Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Lem - 64 - Cầu vồng

“Thỉnh thoảng ta mới có dịp nhìn cầu vồng 7 sắc, nói chỉ 7 màu thật ra không phải vậy – nghe nói nó vô số màu chỉ vì mình không thấy hết, cũng như thế giới mình tạm trú – có muôn vàn thứ không thể nhìn đoán được.
Ừ! Ông trời còn cố tình che giấu huống chi là mấy con khỉ đội lốt người, có kẻ còn có tài năng thiên phú thiên biến vạn hoá, chỉ với 1 khuôn mặt gồm mắt mũi môi và 1 cái lưỡi mà trình diện được biết bao nhiêu kiểu người, có đỏ con mắt tọc mạch cũng không biết đường đâu mà lần”
Thằng Tham rất thích cầu vồng, nó luôn nhìn những thứ trên cao mút chỉ rồi đẻ ra cái luận điệu cũng cao kì không kém, từ cầu vồng trên trời xịt ra dưới đất một trần gian phức tạp lộn xộn man trá lưu manh, con mắt nó xục xạo mọi nơi mọi thứ mọi lúc để lục tìm những thói hư tật xấu của người ta và Lem là “con” vật gần nhất để nó tùng xẻo moi móc làm thí nghiệm. Dù vậy Lem vẫn vui vẻ chấp nhận hi sinh hình tượng vì nó thấy Tham sao mà uyên bác, có tư chất của một nhà bác học tương lai dù trước kia Tham mém bị ăn cơm của viện tâm thần.
Má ra đi khi Tham vừa đủ lớn để hiểu, nhận biết và cần yêu thương, nỗi đau mất mát ám ảnh nó suốt thời gian dài, các dây thần kinh chắc cũng co giãn rối ren lộn xộn cho nên lớn lên nó không giống người bình thường cõi giữa, mà giống người... cõi trên cõi dưới. Hú vía, dù sao nó cũng đi học hết lớp nhỏ, tưởng thôi, nó còn trèo lên lớp lớn, mò mẫm sao đó mà cũng lấy được bằng đại học dù lê la rớt lên rớt xuống. Chuyện học hành đâu ai dám cổ vũ khích lệ vì sợ nó trở chứng khùng bất tử.

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Lem - 63 - Đời là vậy sao?

Với những kết thúc bất ngờ ngoài dự đoán, Lem hoang mang tìm kiếm sự thật, nó lẩm cẩm gặm nhấm những suy nghĩ trong đầu, tiện thể gặm luôn những cái móng tay nham nhở, hình như hành động ấy dẫn dắt con người ta mau đến gần chân lý.
Già đầu, tự cho mình thông suốt cuộc đời nhưng tận đáy lòng Lem luôn thấy nhiều khúc mắc khó gỡ của cuộc đời. Nó không dòm ngó gì đến hình thù của mình, chỉ nhiều chuyện chăm chăm săm soi cuộc đời của bàn dân thiên hạ, nhất là những người thân xung quanh. Dù nhìn thấu ruột non ruột già, lục lọi bới móc cái tâm can hoang tàn của Ố sau sóng gió bão tình nhưng Lem vẫn hoài nghi nghĩa cử cao đẹp của em mình khi giã từ vũ khí gác kiếm giang hồ, càng nghi ngờ Lem càng miệt mài gặm móng tay, chúng bị cắn xé không thương tiếc, mãi một thời gian lâu rất lâu vẫn không thò ra được tí nào để móc cứt ráy.
Nghe thì nghe vậy, tin thì tin vậy nhưng Lem luôn nhấp nhỏm, chờ đợi cái ngày đầy thất vọng khi Ố xách túi quay trở lại hồng trần và hổn hển – Chịu hết nổi rồi bà Lem ơi! Khi rù rì với Tham những đắn đo ấy thì thằng nhỏ phán liền: Bà đó! đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Quân tử, tiểu nhân cái mốc xì gì Lem không cần biết – Thằng quân tử có lúc cũng bỏ quên cái quân tử ở nhà, thằng tiểu nhân cũng có lúc quân tử đột ngột. Có ai cả đời đều tốt hoặc cả đời lúc nào cũng xấu. Loài người là một sự pha trộn lộn xộn đủ thứ thuận nghịch hay dở, nên hư, sai đúng và nhất là khi vầy khi khác, sáng nắng chiều mưa. Vào chùa như Ố chưa chắc tu cho ra hồn, ở ngoài như Lem nhiều khi còn tích phước được nhiều hơn. Lem ngô nghê tự thưởng mình bằng cái kết luận thâm sâu ấy.

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

LEM - 62 - Ố hẹn lại kiếp sau

Đợi đấy, kiếp sau nhé tình yêu ơi!
Quyết định như thế, Ố tự an ủi hứa hẹn chắc như đinh đóng cột với trái tim mình, khi mà kiếp sau có thể nó là chuột, rắn, dế, khỉ hay con heo bị thiến hỏng chừng?
Nghe Lem doạ Ố thấy hoang mang, kiếp nầy gieo quá nhiều hạt tồi thì kiếp sau đừng hòng thu hoạch trái tốt, tỉ tê “đàm đạo” tràn lan với Ố về luật nhân quả, thứ luật mà Lem mù mờ nhất trong một đống luật nhưng lúc nào cũng ra vẻ sành sỏi ta đây, bối rối Ố nuốt hết những thứ lộn xộn Lem nhả ra, không biết thấm tới đâu mà trong đầu Ố bắt đầu ấp ủ những toan tính cho đời sau, sắp xếp cho cuộc hội ngộ hạnh phúc với người trong mộng ở một thế giới khác, và nó thề với lòng và Lem - ôm rịt giấc mơ đó cho đến lúc ngoẻo củ từ.
Kiếp sau, ai cũng mong mỏi mọi điều tốt đẹp mà kiếp nầy mình đã lỡ, trót, tại, bị cùng vô số kể những lí do lí trấu trời ơi đất hỡi đưa đẩy xui khiến nên vuột khỏi tầm tay. Và muốn lấy lại cả vốn lẫn lời nơi cái kiếp sau ấy thì kiếp nầy phải nổ lực phát huy tâm đức. Hót líu lo như chim, hỏi Lem đong đếm tính toán phước đức cỡ nào để kiếp sau hưởng thụ thì nó ú ớ - nó mà biết, nó... chết liền.
Dù sau đi nữa cũng có một nơi để đặt hy vọng, có một chỗ để hẹn hò mơ ước mong cầu, kiếp sau có hay không không ai biết, trong đầu trong tim mình nghĩ có thì thế nào cũng có. Vậy đi – thắc mắc chi cho mệt, ráng mà lấy điểm thiệt nhiều thì kiếp lai sinh tha hồ rung đùi hốt... hạnh phúc.

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Lem - 61 - Ố trúng đạn

Chết à? Khơi khơi dễ gì chết, đâu phải muốn chết là được chết.
Ố tự mãn với tự do độc lập của mình, khờ khạo thưởng thức cái gọi là hạnh phúc bất diệt, biết đâu ở trên cao kia đang nhìn xuống, ông trời đưa đẩy trêu đùa chọc ghẹo không để mình như ý.
Kẻ đến người đi, tình cảm mất rồi lại có, những cảm xúc na ná tương tự chào mời, yêu chăng? Ố từng cho mình yêu rất nhiều nhưng đó có phải?
Ố đã chứng minh được bộ óc mình là óc người, không là ốc lác ốc đắng hay ốc gạo khi sự cố xảy ra bất ngờ, cái trắc trở đường đời đột ngột khiến nó sanh tật, tâm tính thay đổi thình lình, tự nhiên nó trở thành nhà tâm trạng học ngang xương, mấy nhà bác học khác người bao nhiêu thì thằng Ố trong giai đoạn nầy cũng không giống ai trong nhân loại bấy nhiêu: Khùng không ra khùng, điên không ra điên, suốt ngày nghiền ngẫm suy gẫm tự kỉ, chì chiết oán trách bản thân, thở vắn than dài, lo lắng dường như cuộc đời đang bế mạc, trái đất đến ngày tận thế. Lem ngạc nhiên - Ố tại sao mất lửa như vậy? Sức sống hừng hực một cách vô lí thường khi, tinh thần yêu đời tràn trề nhiệt quyết lúc nào cũng ngùn ngụt một cách khó chấp nhận của nó bốc hơi nơi đâu? Không tin được – Sự thật nầy không thể nào! Lem lắc đầu phủ nhận lia chia và thỉnh thoảng gõ vào đầu Ố để nghe ngóng, trong đó đang chứa ruồi muỗi mối kiến hay hay con quái vật nào!?
Thế gian rộng lớn, bầu trời bao la, không khí mênh mông tha hồ cho nhân gian hít thở, bay lượn nhưng đâu đó trên cao “Lưới trời lồng lộng”, không thấy được, sờ được, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp xuống đầu chẳng biết đường mà né.

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Lem 60 - Ố rối tình

Biết làm sao? Lỡ sinh ra có cái cốt cô hồn thì phải làm thằng cô hồn suốt đời.
Khi thằng cô hồn yêu, dù tình yêu đó cạn hay sâu, thực hay giả, ngọt hay mặn, cao hay thấp thì cuối cùng cũng rã bèm, cái thứ mà Lem cho là thiêng liêng quý giá hiếm có khó tìm thì với Ố là trò chơi bịt mắt bắt dê, Lem nhìn Ố rồi quơ đũa cả nắm: đàn ông giống như thằng mù với “cây gậy” dò đường – chọt lung tung – trúng ai thì trúng.
- Ý là bà nói tui đui, không tim, không não, ngu ngốc sống bằng “cái đó” chứ gì. Lầm to, thằng nầy nặng tình nhất thế giới...
- ... động vật. Lem nhanh nhẩu chen vô ăn cơm hớt.
- Vô diên, tui chưa thấy ai vô diên như bà. Kệ, bà nói tui sao cũng được miễn tui không phải khóc rống vì cô đơn.
Nói vậy thôi dù Ố có thay bồ nhưng thay tả nhưng đôi khi cũng đau đớn vật vã tự đối phó với chính mình. Nó hay than thở và hăm doạ:
- Cuộc đời phức tạp thật giả khó lường bà Lem ơi, bà làm ơn đừng iêu iếc gì hết cho mệt, cứ ngồi hay đứng cũng được, yên một chỗ cho nó lành. Không nội công như bà ra giang hồ bị nghiền nát như cám... heo.
Xời! Coi thường bà Chị nầy quá, còn lâu:
- Mầy đụng ai cũng hốt nên lắm mối tối nằm rên, thương thì phải chọn mặt gửi vàng, tao không thương thì thôi, chứ thương thì phải đúng đối tượng, đúng lúc đúng chỗ đúng địa chỉ, chung thuỷ suốt đời, không như mầy ăn tạp như heo. Giống nhau ghê 2 Chị em đều nghĩ nhiều tới heo.

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Lem - 59 - Ố, thằng cô hồn giang hồ dễ thương

Trong khi Ái đang ngụp lặn trong cái biển tình tiền danh vọng sóng to gió lớn thì Ố tự do tự tại bay nhảy vẫy vùng trên bầu trời bao la cùng mây gió chim chóc lá hoa trong không gian bụi bậm ô nhiễm của đường phố giang hồ - tuyệt nhiên cóc cần vật chất phồn hoa, nhởn nhơ hí ha hí hố ngày qua ngày dù không một xu dính túi - Ố khoác lác thế rồi gãi cái đầu xù lông nhím 8 tháng không được nhúng nước, tự hào mình là thằng “cô hồn giang hồ dễ thương” nhất xứ, hồn nhiên tuyên bố rằng nó tồn tại trên cõi đời nầy hoàn toàn nhờ khí thải môi trường. Ố sơn phết cho che đậy sự thật bầy hầy của cuộc đời lang bạt đầu đường xó chợ, cố lấy vải thưa che mắt Ba đang thở vắn than dài, lo lắng triền miên cho thằng ôn con bất trị - bao giờ mới biết quay đầu là bờ? Lem không hiểu sao Ố không chết đói ở cái xó nào đó mà vẫn nhăn răng hít thở hoài hoài, lâu lâu đáo về nhà một lần rồi ý kiến ý cò nầy nọ.
Khi vở tuồng của Ái hạ màn, nó khịch mũi nhăn nhó đánh giá thằng anh đặc sản quý hiếm của gia đình mình với giọng điệu của 1 tên găng tơ kinh nghiệm xương máu chất chồng bốc mùi chợ trời nồng nặc. Những lời lẽ khó nghe của nó nếu Lem đã... lỡ kể ra xin mọi người hãy niệm tình thứ tha bỏ qua - Ố mất Mẹ sớm, tâm sinh lý rối loạn nên thần kinh bất ổn – Lem hay bênh vực thằng em của mình bằng lý do thiêng liêng ấy với hàng xóm. Nhưng nghe nó bôi bác Ái, Lem mắc nổi điên.
- Thằng chả ngu bỏ mẹ, đã CHỊU thì phải sắm sẵn thật nhiều túi để ĐỰNG, đã trót thì phải cố mà TRI mà TRÉT, hi sinh thân mình tới phút chót làm cho bể bọng hư bột hư đường. Gặp tui là con mẹ đó banh xác, chẳng những vậy tui còn hốt hết của về cho thằng... Ố với con Lem nhà nầy... dưỡng già. Nhà hàng dao mác thiếu gì, không biết quơ biết chém cho chúng chết mẹ hết cả đám. Khờ gì mà khờ không thể ngờ. Ý nói là Ái ngu như cái lu, Lem biết tỏng tòng tong nên cự liền.

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Chúc xuân Quý tỵ

Xuân mới kính chúc mọi nhà
Phát tài phát lộc phà phà vận may
Hạnh phúc ngây ngất đắm say
Hăng say làm việc đêm ngày đều sung
Sức khoẻ mạnh mẽ đến cùng
Vui tươi đẹp mãi trẻ trung hoài hoài hoài hoài hoài...

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Đắng cay

Đắng cay - nghe 2 chữ nầy bổng trên đầu lưỡi tăng tăng một chút cay cay đắng đắng.
Tôi, bạn và tất cả mọi người trên thế giới nầy trong thâm tâm không hề mong muốn thứ cảm xúc nầy nhưng trung tâm của cửa “khẩu” thì ít nhiều lại khoái, có khi đến ghiền.
Đắng – ngon không? – Đắng nghét đến NHẪN tâm – có gì mà ngon!
Cay – đã không? – xé miệng đến NÓNG lòng – Có gì mà đã!
Mâu thuẫn ghê, tinh thần thì không muốn mà thể xác thì hồ hỡi chấp nhận. Quả làm người thật rắc rối khó khăn phức tạp quá phải không các bạn?
Mỗi sáng nhìn giọt cà fê đen thùi lùi rớt từng hột từng hột lâu lơ lâu lắc có khi bực muốn nổi khùng, vậy mà mắc giống ôn gì cũng chờ cũng đợi, có khi làm thơ viết nhạc ca tụng nó tưng bừng. Đợi nó rớt xuống hết thì vừa nhấp từng ngụm từng ngụm vừa rung đùi. Thiệt tình!
Bắt đầu ngày mới thường người ta phải vô một chút cái thứ đắng đó mới có khí thế, nhấm nháp một mình hay tụm năm tụm 7 cũng ok, mấy quán cà fê mọc lên lúc nha lúc nhúc và người thì cứ loi nhoi lóc nhóc nườm nượp kéo vào nêm nếm.
Mỗi chiều chuyền nhau li rượu cay nồng xé miệng xé gan, uống vào nó đi tới đâu nóng tới đó nhăn nhó khề khà, vậy mà mong mỏi chờ đợi tới phiên để cụng, vừa làm từng hớp từng hớp vừa vỗ đùi chan chát. Thiệt khổ!

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Nỗi lòng của cái miệng

Ai cũng có nỗi lòng, cái miệng tôi sao lại không? Hôm nay cho tôi nói mấy lời.
Mọi thứ hiện diện trên cơ thể con người đều có bạn bè họ hàng dây mơ rễ má, riêng tôi thì lầm lũi độc hành. Tại sao vậy?
Trên nóc... sọ một bầy tóc chen lấn sinh sôi nẩy nở, từ đầu xanh cho tới đầu bạc sống chung đến hết kiếp, nếu có mất mát thì chỉ rơi rớt chút đỉnh hoặc rủ nhau từ giã cõi đời một lượt bỏ lại mảng da trọc lóc. Sống chết tập thể hạnh phúc làm sao.
Hai cửa sổ tâm hồn được bốn rèm mi che chắn, tha hồ chớp tắt liếc ngang liếc dọc biểu diễn màu mè. Khi vui lấp la lấp lánh như ánh đèn quảng cáo, khi giận đỏ ngầu long lên sòng sọc, khi buồn nhoè nhoẹt ướt át rũ rượi thê lương, khi ghét sắc lạnh như dao, hai hột nhản biến thành viên đạn sẵn sàng. Được sống với mọi trạng thái hoàn cảnh, ôi thật vô cùng hạnh phúc.
Dưới một chút là hai cái lỗ mũi phập phồng đồng điệu, cùng hít cùng thả, sống chết có nhau đến hơi thở cuối cùng, đâu bị ai nặng nhẹ đụng chạm kiếm chuyện, chúng ung dung tự tại, sung sướng thiệt hạnh phúc quá trời quá đất.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Lem - 58 - Ái xuống chó

Sự đời có bao giờ chịu đứng yên, đâu an nhiên tự tại như mình cứ ngỡ.
Tưởng mất cái thứ quý nhất của mình thì thôi, cứ chịu đấm ăn xôi, ngày tháng sẽ qua mau, ăn uống no đủ áo quần tươm tất dưới mái nhà có nhiều nóc thì sống thoi thóp hết kiếp nầy chết cũng đáng, kệ bà cái thứ “tự do” không cánh mà bay từ hồi nảo hồi nao, mặc xác cái đồ “độc lập” biến đi từ hồi cố luỹ cố lai nào, cứ nín khe im re là khoẻ như con bò kéo xe. Ái đâu ngờ rằng cái thứ mình mất nầy lại kéo lôi mất thêm tùm lum thứ khác.
Chưa xoa dịu xong những ấm a ấm ức trong kiếp ngục tù thì Ái bắt đầu đối diện với những mất mát mới hơn, lạ lùng hơn, bất ngờ hơn, khiến cho tâm can nó vò xé nhiều hơn, nỗi lòng tan nát kinh khủng hơn.
Không hiểu nổi tại sao, mắc dịch mắc gió hay mắc cái giống ôn gì mà nàng tiểu thơ khả ái dịu dàng yểu điệu, miệng lưỡi ngọt như đường phèn ngày nào lại nổi chứng. Bởi vậy mới có câu - đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn kĩ những gì người ta làm và 70 mươi chưa gọi là lành.
Hồi còn trẻ không chịu quậy cho đã rồi hãy lấy chồng, đến bây giờ đường đường là một bậc mệnh phụ phu nhân con cái đề huề lại lên cơn yêu cuồng sống vội si mê mù quáng bất chấp thời gian không gian, bất chấp bàn dân thiên hạ, bất chấp luân thường đạo lý. Điều đáng nể là họ ngang nhiên công khai, phơi bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng không chút áy náy, nếu như giấu đút che đậy thì cũng mắt nhắm mắt mở “thông qua”, đằng nầy vợ Ái coi chồng như người mất hình và nghĩ rằng bạn bè đồng bào đồng chí xung quanh chẳng qua là đồ bỏ, không đáng phải bận tâm suy nghĩ, kệ cha họ nghĩ gì thấy gì.