Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

LEM - 27

Ba làm ruộng một năm 3 vụ vẫn không đủ cho 8 cái máy XAY lúa đang vận hành hết công suất. Lúc nào ông trời khó chịu, thời tiết đỏng đảnh, sâu rầy hoành hành bá đạo thì xem như mùa đó ăn lúa mót. Thời buổi khó khăn “củi quế gạo châu”, chị em Lem đang sức ăn sức lớn, lạng quạng bị đói như chơi. Người ta điều chỉnh quân số vừa phải còn khốn đa khốn đốn, huống chi nhà Lem cả một bầy liều mạng chui ra lúc nha lúc nhúc.
Không đủ cơm ăn thì phải độn thêm thứ khác. Có gì độn nấy cho bao tử bớt cồn cào la hét, thần kinh có tí dinh dưỡng để liếm láp mai ra lóe sáng vài tia trí tuệ. Có như vậy thì chúng mới có thể nuôi nấng nghị lực lẫn sức lực của mình để leo trèo trên con đường lên đỉnh núi xóa đói giảm nghèo bằng sơ đồ học thức.
Bo bo, củ mài, củ chuối, củ khoai lang, củ khoai mì... thời buổi ấy chúng chen lấn vào nồi cơm mọi người. Lúc đó hình như rất rất đông bà con cô bác cùng chung cảnh ngộ nên chị em Lem cũng chẳng chút phiền hà áy náy, có thứ để bỏ vào nấu chung với gạo là phước đức ông bà để lại, mừng là đằng khác, còn hơn phải đói meo, teo lưỡi.
Sau khi nghiên cứu lựa chọn, chị em Lem nhất trí chọn củ khoai lang kết duyên với hột gạo dài dài - chỉ riêng cái khoản ngọt ngay khoai lang cũng ăn đứt mấy... đứa củ kia. Thử hỏi trên đời mấy ai không khoái ngọt. Ông Bà có câu NGỌT MẬT CHẾT RUỒI - tụi ruồi khi ngủm cũng chưa chắc biết tại sao mình ngủm. Cũng tại ham ăn nên mấy con ruồi ngu si bị tiểu đường mà chết, còn với 8 chị em Lem, mớ khoai ngọt ngào ấy liệu có đủ giúp chúng thêm năng lượng để đến lớp nhét chữ vào đầu? Có còn hơn không, thêm được bi nhiêu mừng bí nhiêu. Khi Lem lăng xăng ngoài vỉa hè để có thêm đồng ra đồng vào, thì nồi cơm trong nhà có thứ bỏ vô bỏ ra làm đầy cái bụng.

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

LEM - 26

Bị hình ảnh đẹp đẽ của “người dưng khác họ...” kia ÁM, Lem như ngớ ngẩn, quên đầu quên đuôi, chuyện trước nhớ sau chuyện sau quên trước- nói một đàng làm một nẻo, nghĩ cái nọ lại xọ cái nầy. Hồn vía lang thang ở chân trời góc biển nào, cóc cần biết và cóc muốn biết. Có lúc phiêu diêu trên 9 tầng mây thơ mộng, chợt tỉnh rớt cái bịch xuống thực tại tiêu điều. Buồn vui lẫn lộn, vừa cười hớn hở lại xụ mặt ủ ê. Lem quệt quạt trong tập những hình thù kì lạ, những chữ kí vu vơ, những câu thơ phơi bày lòng dạ rồi gật gù tâm đắc, nó mang ơn Đại Thi Hào Nguyễn Du đã dạy nó “sáng tác” những vần thơ "diệu kì". Bình thường có rặn cỡ nào cũng không ra. Nó hỏi thiên hạ:
Loài người ai giống tôi không
Sao tôi chợt gió chợt dông quay cuồng...
Rồi thở vắn than dài:
Yêu là tim đập lung tung
Học bài không thuộc, lùng bùng xốn xang...
Kèo nài đấng tối cao:
Cho con xin chút bình yên
Để con khỏi phải liên miên nhớ chàng....
Sau những lời ướt sũng là những bông hồng đỏ lòm đỏ lét.

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

LEM - 25

Hứa với lòng sẽ không bao giờ dấn thân vào những cảm xúc của chốn tình trường. Nghĩ và nói thì dễ ợt, ai múa lưỡi cỡ nào cũng được nhưng tới lúc làm lại trớt he, đụng chuyện mới biết đâu đá đâu vàng. Thường những tuyên bố hùng hồn phải coi chừng chờ... hậu quả, giống như Lem nói cho đã miệng nhưng làm có được đâu.
- Nơi đó giăng đầy cạm bẫy ngọt ngào, hạnh phúc thì ít đau thương lại nhiều. Minh cảnh báo với Lem bằng thái độ tự mãn và một bụng kinh nghiệm xương máu tình yêu.
- Tao hỏng có rảnh để yêu iếc tào lao như mầy. Tao hỏng có ở không để hò hẹn nói chuyện ruồi bu. Đừng mắc công lo cho tao. Mệt! Lem khẳng định nghe chắc chắn, đáng tin và rất có lý.
- Hay quá há, mầy nhớ những gì đã nói nha, tao chờ coi nè. Giọng điệu Minh đầy nghi ngờ, hay hắn đi guốc trong bụng Lem?
Rồi tự nhiên cái thứ không có hình thù mà thiên hạ gọi là tình yêu nầy lù lù từ đâu nhào tới nhảy một phát ngon ơ vào bộ đồ lòng của Lem, mặc kệ dù không ai mời không ai thỉnh, không làm sao cản và cũng không tống khứ nó ra được.
Lem tức tối, Lem giận dỗi, Lem hờn mát, Lem rối rắm, Lem tự trách bản thân và Lem hết biết phân biệt phải trái, đúng sai, nó không rõ mình đang ở đâu - trên mây hay dưới biển. Bay bay giữa trời lồng lộng gió hay trôi bập bềnh trên mặt nước bao la nhưng sao không thở được. Cái gì đó ở phía dưới trào lên chặn ngang cổ.
Trái tim Lem tự nhiên nổi cơn đập bình bình, thôi thúc giục giã còn hơn tiếng trống trường. Tàu hũ trong đầu Lem được nhào nặn thành một người xa lắc xa lơ ngồi chình ình, ngồi lì ở dưới lớp da đầu. Chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích ngang nhiên xuất hiện chiếm hết diện tích cái sọ, xua đuổi hết mớ lí trí ít ỏi mà Lem có, tràn cả ra ngoài mắt, ngoài tai. Hai cửa sổ tâm hồn của Lem biến thành đèn chớp, ánh lên long lanh sáng ngời như mắt Hồ Ly Tinh chộp được con mồi béo bở, hai lỗ tai thay vì nghe lời thầy cô giảng bài thì lại tràn ngập âm thanh du dương... biết dùng lời rất khó, để mà nói rõ ôi biết nói gì cuộc tình lớn quá... bài “love story” mà nó nghe hoài ở nhà Mộng Hoàng khi đang lau nhà.

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

LEM - 24


Khi được HÊN bước vào ngôi trường cấp 3 bề thế, tôn nghiêm và là niềm ao ước ngưỡng mộ của mấy đứa... XUI bị rớt, Lem thấy rõ mình vượt lên một khúc từ bề trong đến bề ngoài, dùng chữ nghĩa cao xa thì là cao hơn một đoạn từ tinh thần đến thể xác. Dạo chơi trong sân trường, mặt nó không biết sao mà cứ nghênh ra, rất có dáng kẻ cả ta đây, mãi... cho đến lúc vấp cái rễ cây lồi ra trên mặt đất trong sân trường té cái rầm nó mới hoàn hồn trở về bổn cũ. Lồm cồm đứng dậy vừa quê vừa đau, lấm lét nhìn chung quanh tức tối - Mấy đứa kia cũng nghỉnh mặt lên trời sao không té, chỉ mình nó chỏng gọng? té thì đứng lên có gì đâu ngại. Sau nầy Lem luôn nhắc mình cẩn thận, kiểm tra chắc ăn dưới đất trước khi ngóng mỏ nhìn trời trăng mây gió. Nói là tỏ vẻ bất cần học hành nhưng được ra vô mái trường nổi tiếng tự nhiên Lem làm tàng ngang xương.
Đúng là bọn chúng lớn hết thật, dáng vóc loi choi lóc chóc ngày nào đã bỏ lại hết trong quá khứ con nít con nôi của hôm qua. Con gái trở thành nàng thiếu nữ lướt thướt mềm mại trong tà áo dài trắng tinh dịu dàng, con trai thì chững chạc, oai vệ như chàng công tử hào hoa. Không muốn vậy cũng phải vậy vì là bắt buộc. Người ta mặc áo dài khoe lồi khoe lõm thấy ham, còn nó ước phải chi lùi lại vài năm trước khỏi phải lượt thượt hai tà phô bày bộ xương héo với cái eo còi, quan trọng nhất là né được một khoản tốn kém lớn, vì hình thức đẹp đẽ nầy Lem phải vò tai bứt tóc, kêu trời trách đất. Minh chính là nơi Lem kể lể cằn nhằn than vắn thở dài, ngược lại Lem cũng là cái thùng rác để Minh trút bỏ bao nhiêu bực dọc.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

60 NĂM CUỘC ĐỜI - XẢ XÌ TRÉC CHÚT ĐI!


Hãy vui lên bạn hỡi 
Cuộc đời sáu mươi năm
Chẳng còn được bao lăm
Sẽ trở về bến đợi

Thời gian như bọt nước
Thoáng cái đã vỡ bùm
Ưu phiền nghĩ mông lung
Kết cuộc rồi cũng thế
.................................
Cùng nhau thành cát bụi

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

LEM - 23

Làm sao qua mặt hai bà chị tinh mắt khôn ngoan hoài hoài cho được? Lâu ngày dài tháng thì bí mật rốt cuộc cũng bật mí, lén lén lút lút hành động, nói dóc riết cũng có ngày giấu đầu lòi đuôi, cháy nhà ra mặt chuột - Em coi đi, từ xưa đến nay sự thật nào không bị phanh phui, có gì che mắt được thế gian đâu mà em cố giấu đút, lê la theo tụi cò xe bụi đời chị thấy không ổn, em là em gái của chị, chị thấy xót xa vì không giúp được các em, để em cực khổ... Giọng chị Hai buồn buồn đều đặn, nghe muốn đứt ruột. Có gì quan trọng sao chị nặng nề vậy? chạy tới chạy lui ngoài đường giống như chơi rượt đuổi, công việc nhẹ nhàng thôi mà. Lem phải thù thì thủ thỉ cả buổi cho chị an lòng.
Chị Ba chỉ im lặng, nhìn Lem có vẻ áy náy khó xử, chắc bực mình tại sao nhỏ em lại đẩy mình vào tình thế khó coi nầy, là người tràn đầy tự trọng chị không muốn thọ ơn ai quá nhiều. Không nói gì chị lẳng lặng... méc Ba mới chết. Lem nghe chị nói với chị hai - Tui sợ nó lê la ngoài đường riết rồi bỏ học, ham tiền hư hồi nào không hay, thà ăn uống kham khổ chút cũng được. Nó làm ra tiền kiểu nầy tới bữa cơm tui nuốt không trôi, nhỏ nầy thiệt tình làm gì không làm đi làm quái xe chứ. Chị phong cho Lem là NỮ QUÁI XE DÙ, vì chị thông minh, học cao hiểu rộng nên có ác cảm với những công việc mất trật tự không quang minh chính đại. Thì ra “bả” cũng lo cho nó lắm, vậy mà bấy lâu Lem cứ nghĩ “bả” ghét nó vì nó không chăm chỉ, không chịu khó “dồi mài kinh sử”. Nói gì chứ cái khoản học hành thì nó dở như hạch lâu rồi có gì là lạ.
Nhưng khổ tâm nhất là khi bể chuyện, Ba không rầy la tiếng nào, chỉ thở dài thườn thượt ôm hết tội tình về mình:

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

LEM - 22


Nhờ ơn Minh Lem biết thế nào là lăn lộn đường đời giành giựt miếng ăn giữa bụi đường nắng cháy.
Nó tả xung hữu đột hăng hái kiếm tìm lôi kéo khách. Vừa thoáng thấy bóng dáng ai tay xách nách mang Lem ào tới, bợ giỏ, đỡ người vừa nói vừa kè lùa lên xe chớp nhoáng, người ta không kịp cả gật hay lắc đầu. Nhiều khi bợ nhầm bị xài xể te tua. Nhưng Lem tự xí xóa cho mình “Thà bắt lầm hơn bỏ sót” - chỉ là tai nạn nghề nghiệp thôi mà! Suy nghĩ nầy bổ sung thêm cho nó một tính cách không biết xấu hay tốt: LÌ LỢM.
Một đứa con gái suy dinh dưỡng khét nắng lộn chung với đám đàn ông đủ tuổi, đủ kích cỡ, la hét ỏm tỏi chạy ngược chạy xuôi xem ra quái lạ. Lúc đầu mấy cô mấy chú buôn bán gần đó nhìn Lem lạnh lùng không mấy thiện cảm, khi đã quen với cái mặt mẹt của nó rồi thì lắc đầu trề môi nhắc nhở, phê bình:
- Con gái nhà ai bụi đời dữ vậy, thả kiểu nầy mai mốt thành gái giang hồ mấy hồi.
- Ê! Ba Má con đâu mà con lang thang vậy con, kiếm nghề khác làm đi, làm nghề nầy tao coi hỏng được nha bây.
- Chung đụng với mấy thằng lưu manh đó miết coi chừng bị LỢI DỤNG. Nói tới đây mấy bả hạ giọng nhỏ xíu.
- Cái thằng nhỏ hay rề rà gần với con hoài đó, tao thấy tướng mạo nó hỏng đàng hoàng, coi chừng giữ tiền cho kĩ nó móc sạch có ngày à nha. Mấy thằng nầy mầy đừng có ngu mà tin. Trời! bả chỉ ngay thằng Minh mới chết. Lem cười tủm tỉm.

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

LEM - 21

Đi tìm ông Bụt, lọt ra thằng Minh. Ông trời ở tít trên cao mịt mù, nhìn xuống mọi chuyện chắc rõ ràng tường tận, Ổng nhìn nó vất vơ vất vưởng ngoài trời đỏ lửa nên tội nghiệp, thương tình ra tay giúp đỡ, hay là Ổng đem Má nó đi sớm quá, hối hận nên cố hết sức sửa chữa sai lầm. Hèn chi gặp chuyện khó xử ai cũng kêu TRỜI ƠI TRỜI. Ở trên ấy nghe thiên hạ réo rần rần dưới nầy, Ổng đinh tai nhức óc phải biết.
Minh hứa sẽ dẫn nó đi hành tẩu giang hồ, kiếm thêm chút tiền giúp đỡ Ba trong gia đoạn gay cấn, khổ nạn. Lem suy nghĩ – Tin hay không tin Minh? Biết có nên cơm nên cháo gì không? nghe nó xúi dại có ngày tiền mất tật mang, cái mặt thằng đó dòm gian tà thấy ớn. Mà thôi! Lúc dầu sôi lửa bỏng, lòi ra ĐƯỜNG nào đi ĐƯỜNG đó, có cắc nào mà mất, chỉ sợ… tật sợ tù. Kệ! thấy không ổn mình dzọt liền, sợ cóc gì – toan tính, tính toan cuối cùng Lem quyết định: CHƠI LUÔN. Thằng Minh mà biết mấy thứ ngổn ngang trong đầu nó, đoạn tuyệt tức thì.
Mấy lần làm ăn trước thất bại thê thảm vì không có đại ca đỡ đầu, kì nầy chắc không đến nỗi. Minh vênh váo tự hào – Bốn phương đều là nhà, huynh đệ của nó khắp hang cùng ngõ hẻm, mạnh dạn theo nó kiếm ăn thì không gì phải sợ, đếch ngán ai, đứa nào đụng tới cái mài ghẻ của Lem nó cho biết tay. Thoạt nghe tưởng ông trùm xã hội đen đang tuyên bố chủ quyền lãnh thổ bảo kê chứ, còn cái tay nó quơ quơ giống như cây chổi cùn.
- Ê! Mầy dời nhà về kho đạn rồi hả.
- Đâu có, vẫn ở chỗ cũ mà. Minh ngơ ngác.