Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

LEM - 44 - CHỊ BA NỘ

Nhà Lem nghèo sát nhíp như vậy thì làm sao cho ra lò nổi một Bác Sĩ tương lai. Nằm mơ cũng không thể.
Ba cắc ca cắc củm gói ghém dành dụm chút đỉnh cho chị cũng chỉ đủ ăn mì gói sáng. Lâu lâu chị về không phải để tiếp tế lương thực mà để thăm nhà, chứng minh sự hiện diện quan trọng của mình trong gia đình, nắm tình hình và chỉnh đốn, uốn nắn lập lại kỉ cương nề nếp, mấy bài giảng rỉ rả của Chị, Lem nghe mà chán muốn chết.
Mọi chi phí, sinh hoạt ăn ở, mua sắm, sách vở dụng cụ có người ôm trọn. Má đâu có nói chị đẻ bọc điều bao giờ, sao cái số chị sướng quá trời quá đất. Cộng tất cả tốn hao mà chị báo đời người ta trong vòng 7 năm thì đó là một gia tài khổng lồ. Nợ thì phải trả và Lem chưa bao giờ nghe Chị bàn bạc mình sẽ trả như thế nào và đến bao giờ. Có lẽ Chị đã có sự chuẩn bị và tính toán trong đầu. Nhiều lần Lem tò mò muốn hỏi đon hỏi ren nhưng sợ bị chị chửi nhiều chuyện đành im ru bà rù, nó tự nói với lòng - Biết để làm chi? Có giúp ích gì cho chị hay mấy chị em chỉ biết xù xì bàn ra tán vào thêm rắc rối mỏi miệng, có khi cả đám bất đồng quan điểm gân cổ cãi lộn cãi lạo rùm trời gây xào xáo rách việc. Nhưng mang nặng ơn mưa móc của người ta như vậy Ba làm sao không áy náy, điều nầy thì khiến nó cảm thấy rất ngứa ngáy. Lem ra vẻ như một đứa em có trách nhiệm vậy thôi, thật ra nó KỆ từ lâu và đã khai thông suy nghĩ - Chuyện ai nấy lo, bả liệu việc như thần, tất cả trong tầm ngắm của bả, thông minh khôn ngoan bản lĩnh, đâu lơ tơ mơ cà lơ phất phơ như mình đâu mà mình chộn rộn. Có điều phải thuyết phục Ba đủ cách thì ổng mới trút xuống vai cái gánh ưu tư - “Đẻ cho lắm, con của mình mà bắt thiên hạ nuôi”. Ba ơi! Trời cho ai nấy hưởng, kêu ai nấy dạ. Ba còn có ba bốn cái răng để cạp thịt vịt, cắn rứt lương tâm không khéo nó sứt ra, nó đi đứt đừng có mà tức! Lem chọc ghẹo cho Ba cười móm mém tuy méo xệch mà nhẹ lòng.

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

TÌNH YÊU

TÌNH YÊU!
Người ta gọi tôi là tình yêu. Cái tên ấy làm tôi vô cùng thích thú, nghe du dương tha thiết, mênh mang bềnh bồng có gì đó ấm áp và đầy bí ẩn.
Mọi người đều nghĩ tôi tồn tại và ngự trị bên ngực trái của các vị, nhưng không, tôi đi lại mãi giữa 2 vị trí quan trọng: trái tim và khối óc. Thật ra, thường xuyên tôi bị các vị để tôi ở chỗ trật lất – Lúc cần ở trên đầu thì ủ tôi mãi trong tim, lúc nên có mặt ở trái tim thì kéo ghì cho tôi ngồi lì trên đầu.
Chạy lên chạy xuống, một kiểng hai quê mệt bở hơi tai, nhưng thật ra tôi cũng thường xuyên núp lùm trong bao tử, tôi trốn ở đó nghỉ mệt và nạp nhiên liệu – Xin lỗi, nghe có vẻ phàm tục nhưng thật ra có thực mới vực được đạo, nhờ ở chỗ ồn ào ọp ẹp, co vô bóp ra toàn những thứ trời ơi đất hỡi và tùm lum mùi vị lộn xộn đó mà tôi phục vụ quý vị lâu dài, nếu không chắc tôi đã sớm toi đời yểu mạng.
Tôi có bao giờ được yên ổn. Con người các vị thay đổi xành xạch không biết đường đâu mà lần - Có khi trân trọng nâng niu, ca ngợi tận mây xanh, lúc thì nguyền rủa ra rả không tiếc lời. Vừa tẩy chay rồi lại bưng bê tôi liền xì. Họ cho rằng vì tôi mà từ hiền lành họ biến thành điên khùng, quỷ dữ và cũng vì tôi mà người nhẫn tâm trở nên thánh thiện, tốt đẹp vô ngần. Nhưng cũng có người bất cần tôi, họ thờ ơ lạnh lùng dù tôi lượn lờ trước mặt. Tôi chấp nhận hết vì tôi sống là để làm tôi làm mọi cho hết thảy sự ham muốn của các vị dù ngông cuồng hay ngốc nghếch.

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

LEM - 43 - CHỊ BA NỘ

Hỏi Lem trong nhà ghét người nào nhất, nó trả lời không thèm suy nghĩ - Bà Ba Nộ!
Sợ, nể phục nhưng Lem ưa Bả hỏng nổi.
Kể từ ngày lõ mắt nhìn chị tay trong tay mắt trong mắt với người ấy, Lem dứt khoát tư tưởng - Kể như xong! Iêu iếc gì nữa, dẹp luôn chương trình nầy cho khoẻ. Là nói vậy nhưng lúc nào Lem cũng loáng thoáng cái cảm giác chị ba ăn cơm hớt của mình, mặc cho chén cơm ấy của thiên hạ. Dù Lem từ bi hỉ xả mấy đi nữa cũng không thể không cà nanh với chị. Chị nhiều lợi thế - từ trong ruột tới ngoài da, tò tí với bất cứ ai cũng hết sức lạc quan hi vọng, sao lại vô duyên vô cớ chui tọt vào chiêm bao của nó rồi vít nó ra ngoài, đang mê mẩn bổng té lọt khỏi giấc mơ tình ái, đau còn hơn bò đá.
Chị ba Nộ hí hửng lên thành phố lớn để học mấy cái toa thuốc tiêu diệt bè lũ vi trùng, dùi mài kim chỉ, dao kéo mổ xẻ để cứu nạn trần gian. Đó là một ngày vô cùng tươi đẹp khi sánh bước cùng chị là chàng Hoàng tử đã đường đột chui vô và ở lì trong trái tim Lem rồi quậy trong đó. Làm cho Lem một thời khờ khờ khạo khạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn ăn không ngon ngủ không yên. Làm cho Lem chuốc khổ vào người, tương tư thương thầm nhớ trộm. Làm cho Lem tự biên tự diễn, tự lượng sức mình và tự kết thúc trong vô vọng. Làm cho Lem cảm thấy ấm ức tức tưởi tiếc hùi hụi nhưng phải nuốt tọt vào bụng nghẹn ngào. Nhân chứng duy nhất và người có thể cùng nó bàn ra tán vào suốt đời đề tài nầy là Minh, nhưng Minh đã bỏ nó xuống mồ không thèm đoái hoài, Lem ém thật sâu bí mật đó vào một góc vỏ não, không dám hó hé với ai. Trong nhà biết được chúng nó sẽ hả hê, khoái trá và cười nó thúi đầu với câu kết luận - Đáng đời, ai biểu ham. Hai nhân vật chính có nằm mơ cũng không hề thấy cái sự thật là mình đã từng làm cho trái tim tưng tửng của cô em gái hồ đồ hỗn độn đổ máu ròng ròng, riêng Lem sau nầy với bao nhiêu chuyện xảy ra, tỉnh óc lại nó hú hồn hú vía - Hên quá, nếu bà ba Nộ không lãnh đủ cái vong đó thì mình tiêu rồi. Với nó - Yêu là lỗ mà không yêu chắc cú là không khổ. Rảnh rỗi nghe người khác tâm sự, an ủi khuyên răn, bắt bẻ, phát biểu ý kiến xem ra ngon lành hơn nhiều.