Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

NGÀY VỀ

 

Cô đơn lướt trong mịt mùng xa thẳm
Tránh gió đông hay tránh giá băng lòng

Đôi cánh buồn chấp chới giữa hư không

Tìm mỏi mệt nơi nào xin nắng ấm
 
Giữa gió mây ngẩn ngơ tìm phương hướng
Bay đi đâu có lạc lối chốn về?
Tháng ngày dài nung nấu những say mê
Chợt thảng thốt khi tâm hồn giá lạnh

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

LEM - 10

Khi người ta nghèo, người ta nói không với rất nhiều thứ, phải từ bỏ ham muốn trong thèm thuồng. Vật chất eo hẹp lôi kéo theo tinh thần bất an đẻ ra nhiều chữ TỰ mà Lem không ưa chút nào - Tự ái, tự ti, tự giác, tự lo và tự... vận. Có điều cái tự sau cùng thì hơi thê thảm, nhưng nó nghĩ, khi cảm thấy bất lực, không tự lo cho mình được, hoàn cảnh bi đát, thần kinh suy sụp, mắt hết thấy đường thì chết quách cũng là dễ hiểu. Giờ ra chơi, nhìn bạn bè tung tăng tươi như hoa, không biết làm trò gì, thôi thì một mình gậm nhấm cái nghèo để quên đi lòng ganh tị đang làm mưa làm gió trong lòng.
Biết mình nghèo nên Lem đeo nặng trong lòng mặc cảm thua kém. Đúng thôi, không có xu nào trong túi, làm gì dám vo ve chơi với đứa nầy đứa nọ, trời thương tình cho nó một đứa bạn hiền, nỡ nào lấy đi không thương tiếc. Lãm ơi, giờ nầy mi ở đâu - Lem rên rỉ với cái ghế đá sân trường - Tao chưa kịp làm chuyện ĐẠI SỰ với mi thì mi đã cao bay xa chạy.
Xui cho Lem, lớp nó học phần đông tiểu thơ, công tử con nhà giàu. Dù thời đó những gia đình giàu có bị hăm he đe nẹt nhưng tụi nó vẫn phà phà sống trong nhung lụa. Lem như con nhím, lúc nào cũng xù vũ khí chờ đợi, nơm nớp lo bị ăn hiếp, coi thường. Ai thèm làm gì nó? ai rảnh mà bận tâm nó giàu hay nghèo? Tự suy nghĩ lung tung rồi than thân trách phận, tách mình ra làm bạn với cây cột cờ. Vì ngồi yên thở dài nên mấy con ruồi cứ lượn lờ lu bu, - Lem càng thêm bực bội muốn khùng.
Cũng may, câu khẩu hiệu LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG dán đầy, Lem lẩm bẩm hoài như đọc kinh cầu nguyện, gì chứ sức trâu thì nó có thừa, câu ấy là chỗ dựa tinh thần để Lem mạnh dạn ngẩn mặt với đời. Nhưng cái ngày mai VINH QUANG càng xa xăm vời vợi khi cái xác còi nó dài ra cùng năm tháng. Ba ơi! Vì giấc mơ chập chờn của Ba mà con mài hoài cái đít quần trong ngôi trường nầy, mài luôn cái đầu mòn mỏi ngốc như con cóc, ngu như cái lu. Lem chỉ muốn mài 2 thứ đó ngoài chợ giống Má, ít ra cũng có đồng ra đồng vào để mua nến thắp sáng tương lai.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

LEM - 9

Lần đầu theo Ba Má về quê, Lem sướng không thể tả, trong lòng nôn nóng, lóng ngóng không biết phía trước những thứ hấp dẫn nào đang chờ đón, có giống những bức tranh nó từng vẽ vời trong xó bếp, hay những hình ảnh đẹp như mơ ấp ủ trong đầu – ngâm hoài trong mớ tàu hủ hay rau câu sau lớp sọ mà người ta gọi là mơ ước. Ồ! Có phải là nguyên miếng đất to đùng nhiều cây cỏ hoa lá, gió thổi ù ù, tha hồ hít vô thở ra ào ào? Nơi ấy có gì bí mật, quý giá thế nào mà Ông Bà không tiếc mạng để giữ gìn, và cái ao bom nó ra sao? Chắc ban đêm sẽ rất là huyền bí và nhiều bóng ma thấp thoáng – Ôi, làm sao mà nó dám mò tới để dòm.
Ba ẵm Si, Lem nắm tay Má. Ba người bước xuống chiếc đò ngả nghiêng lắc lư không ngừng, chân tê đi vì sợ, người Lem cũng lúc lắc hồi hộp theo. Ráng ngồi êm ru chết cứng, không dám nhúc nhích, sợ chiếc đò mất thăng bằng lỡ… ụp xuống là toi. Lem nhìn dòng nước từ từ lướt qua thân đò sùi bọt trắng xóa, tiếng máy reo è ạch… tạch… tạch… tạch…làm tim Lem thêm dập dồn nôn nóng, mong mau chóng đến nơi. Mặt nước bập bềnh y hệt như món sương sa hột lựu trong cái thau bày bán ngoài chợ mà nó thường thèm thuồng muốn được ăn một lần cho đã. Mát quá! Lem muốn nhảy xuống dòng nước hiền lành ấy để vẫy vùng, nhưng biết chắc mình sẽ tiêu đời vì không biết lội.
Rời xa bờ, ra khỏi thành phố, sông mở lòng rộng mênh mông, hai bên bờ xa xa trải dài 2 dải lụa xanh rì, trên trời bao la cũng một màu xanh ngát, những đám mây trắng tan hợp, hợp tan đủ mọi hình thù lạ lùng tuyệt đẹp, ánh nắng tô điểm cho chúng thêm sáng lóa, chúng lung linh di chuyển nhẹ nhàng, làm nền cho những bầy chim đang chao lượn không ngừng, biết những nàng mây đang cổ vũ mình nên những chú chim tung cánh đầy hứng khởi. Lem tha hồ thả hồn mình bềnh bồng trên thiên đàng, và thấy hình như chư tiên đang nhìn xuống nó mỉm cười hớn hở.

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

LEM - 8

Má thường đi chùa vào những ngày rằm, Lem hay đòi Má dẫn theo. Được đến đó, Lem thích tỉ tê. Ngôi chùa ấy rất rộng rãi, không gian như bao trùm nhiều bí mật, nơi ấy có hoa lá, cây cối, tượng Phật, tiếng tụng kinh gõ mõ, những gương mặt tươi cười, đem đến cho Lem cảm giác thật nhẹ nhàng, hình như cả trần gian nầy rất đỗi hiền lành, tình người rộng mở mênh mang. Quá đã hơn nữa, những món đồ chay ngon ơi là ngon, ăn bao nhiêu tùy thích không ai tính tiền. Thật khác một trời một vực với cái chợ suốt ngày cãi vã ỏm tỏi um sùm, người nào cũng hung hăng, dữ tợn thấy ớn, nằm trong số đó, Má không thua ai chút nào. Quan trọng là vào chùa Lem có thể xin xỏ phật trời đủ thứ chuyện một cách quang minh chính đại, chẳng bị cằn nhằn, phiền trách xin ít hay nhiều. Nhưng đừng hỏi nó là Sư hôm nay giảng gì - còn lâu Lem mới biết.
Nhà Lem đông, Ba Má đầu tư bao nhiêu là suy nghĩ vào việc chọn tên cho các con của mình. Những cái tên đặc sắc mĩ miều trong khai sanh của mấy chị em, nếu réo suốt ngày bị lẹo lưỡi như chơi, cố để nhớ thì cái đầu sút đường chỉ của Lem mọi thứ sẽ lộn tùng phèo, lòi ra ngoài, rối nùi không biết đâu mà lần - Tiểu Nhật, Ánh Dương, Quang Vinh, Gia Bão, Hoàng Long, Ngọc Minh, Nhất Phương. Ôi trời! Cả một danh sách toàn tài tử giai nhân, toàn những thứ quý hiếm, tinh hoa trên thế gian hội tụ một nhà - chỉ có tên Lem là dễ kêu dễ hiểu và không dễ quên.
Má moi móc, tập trung trí não hoài cũng mệt, một hôm bực quá Má nạt ngang:
- Cứ HỈ, NỘ, ÁI, Ố THAM, SÂN, SI mà kêu cho gọn, dễ nhớ. Con Lem để nguyên.
- Thôi, con không chịu đâu. Chị Hai la làng phản đối liền – thấy ghê, Má đi chùa riết rồi nhiễm hả?

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

LEM - 7

Mỗi năm, nhà Lem có một cái giỗ, Ông Bà Nội mất cùng ngày cùng tháng cùng năm nên Ba Má đỡ tốn kém làm đám 2 lần, Má nói – Ngày xưa, 2 người thề thốt gì đây nên rủ nhau đi một lượt, vậy cũng vui, sống chết có nhau, ông bà chắc cũng không đến nổi buồn. Nghe vậy Lem hăm he Má liền – Thôi nha, đừng bắt chước ông Bà Nội nha, làm ơn 2 người đừng thề thốt gì hết nha, cùng đi hết là tui… hổng giữ con cho 2 người đâu nha – Khùng quá mầy ơi! Má vỗ đầu Lem cái bốp.
Thường ngày giỗ Ông Bà làm ở quê, tất cả đều phải có mặt, riêng Lem giữ nhà trên nầy, chỉ mấy bộ đồ cũ kĩ, chấp vá nhưng đó là thứ quý nhất của chị em nó, nếu mất là từ trên xuống dưới… trống trơn liền.
Gia đình Lem thuê nhà suốt năm nầy qua tháng kia, nhưng sau ngày hòa bình, chủ biến mất tiêu, không thèm léo hánh đến thu tiền. Thời gian trôi qua và… tự nhiên gia đình Lem được hưởng khơi khơi, tự mình làm chủ nhà ngon ơ không tốn xu nào, thời gian đó Má nó hỉnh muốn bể mũi, tiếc là nhà nhỏ xíu và ọp ẹp. Biết vậy hồi đó ráng kiếm một căn bự chảng để bây giờ không xít xoa tiếc hùi hụi. Quả thật lòng tham không đáy, không có cả bến bờ. Được đằng chân lân đằng đầu, biết vậy không đúng, nhưng cả nhà nó không ai áy náy trừ Ba.
Cũng ngộ! Trong khi Ba về quê giữ đất không cho ai lấy thì ở thành phố mấy chị em Lem chiếm nhà của người ta, sau nầy, Lem gọi đó là tội lỗi bất đắc dĩ ngoài ý muốn – Nghe cũng tử tế ghê! Ba nói – Cái mất của người ta là cái được của mình, mình vui mừng trong khi người ta đứt từng đoạn ruột, của cải có được là mồ hôi nước mắt, tạo ra không phải dễ. Má độp Ba liền – Ông lãng ghê! người ta bỏ chứ bộ, mình không ở thì người khác cũng ở, tại thời thế thế thời phải thế. Ngu sao không lấy. Má hất mặt lên thách thức, cùng với ánh mắt lấp lánh và nụ cười thỏa mãn, tham lam thấy rõ. Nhưng dù Má nói thế nào, chống chế hay quyết liệt, sai hay đúng, Ba vẫn không cãi lại được. Miệng lưỡi đàn bà lanh quả đáng sợ. Để lấy lòng Ba, Lem kết tội Má là lấn quyền chồng, ăn hiếp chồng, coi chừng trời trả báo, thế nào mai mốt cũng gặp ông chồng khác quánh… bờm đầu, ai ngờ Má và… Ba hợp sức oanh tạc nó tơi bời.

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

LEM - 6

Chỉ có 8 đứa con mà thằng Út lại là bé CHÍN. Không hiểu nổi! Chị Hai thật ra là chị Một mới đúng, chắc số 1 giống cây đèn cầy xui xẻo nên người ta không thèm rớ tới, tại sao ai ai cũng xếp thứ tự vậy chứ? Lem hỏi Má, Má nạt liền Tào lao, không lo chiều nay cái mỏ nhọn hay móm, lo chuyện ruồi bu kiến đậu, người ta như thế thì cứ thế mà theo, nhiều chuyện vô tích sự. Vậy mà cũng chửi được đúng là Bà La Sát. Lem lẩm bẩm kì thiệt chứ bộ, ai ra cái khuôn nầy, sao cứ hè nhau mà đúc y chang. Bởi vậy khi hứng chí nó cứ gọi chị Một suốt, không thèm kêu chị Hai. Chị ghét lắm nhưng không biết làm sao chỉ biết cự nự XÀM quá đi, ra chỗ khác chơi à nhe.
Má hay ghẹo Lem tụi bây để ý coi, khi người ta đói cái mỏ nhọn hoắt, khi no lặc lè thì móm xọm, riêng con Lem cái mỏ nó nhọn mọi lúc mọi nơi không lí do. Hừ! Không biết người khác nhìn thấy sao chứ Lem nhìn bản mặt mình thì đúng chóc. Lem giống Má đen đúa, lùn tịt, còn cái mỏ chắc giống ông hàng xóm nào mà nhọn thế không biết, dù cho nó đang no cành hông. Có lần Lem dại dột cãi dún lại, bực bội đem cái vụ ông hàng xóm vào thì bị Ba cú cho cái cóc và quát đồ ba trợn, Ba mà nghe nói vậy nữa là bị đòn. Hiếm hoi mới thấy Ba nóng thế, còn Má thì bừng bừng tức giận vì bị bôi nhọ tiết hạnh, quơ cây chổi phang liền, nhưng còn lâu mới trúng, nó đã đứng cách đó 10 thước lè lưỡi gỡ gạc.
Ba cố xóa hình ảnh ÔNG HÀNG XÓM trong đầu Lem nhưng dám Ba bị ám ảnh và tưng tức nhiều hơn nó nữa là Ai biểu 7 đứa kia nắn coi được đến, riêng Lem, Ba Má LÀM kiểu nào mà hình hài nó ra cớ sự, Lem ấm ức lắm, trút căm thù vào cái kiếng, tránh xa nó và tự nhủ - mầy với tao không đội trời chung.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

LEM - 5

Cái thuở hỉ mũi chưa sạch, mắt lèm nhèm toàn là ghèn Lem hỏng thích gọi Má bằng Má chút nào – quê mùa quá đi. Nghe bạn bè kêu Má bằng Mẹ, có đứa gọi bằng Me hay Măn nó thấy tưng tức. Tại sao mình không gọi giống tụi nó? sang trọng và tri thức hẳn lên. Lem thử tự gọi Me thầm trong miệng hoài – nhưng thấy xa lạ và ngượng cứng cả lưỡi. Sau nầy Lem nghĩ thông suốt hơn – Mệt! gọi thế nào thì con Lem cũng là con Lem, có thành con… tem được đâu, Má nó cũng là bà LÙN MÀ LỐI, LỒI MÀ LÚN có thay đổi được gì – đó là Ba đặt bí danh cho Má, may là Má nó chưa nghe Lem gọi MẸ nếu không bà ấy đứng tròng con mắt vì sững sờ khoái chí. Và mấy chị em nó thế nào cũng đè đầu Lem đập một trận vì ham bả hư danh.
Những từ ngữ như hạnh phúc hay sung sướng thật xa xỉ đối với gia đình Lem, Ba Má nó không bao giờ mường tượng ra chứ đừng nói là dùng. Nhà nó khi nào vui thì cười ha ha, la ầm ĩ, lúc bực tức quạu quọ thì mắng nhiếc rùm trời, chí chóe. Những ngày đùm túm quây quần bên nhau, hít thở chen lấn ở cái hộp quẹt chật chội, rách rưới trong một xóm nghèo xập nghèo xệ, thời gian ấy vui thật là vui, tất cả sum họp một nhà, sau nầy Lem nhớ lại mà ước ao. Khi đất nước hòa bình, không còn chiến tranh bom đạn nữa, thật trớ trêu, chúng nó lại chia 2 ngả đường, những ngày tết, hè, dù có cố gom lại cũng không khi nào đông đủ.
Riêng Ba với Má lúc nào cũng cận kề, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa. Bà nguyệt ông tơ se duyên hay ghê, Ba Má đúng là nồi nào úp vung đó, Má hát Ba vỗ tay, Ba ca Má bè nhưng có đều tính cách 2 người hoàn toàn trái ngược.
Ba hiền lành chậm chạp và bình tĩnh, nếu không phải Ba mà là ông nào khác thì chắc má có tới 9 đời chồng. Không phải vì Má hấp dẫn nên đeo đuổi, yêu thương đâu mà ham, chẳng qua là vì tính nết hung hăng, hấp tấp, dữ tợn, không chịu nổi má nên bái bai. Bị người ta bỏ miết và Má nhất định lấy chồng miết đó mà. Đó là lời ca ngợi chồng mình của Má.

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

LEM - 4

Vũ khí đặc biệt của chị Ba rất lợi hại, dù Lem đã dùng hết khả năng luồn lách nhưng vẫn trúng đòn tơi tả.
Chị thông minh hơn người, có cái lưỡi bén như dao cạo râu câu hùa với cặp mắt nhìn thấu tâm can. Bao nhiêu tài sản quý hiếm như thế, lại còn cầm vũ khí trong tay thì hảo hán giang hồ 4 phương 8 hướng cũng phải cúi đầu bái phục – nhằm nhò gì một con Lem lanh chanh lách chách lại ngu như BÒ – Lời của Má. Có sao! Nghe Má miêu tả trí khôn của nó vậy, Lem còn góp ý, bàn tán thêm và thừa nhận: đôi mắt CON BÒ rất đẹp, không hề thua mắt CON NAI. Nhưng nếu Má chê nó ngu như NAI thì nó khoái hơn.
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con Nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô
Từ khi nghe chị Hai ngân nga hoài mấy câu thơ trên, Lem có cảm tình với tất cả những đôi mắt giông giống mắt Nai trong đó có Trâu và Bò.
Cho nên nhận định của Má không làm Lem thấy phiền chút nào, ngu thì ngu, chuyện gì lớn, nhưng mà ai chửi nó ĐỒ CHÚA NGỤC là Lem ghét cay ghét đắng và ăn thua đủ. Địa ngục là nơi cấm kị, Lem không muốn léo hánh đến, ở đó có 9 tầng khủng khiếp. Lem không sợ Ba mắng, không sợ Má la, chỉ sợ đày xuống địa ngục và vũ khí của chị Ba thôi.
Vũ khí của chị là – ĐOÁN MÒ. Chị đoán việc như thần, đoán đâu trúng đó, bách phát bách trúng dù chỉ có MÒ.

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

LEM - 3

Lem đã phát hiện ra những thứ nó tưởng có nhiều nhưng thật sự trụi lủi sau chuyến buôn lậu thành công ấy - Không gan, không tim, đến máu cũng không có nốt. Sợ đến quíu cả tứ chi, líu luôn cái lưỡi, tim đập ầm ầm còn hơn cái trống trường giờ tan học, mặt xanh lè xanh lét như tàu lá chuối. Rõ ràng Lem chỉ là một con ruồi bất tài vô dụng. Nhưng sự thật nầy còn lâu thiên hạ mới biết. Ngu sao! Lem dấu kĩ tận đáy lòng đừng hòng ai dòm thấy, cẩn thận hơn nó còn sơn phết bên ngoài mấy lớp – ra vẻ đầy khí khái anh hùng, ta đây rất mạnh mẽ và can đảm có thừa. Tội nghiệp Tường Lãm, lúc nào hắn cũng hết lòng thán phục, tấm tắc khen ngợi một con thỏ đế rụng lông. Còn Ba Má Lem thì vững tin có một đứa con gái không thua ai, an lòng vững tâm cho nó ra giang hồ thi thố tài năng. Dù vậy, Lem vẫn là đứa con bị chửi nhiều, chửi mạnh, chửi triền miên nhất…
Má quát Lem hoài – Cái con yêu lồi, mầy coi chừng tao đó, lì quá ai chịu nổi – yêu lồi là con yêu tinh có 2 con mắt thòi lòi, chắc vậy.
Ba thì nhắc nhở - Ba trồi bốn trợn vừa thôi con, thế nào cũng ống chề. Có sao đâu, chồng ư? Một thằng xa lắc xa lơ nào vậy? Không cần.
Kể từ lúc vỡ mộng tình yêu với Bá Hoàng – Là thằng khôi ngô tuấn tú học chung lớp bốn – khi nó đá trái banh oan nghiệt vào mặt thì Lem xem tình yêu là đồ bỏ. Chỉ có mấy giây mà thành kẻ thù thì yêu làm chi cho mệt xác.
Nhưng nói về mơ mộng hão huyền thì Lem là số một.
Không hiểu sao cái đầu của Lem lảng vảng toàn những hình ảnh của những vở cải lương mà nó lấp ló xem ké ở nhà hàng xóm. Lem có thể ngồi hàng giờ chỉ để tưởng tượng – Mình sẽ là một cô công chúa thướt tha quần áo lượt là óng ánh, trên đầu cũng lấp lánh 1 đống trâm cài lược cưỡi - Là một tiểu thư sắc nước hương trời trong một lâu đài to lớn, chung quanh là khu vườn rộng mênh mang, trái cây trong vườn thì hàng hàng lớp lớp chín mọng, dưới chân là thảm cỏ xanh rì - Là một cô bé xinh đẹp tuyệt vời mặc một cái áo đầm trắng tinh ở trong ngôi nhà trắng toát, chung quanh nhà trồng toàn hoa, những đóa hoa to thiệt là to nhiều màu sắc.

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

LEM - 2 - Tưởng bở


Ba má Lem là một cặp trời sinh có một không hai. Ba rất hiền, hiền đến nỗi khi mấy đứa con gái tố cáo vợ mình là một bà la sát hung tàn bạo ngược ham dùng gậy gộc roi đòn thì Ba cười toe và bảo: Hên đó, cuộc đời Ba thành công nhất khi lấy được Má tụi bây. Ba chỉ có sức khỏe ngoài ra không có gì, cái gọi là CHẤT XÁM đối với Ba là viển vông, ông bà Nội làm gì có tiền mua cho Ba thứ đó. Lớn lên, có nhiều “nhan sắc” lại hiền lành khờ khạo, Ba bị nhỏ bán bánh tét dụ dỗ, túm về nhà không kèn không trống. Con nhỏ đó - là Má Lem, bấy giờ rất hí ha hí hửng - xấu lại bà chằn, được cặp kè với một anh đẹp trai nhất xóm nhà lá. Và báu vật trời cho ấy Má nắm chặt trong tay suốt cuộc đời không mỏi mệt.
Lem nghĩ đi nghĩ lại, tại sao một mĩ nam như Ba có nụ cười sáng như trăng rằm lại té cái ầm vì một đứa con gái lùn tịt, xấu quắc, miệng tía lia chỉ giỏi gây gổ là Má vậy chứ? Cuộc đời nhiều chuyện thiệt tréo ngoe. Lem hồi hộp, mình sẽ thừa hưởng cái gì của Ba và cái chi của má? Nó thường van vái ông trời - Xin cho con nhận của ba sắc đẹp rồi nhét trí tuệ của Má vào, còn xin thêm: Mai nầy khuyến mãi cho con một thằng cha có hình thức xem xem giống ba của con. Nếu Ông Trời tội nghiệp, chiếu cố tấm lòng thành cho nó toại nguyện thì đời nó có màu sắc, mà nếu bực mình vì nó quá tham lam, cho điều ngược lại thì đời nó đen thùi. Lem hay trầm tư đắn đo và bỗng nhiên siêng năng đi chùa, vào đó nó có gì để cúng dường? chỉ để ăn cơm hỏng tốn tiền và cầu khẩn nài nỉ Phật Trời ban phước.
Bây giờ, đã hết mũi dãi lòng thòng mà Lem vẫn đen thui và ốm nhách, không hứa hẹn chút gì tương lai sáng sủa chiều sủa mà nó mong muốn. Nhưng tự tin của nó tăng gấp nhiều lần khi Tường Lãm bảo: Coi vậy chứ mầy duyên lắm đó! Không biết thằng quỷ ấy xạo hay thật nhưng Lem khoái chí, mắt sáng rỡ, hớn hở chấp nhận lời khen ấy không kịp thở với một sự vồn vã quá cỡ. Cũng từ đó, Tường lãm chịu đựng dài dài trong ân hận cái “duyên” mình đã lỡ phát hiện ra - Lem tuyên bố đời đời kiếp kiếp sẽ là bạn thân với Lãm một bước không rời.