Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Lem - 59 - Ố, thằng cô hồn giang hồ dễ thương

Trong khi Ái đang ngụp lặn trong cái biển tình tiền danh vọng sóng to gió lớn thì Ố tự do tự tại bay nhảy vẫy vùng trên bầu trời bao la cùng mây gió chim chóc lá hoa trong không gian bụi bậm ô nhiễm của đường phố giang hồ - tuyệt nhiên cóc cần vật chất phồn hoa, nhởn nhơ hí ha hí hố ngày qua ngày dù không một xu dính túi - Ố khoác lác thế rồi gãi cái đầu xù lông nhím 8 tháng không được nhúng nước, tự hào mình là thằng “cô hồn giang hồ dễ thương” nhất xứ, hồn nhiên tuyên bố rằng nó tồn tại trên cõi đời nầy hoàn toàn nhờ khí thải môi trường. Ố sơn phết cho che đậy sự thật bầy hầy của cuộc đời lang bạt đầu đường xó chợ, cố lấy vải thưa che mắt Ba đang thở vắn than dài, lo lắng triền miên cho thằng ôn con bất trị - bao giờ mới biết quay đầu là bờ? Lem không hiểu sao Ố không chết đói ở cái xó nào đó mà vẫn nhăn răng hít thở hoài hoài, lâu lâu đáo về nhà một lần rồi ý kiến ý cò nầy nọ.
Khi vở tuồng của Ái hạ màn, nó khịch mũi nhăn nhó đánh giá thằng anh đặc sản quý hiếm của gia đình mình với giọng điệu của 1 tên găng tơ kinh nghiệm xương máu chất chồng bốc mùi chợ trời nồng nặc. Những lời lẽ khó nghe của nó nếu Lem đã... lỡ kể ra xin mọi người hãy niệm tình thứ tha bỏ qua - Ố mất Mẹ sớm, tâm sinh lý rối loạn nên thần kinh bất ổn – Lem hay bênh vực thằng em của mình bằng lý do thiêng liêng ấy với hàng xóm. Nhưng nghe nó bôi bác Ái, Lem mắc nổi điên.
- Thằng chả ngu bỏ mẹ, đã CHỊU thì phải sắm sẵn thật nhiều túi để ĐỰNG, đã trót thì phải cố mà TRI mà TRÉT, hi sinh thân mình tới phút chót làm cho bể bọng hư bột hư đường. Gặp tui là con mẹ đó banh xác, chẳng những vậy tui còn hốt hết của về cho thằng... Ố với con Lem nhà nầy... dưỡng già. Nhà hàng dao mác thiếu gì, không biết quơ biết chém cho chúng chết mẹ hết cả đám. Khờ gì mà khờ không thể ngờ. Ý nói là Ái ngu như cái lu, Lem biết tỏng tòng tong nên cự liền.