Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Ngôi nhà cô đơn

Má tui sinh 5 đứa – 2 gái 3 trai, Ba mất hơn 10 năm, giờ phải ở một mình với Bà chị chồng. Cho con cái ăn học chi nhiều, giờ lông cánh mọc tùm lum rồi bay tá lã, đứa gần nhất cũng xa hơn 20 cây số. Bà già 78 loay hoay với bà già 88 hỏng có gia đình lại còn suy nhược thần kinh – Cơ khổ!
Bốn đứa ở trong nước, 1 đứa bay tuốt ra nước ngoài, chia “ca” trực, nhưng trực đâu giống cơ quan nhà nước – nghiêm túc chấp hành nếu không thì trừ lương, bị xài xể hay tống cổ. Đứa nào đứa nấy cũng có lý do chính đáng để chém vè, bữa đực bữa cái bỏ 2 bà già một mình có khi hơn tuần lễ. Biết làm sao, ai cũng có công việc, gia đình, con nhỏ, đưa rước học hành, bệnh hoạn.
Bàn với nhau định “cưỡng chế” về ở chung – Xời! sức mấy mà chịu, la ó nhoi trời, còn sức là còn chống quyết liệt, ở đâu quen đó, thành phố bụi bặm nóng nực oi bức lại hỏng có bạn già, cháu chắt, họ hàng, không ai 888 buồn chịu sao nỗi, thế là cứ gồng mình cố thủ và đám con xẹt đi xẹt về, nháng qua nháng lại canh me dòm chừng. Vái trời được mạnh khoẻ được chừng nào hay chừng đó – Hồi hộp ghê!
Nhưng quả thật ở đó khoẻ thiệt, trăng thanh gió mát yên tĩnh, tưởng tượng 2 bà bị “nhốt" trong 4 bức tường thành thị, đi ra đi vô chán chường, bên ngoài xe cộ rần rần bức rức nhức nhối sao chịu được.
Mong cho sư tỉ và sư muội khỏe hoài hoài hoài - Dẫu biết rằng - đó chỉ là ảo tưởng!
Hai nàng ơi, Cố lên!