Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

CHÚC XUÂN

Năm mi Không Ging Ai trân trng
kính chúc các BN

An khang thịnh vượng nhiều đổi mới
Phát tài phát lộc luôn tấn tới
Công danh sự nghiệp sẽ rạng ngời
Hạnh phúc bình an bay phơi phới
Vạn sự như ý tính toán khớp
May mắn  thành công nhanh như chớp
Gia đình yên vui trong sum họp
Mạnh khỏe yêu đời tràn lớp lớp

Duyên tình mĩ mãn nồng đắm say
Bạn bè thân hữu tay trong tay
Bên nhau kề cận đầy thân ái
Chặt bền mãi mãi không đổi thay


Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

Lời của một ÔNG LÃO quê ở BẾN TRE vào mùa xuân trước.
Tết nầy ông mừng lắm bây ơi, trông cho mau mau tới!
Ông bà mình nói “không ai giàu 3 họ, không ai khó 3 đời”, Vậy mà dòng họ nhà ông 5 đời vẫn nghèo rớt mồng tơi. Hi vọng thằng chắt nầy của ông sẽ làm nên chuyện – Cầu trời.
Xứ Bến Tre của ông gạo, nếp cũng nhiều nên lò rượu mọc ra như nấm, con ông vì thử rượu nhiều quá – sáng, trưa, chiều, tối, chỗ nào nghe hơi rượu là nó bay tới thử. Chính vì gắn bó với ông thần lưu linh nên nó chầu ông bà ông vải khi mới qua 40 tuổi.
Thằng cháu nội cũng vậy, giống y hệt thằng cha, giờ quặt quà quặt quẹo với cái bụng chình ình như có bầu 8 tháng chờ ngày sinh nở. Bây biết gì ở trỏng không? toàn là hèm không đó.
Hên là đời nào cũng lòi ra độc nhất vô nhị 1 đứa, nếu không chắc ăn mày cả đám.
Đám con, cháu dâu không biết bỏ đi đâu mà chờ hoài không thấy về.
Còn ông hả? Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói – không thể chết một cách khó coi nên ông miệt mài lao động để nuôi con nuôi cháu. Bao nhiêu năm trời lăn lóc nắng mưa, cái lưng của ông và bà dù bị còng nhưng vẫn còn làm việc hoài không nghỉ. Bây thấy ông có khỏe không?

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

CHIM HÓT TRONG LỒNG

Còn lâu! Lồng gì mà lồng. Đừng ganh ghét mà nói vậy nha.
Tôi đang ở trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Những song cửa làm bằng vàng sáng loá, chén bát toàn đồ quý, rèm màn đầy đủ. Không một cọng nắng, hột mưa nào đụng đến cái mỏ tôi được đâu nói chi đến LÔNG THỂ.
Vì sao mấy đứa kia cũng có 2 cánh đập lên đập xuống như tôi mà phải vất vả tha phương kiếm ăn muốn lòi bản họng, riêng tôi được thảnh thơi NGỒI MÁT ĂN BÁT VÀNG?
Vì tôi đẹp? vì tôi hát hay? Vì tôi là dòng tộc cao quí? Đúng tất. Quan trọng là - Tôi là một ngài CHIM QUÝ MÀ NGOAN.
Để săn sóc và bảo vệ tính mạng tôi an toàn, tôi được ngự trị trong một ngôi nhà tuyệt đẹp, với một ống khoá chắc chắn - Chứ sao! Mấy con mèo cứ dòm tôi chảy nước miếng. Nhà tôi đung đưa vắt vẻo trên cao, sợ ruồi bu kiến đậu, sợ tôi bị tổn thương bởi mấy con trời ơi đất hỡi tầm thường ngoài giang hồ, gì chứ tụi nó hay đặt điều dèm pha nầy nọ, nói tôi là CHIM HÓT TRONG TÙ. Xì! toàn nói bậy.
Ở trong nầy được tưng tiu chiều chuộng, không phải đụng đến cọng lông chân mà cao lương mĩ vị ăn phà phà. Tôi chỉ có việc nhảy cò cò và hát. Hát suốt, mỏi mỏ thì nghỉ một chút rồi tiếp tục. Đó là niềm đam mê của tôi nên không mệt chút nào. Nhưng cho các người biết, không phải giỡn chơi, hát cho đúng bài bản, đúng bao nhiêu nốt và là nốt nhạc nào mới là điều phải học. Không dễ đâu.

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

EM ĐẸP NHƯ MƠ






Anh nói em đẹp lắm
Như hoa hồng nắng mai
Rung cánh thắm lung lay
Khi gió qua ve vuốt


Bảo em là tiên sa
Đến trong giấc mơ qua
Chập chờn rồi đi xa
Sợ nhớ thương cô lẽ


Nàng mùa xuân rất đẹp
Thua em quá tuyệt vời
Lan cúc khoe sắc ngời
Vì em đành buông lơi

Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - TỈNH GIẤC MÙA XUÂN

… Loa bước vòng vòng chung quanh Tóc xoăn, ông ta chẳng thèm để ý đến nó. Đi tới đi lui hoài cũng mệt, tức mình không chịu nổi đành mở miệng trước.
- Nè Ông!
- Gì?
- Chúc mừng ông trắng án. Tui hâm mộ ông quá.
- Xì! Vậy cũng nói. Thừa, cô biết công sức đổ sông đổ biển là gì không. Tóc xoăn nhìn nó một cái rồi tiếp tục làm móng chân cho rồng.
- Vừa rồi ông nói hay lắm mà. Sao giờ hối hận? Tiếc của hả?
- Cô nghĩ tôi là giống gì, không tình cảm à? Báu vật của tôi đó, dù không phải cha ruột, nhưng tôi rất thương thằng bé, nó cũng vậy.
- Thì đâu cũng còn đó, ai cấm ông thương yêu đâu.
- Khùng! Phương muốn nó du học đó bà.
- Ồ! Vậy sao? Thế thì chia buồn với ông. Loa thở dài  Ôi bé thế mà đi xa thì tội nghiệp quá.
- Vậy mới nói.
- Mẹ nó có đi chung với nó không?
- Còn lâu! Ông ta chỉ lo cho ruột thịt của mình, sau nầy về giúp đỡ ông ta kiếm tiền thì có.
- Thế thì nó sẽ quên ông tuốt luốt, thôi ông ơi, tìm con cho mình là vừa, ông xem mình có bỏ rơi rớt đâu thì lụm về nuôi. Loa nháy mắt rụt rè cười, sợ ông ấy tự ái lên cơn la um sùm.
- Phải có thì tốt. Tóc xoăn có vẻ nuối tiếc trầm ngâm tư lự.
- Chính xác là không có sao? Loa được nước hỏi tới.
- Cô đúng là điên. Tóc xoăn lườm nó.

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - CHIA VUI hay CHIA BUỒN?

Bao nhiêu năm qua Tóc xoăn xúc bao nhiêu là tép để nuôi hai mẹ con Cò tròn quay, béo mập. Tóc xoăn ơi, ông bỏ công sức, ông cặm cụi phết phết, chấm chấm, tỉa tót, bôi bôi, cạo cạo cật lực để ra những tuyệt tác. Ông giảng giải sùi bọt mép để người ta hiểu mà mua tranh Phần đông mấy vị kiếm tiền giỏi thường dở ẹt trong mấy vụ nghệ thuật, được cái mấy vị ấy rất đáng yêu, hào phóng bỏ tiền ra mua, rinh về trưng bày cho khách khứa ngắm nghía. Ông Tóc xoăn ơi!ông cần cù kiếm tiền để thực hiện nghĩa vụ làm cha rất ngon lành. Kì nầy bị truất ngôi, cảm giác như thế nào đây ông? Coi chừng Cò bay tuốt luốt mất tiêu thì ông đừng có khóc.
Dù sao ông nhớ ráng bình tĩnh để đối diện với sự thật đau lòng. Vái trời vái đất cho Phương từ từ hãy xì ra bí mật, tôi nghiệp! ông ấy mà nghe xong chắc đứng tròng 2 con mắt. Loa lảm nhảm cầu Trời khấn Phật cho cái Bà đó dẹp đi chương trình khai quật cội nguồn, gốc rễ quyền quý cao sang cho con trai. Nhưng có thật nàng tìm cha cho con hay nàng tìm cái mắc dịch mắc gió gì đó cho Nàng?
Cái kiếp ma của nó ra sao nó không lo, lo chi chuyện trời ơi đất hỡi. Loa thẫn thờ nhìn trân trối mấy con thằn lằn trên tường nhà. Có một con béo ú đang chắc lưỡi tiếc nuối,cái đuôi vẫy qua vẫy lại miết, muốn quét văng niềm hối hận hay sao đó. Ồ! Sao nó hao hao giống Tóc xoăn ghê! Ông ấy ở nơi hoang vắng nầy ôm nỗi uất ức, tức tưởi mà chết, biến thành con thằn lằn, có thể lắm! Thôi nhe, ông đừng thành cái thứ nầy, bỏ bom tùm lum, tui lấy chổi chà rượt đập là lòi phèo. Loa lại suy nghĩ tầm xàm nữa rồi.
Con Rồng mà Tóc xoăn vẽ chỉ còn thiếu mấy cái móng chân nữa là hoàn tất. Nó đang cười cười với Loa và bảo: Bà đó! Bà tào lao vừa thôi, không có bà trái đất vẫn xoay đều đều chứ có ngưng lại đâu. Có rảnh, Bà dòm ngó tui còn ý nghĩa hơn, tui tuyệt đẹp và lộng lẫy. Lấy lòng tui đi, biết đâu mai mốt tui cho bà quá giang xuống địa ngục đền tội sớm, mau chóng đầu thai kiếp khác làm ăn. Chàng ràng ở đây, người không ra người, ma không ra ma, bà không thấy mình thảm hại à? Bà giúp được gì cho ai mà bày đặt lộn xộn. Chân mình thì lấm bê bê mà đem bó đuốc đi rê chân người. Ông bà dạy sao bà hổng chịu nghe?
Ừ há! Ông ấy khỏe như con trâu, cọp vật 7 ngày chưa chắc làm lại ổng, với lại ông ấy có hàng đống người an ủi, vỗ về, không tới lượt mi đâu Loa. Nhiều khi ổng nuôi 1 đứa con của người ta, người ta nuôi lại 5, 7 đứa cho ổng hổng chừng. Lời chán! Ổng LÀM rơi rớt bao nhiêu đứa chưa chắc ổng biết nữa là Tìm ra chân lý nầy rồi Loa thấy mình thông minh quá xá quà xa.
Ngày ấy rồi cũng đến, Loa thấy Phương rụt rè sợ sệt lắm. Có thật vậy không? Một người nhút nhát mà làm những chuyện gan lì vậy thì hơi ngược đời.

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

RU TA NGẬM NGÙI





Những bước chân lỡ nhịp
Con đường mòn thời gian
Ngậm ngùi nhìn giọt nắng
Rớt lả tả hiên nhà


Sông mỗi ngày xuôi ngược
Nước cứ lớn cứ ròng
Xui chi tôi dòng chảy
Lục bình trôi xa mãi


Đò đưa người sang sông
Bến đau tình mênh mông
Ngậm ngùi bàn tay vẫy
Hai bờ trông, ngóng trông

Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - SUY NGHĨ LẪM CẪM

Không biết vì sao Loa về nhà Tóc xoăn được với cái miệng há hốc?
Loa trầm ngâm suy nghĩ, đây là hành động hiếm hoi từ trước tới giờ ít khi nó làm. Vậy ra cái ông Tóc xoăn tài lanh tài lọt, dư hơi rảnh rỗi ôm mớ vỏ ốc của cha Đầu hói đem đổ hoài suốt ngần ấy năm mà tưởng mình là anh hùng xả thân cứu bạn.
Hoàng cũng có ăn chút đỉnh ốc nhưng đã nuốt luôn cả vỏ - nhớ rõ ràng là không để sót miếng nào, ngơ ngơ ngác ngác vác cả thúng vỏ ốc năn nỉ lạy lục nhờ Tóc xoăn giải quyết. Bị người đời chửi rủa là thằng cha vô lương, trốn biệt xứ không dám trồi đầu về quê hương, lâu lâu có ray rứt tí xíu vì lương tâm hơi bị nhúc nhích. Thật ra Hoàng cũng sướng, vứt bỏ quá khứ nhẹ nhàng, tung tăng đến chân trời mới, ôm lấy CỤC tương lai tươi sáng ấy mà hưởng hạnh phúc - Không biết bây giờ còn ôm, hay đã buông tay khi thấy một tương lai khác khấm khá hơn.
Đầu hói ăn uống no say đã đời, chùi mép xong tủm tỉm cười, ngồi xem cái đám tào lao nhăn mặt nhíu mày giải quyết hậu quả, toàn là lũ ngu, xem ông nè: Thông minh, sáng suốt chỉ cần hưởng thụ ngồi mát ăn bát vàng. Người nhiều tiền có khác, thế giới nắm trong tay. Kiếp sau nhớ bất chấp thủ đoạn miễn đạt mục đích - Loa tự nhủ với lòng.
Phương thì ung dung tự tại, ai sống chết mặc bây cho ta khỏe cái thây. Nhưng thật ra để có kết quả vẹn toàn, nàng cũng nhức óc, nhức mình suy tính, đổ bao công sức, mồ hôi nước mắt năn nỉ ỉ ôi Tóc xoăn. Cha đó bộ dễ sai biểu lắm à? dùng tình cảm quất ổng tới tấp tơi bời hoa lá, ổng mới chịu hy sinh TIẾT HẠNH. Thuyết phục gãy lưỡi mới lòi ra chú rể - được người đẹp cho không biếu không còn chảnh chọe làm tàng. Làm cha của con người ta ngon lành, cung phụng nuôi nấng yêu thương bồng bế đã đời. Biết đâu, sau nầy Bảo sẽ đền đáp công ơn dưỡng dục, Tóc xoăn được hưởng phước già mai sau. Vái Trời được vậy.

Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - SỰ THẬT

Ngồi trong cái thùng khủng… bố mới toanh, Loa thấy khó chịu vô cùng. Ráng chứ sao giờ. Lỡ leo lên làm sao tuột xuống, xe đang phóng vù vù trên xa lộ, nhào xuống, bao nhiêu thứ lao tới, thân thể không khí của Loa sẽ tan nát thành đám bụi li ti bay tứ tung chứ giỡn sao?
Mặc dù chiếc xe quỷ nầy chạy êm như ru nhưng Loa nhìn cái bản mặt mẹt chần dần của Đầu hói nó muốn dọng cho một cái, nhất là khi chiêm ngưỡng 2 miếng thịt trâu đen thùi đọng đậy khi phun ra những lời lẽ dê xồm. Tại sao Phương lại cam chịu và chiều chuộng ông ta nhỉ? Tại ông ta có phong độ và sang trọng ư? Í Ẹ!
Hay vì ông ấy có cái hộp láng coóng nầy? Ai biểu khoái hửi hơi quý tộc, ham đi xe ké chi, đi xe ôm cũng tới được… La Mã vậy Phương? Loa ghét ông ấy, ghét luôn mấy cọng tóc tội nghiệp hiếm hoi trên đầu của ổng, chắc cũng xức cả đống thuốc để cải thiện tình hình nên chúng vàng rũ ra.
- Mấy con đó chịu chơi thiệt, bu lấy tao, tưởng bở. Mấy thứ đó ăn hoài phát ngán. Loa muốn nhét cái nùi giẻ lau xe vào mồm Đầu hói, cứ nói hoài những lời lẽ gớm ghiếc.
- Tại ông hấp dẫn quá. Bác tài nhếch mép cười nịnh. Đầu hói tưởng thiệt hay sao mà khoái trá rung đùi vậy ta?
- Nói thiệt ông, tui đi tới đâu là con gái sắp hàng chờ lựa. Toàn là hàng chất lượng, mẫu không đó ông. Đầu hói khoe khoang.
- Ông là nhất rồi. Bác tài thiệt biết dỗ ngọt ông chủ, ông chủ dương dương tự đắc riêng Phương im lặng lâu lâu cười hùn.

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

CẦN THIẾT



Em hay nói không cần! Anh đừng đến
Không có anh hoa vẫn thắm xinh tươi
Mặt trời vui vẫn tỏa sáng nụ cười
Đời vẫn đẹp dù người đi hay ở

Em từng nói không cần! Dù có mất
Anh nơi nao, thế giới vẫn đông vui
Em nơi đây sẽ chẳng chút bùi ngùi
Không cần thiết! cũng không cần buồn tủi

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - KHÁM PHÁ

Hôm nay Tóc xoăn đi đâu hoài không về. Chiều sắp buông xuống tấm màn mờ ảo. Hoàng hôn màu gì - Màu tím, Đỏ, màu khói hay màu xám xịt? Loa chỉ thấy những tia nắng cuối cùng từ từ tắt lịm, cảnh vật chung quanh nhạt nhòa dần trong tĩnh mịch. Thỉnh thoảng tiếng chim con gọi mẹ nghe sao yếu ớt và như hoảng hốt, đâu đó tiếng chó sủa văng vẳng nơi xa xôi vọng lại. Những tàu lá chuối bên hông nhà đung đưa nhè nhẹ như nói với Loa rằng: Loa ơi đừng buồn, mình đang ở bên Loa nè, Loa không có một mình đâu.
Phải! rất nhiều thứ đang kề cận bên Loa – Cây cỏ, gió mây, chim chóc và những tiếng ồn mơ hồ. Rồi một chút nữa thôi màn đêm sẽ trùm lên tất cả, màu đen thùi sẽ phết tối thui hết mọi thứ, kể cả những bức tranh đầy màu sắc sống động của Tóc xoăn, khi ấy Loa cũng hoà vào đêm ngự trị cõi nhân gian.
Có tiếng xe ngoài cổng vọng vào, Loa lướt nhanh ra, mừng - sẽ có người gầm gừ với nó!
Phương thoăn thoắt bước vào vội vã, nhìn quanh quất ngôi nhà vắng ngắt, mặt sa sầm, cũng nhanh như thế quay ra thật nhanh - Taxi đang chờ mà. Loa bám theo.
Ui! Sao mình ngu mà chui vô cái thùng kín mít thế nầy, ngộp thấy mồ tổ, biết vậy ngồi trên nóc xe cho nó mát.
– Bà đi xe lậu mà còn nhiều lời.
– Ai vậy? Ai nói đó. Loa ngơ ngác.
– Tui nè! Là nơi bà đang đặt cái mông của mình.
– Một đống sắt mà biết nói chuyện sao?
– Còn Bà? Là không khí mà sao chót chét được?

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

ĐI TÌM NỔI ĐAU



Sao cứ tìm cho mình bao đau đớn
Sao cứ tự bóp nát trái tim hồng
Sao cứ để mắt mi tràn ướt đẫm
Sao cứ yêu khi sự thật phũ phàng


Khoảng cách quá xa như trời và đất
Anh là anh, em vẫn cứ là em
Không gian mênh mông ngăn cách chúng mình
Mây gió là chứng nhân cho thương nhớ

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

MAUNA LOA - TỌC MẠCH CHUYỆN ĐỜI

Tình yêu lý trí hay Tình cho không biếu không?
Đúng quá! yêu thì phải suy nghĩ tính toán cho thấu đáo nếu không sụp lỗ chân trâu té bò càn bò niễng. Banh mắt ra mà nhìn, dự đoán từ xa để sau nầy không ân hận, nhắm mắt đưa chân có ngày … mất tiêu luôn cái chân thì toi đời.
Cũng đúng luôn! Khi yêu phải hiến dâng vô điều kiện, MÌNH CHO… NGƯỜI TA NHẬN VÀO. Ý! cho rồi mình được nhận vào mới đúng chứ nhỉ? Hai bên cùng có lợi. Yêu thì phải nhắm mắt lim dim quên trời quên đất, thao láo như mắt bò còn gì mê say đắm đuối. Có khi xui xẻo, người ta từ chối không thèm lấy mới buồn.
Ôi! Tính toán hay xả láng? Chỉ thấy biết bao nhiêu cặp lôi nhau ra tòa cãi chí chóe rùm trời rùm đất, oánh nhau sứt tay gãy gọng. Ngày mai? ai mà biết được, hên xui thôi. Đổ thừa số phận cho rồi.
Suy nghĩ được như thế Loa thấy mình quá thông minh sáng suốt, nó hí hửng lắm.
- Thế quí bà MAUNA LOA sẽ lí trí hay biếu không? Tóc Xoăn sau khi nghe nó say sưa giảng bài tình yêu hỏi gằn.
- Tui hả?... mà ông hỏi chi? Nó thật sự lúng túng, bao nhiêu lý lẽ thông tuệ nãy giờ thành ra trớt quớt. Thứ nào nó cũng muốn.
- Hỏi để xin chứ chi, nghe cho không tôi mừng. Tóc xoăn cười khì khì.
- Còn ông thì sao?
- Cho không rộng rãi.
- Bao nhiêu người đã nhận?
- Vô số, làm sao nhớ hết.
- Ông thật hư thân mất nết, tội lỗi chất chồng.
- Không! Tất cả đều tự nguyện với tương lai dự báo trước. Khi chia tay Vân Hà tôi chỉ muốn tự do.
- Tại sao? Ông còn yêu cô ấy ?
- Tức cười! Tôi không phải là ông thánh chung tình. Chỉ không thích ràng buộc, vì công việc thôi.
- Tức là ông ham vẽ hơn ham vợ?
- Ham tuốt hết! Được chưa? Cô biết mình nói chuyện nghe rất thô lỗ không? Tóc xoăn lườm Loa.