mắt chớp lóe.
Có tận cùng không? và nếu không thì không gian vô tận sẽ là những gì gì nữa...
Thắc mắc làm chi? đứng đó một mình mà không biết thân còn tò mò tọc mạch chuyện không bao giờ biết hết.
Tại sao vậy? tại sao mầy mãi đứng một mình?
Bởi lẽ nó rất sợ sự phân ly, buổi tiệc nào không tàn? gặp gỡ rồi chia tay, sự đời là như vậy!
Thì thôi, cứ lặng lẽ như đã từng lặng lẽ, cứ tồn tại như đã từng tồn tại.
Có sao đâu, cả một không gian mênh mông, tha hồ mà nhìn ngắm.
Cứ đứng đó mà nhìn ngắm, hỡi vì tinh tú xa xôi...!