Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Lem - 68 - Tham làm lại từ đầu

Thế rồi những lăng xăng lào xào chộn rộn nhà Tham lắng xuống.
Người ta mặt dày hay mỏng – có sao? Là cái mặt đó thôi, xầm xì dị nghị cũng chán cũng qua.
Trên đời “quá trời” đàn bà mà Tham vẫn một lòng một dạ với người ấy, dù người ấy có ra sao thì ra, dù người ấy chỉ một phát hạ nóc ao, đạp nó xuống địa ngục rồi tỉnh bơ ung dung dạo bước giang hồ, dù người ấy tâm địa gian tà, hiểm hóc giả dối, phản bội lạnh lùng, kệ! tình nghĩa sao mà đong đếm được.
Chửi cho đã miệng thì thôi đi, Lem còn tức tối sáng tác được những câu thơ sâu hun hút.
Biết đó là chán chường
Sao vẫn khoái như thường
Biết đó là tai ương
Sao lòng phải vấn vương
Biết đó rất tầm thường
Lòng chẳng thể đo lường
Biết đó là cục xương
Miệng mút gậm thấy thương
Ái cười khùng khục bảo chữ nghĩa gì như những con ễnh ương khùng nhảy loạn. Lem cóc để ý, có tài đương nhiên cả đống người ganh tức – Ái thì suốt đời xôi thịt vịt gà biết văn chương là cái móc xì gì mà bày đặt chê khen bóng gió.

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Chơi dao có ngày đứt tay

Chơi dao có ngày đứt tay.
Nghe hoài, nói hoài, biết hoài nhưng vẫn đứt tay hoài.
Vì sao vậy?
Vì cầm con dao thấy mình oai làm sao, có thể múa, có thể chém, có thể cắt, có thể đâm chọc, có thể khè và thường là có thể làm cho thiên hạ tưởng mình... khùng mà né.
Thấy ngon ăn nên hi sinh tiền bạc của gia đình qua hàng xóm mua dao về hù bá tánh, thực ra có làm khỉ gì ai được - hù người nhà là chính - cho chắc ăn!
Thằng hàng xóm nó thấy mình khờ như con cờ hét giá trên trời – kệ! mua đại đi rồi tính sau, có khí giới trong tay thì niềm tin được bồi đấp, uy tín nâng cao, sức mạnh tăng dần, mất đi đâu nè.
Mẹ bà thằng hàng xóm, nó nói biết bao lời hoa mĩ, dụ khị bán con dao cùn sét với giá trời ơi đất hỡi, nhưng sao lúc đó mình thấy rất vui rất hoan hỉ còn cho là tình huynh đệ xóm giềng đáng quý biết bao, sao mà nó tốt quá vậy hong biết. Mình còn hân hoan vì được vỗ về mơn trớn nên mạnh dạn tặng nó đồ quý có sẳn trong nhà.
Lúc đó có con dao xem ra cũng được việc, chặt chém loạn xạ đã tay ghê.

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Lem - 67 - Tham - Quá khứ trở về

Thời gian!
Mầy ác lắm.
Mầy thổi bay tuổi xuân của chúng tao nhanh tàn khốc, ép uổng chúng tao nhận những vết nhăn nám bèo nhèo tuổi già, mầy chực chờ đem đến biết bao đột ngột bất ngờ, cây kim đồng hồ nhúc nhích tích tắc khiến chúng tao lo lắng dòm chừng lẩm bẩm thở dài - sinh lão bệnh tử - bao giờ xuống lỗ?
Nhưng mầy cũng rất tốt.
Mầy dần chữa lành những vết thương, cất dùm những kí ức đáng ghét, giữ gìn những kỉ niệm vui buồn, xoá nhoà những ánh mắt hung dữ, thổi bay những tiếng chửi rủa gầm gừ, giúp quên tất tần tật nhưng cũng làm da diết nhớ - Thời gian - Nhờ mầy, những ngày ảm đạm buồn bã từ từ trôi qua. Thời gian cũng đã làm cho trắng nhách mái đầu Tham sau một năm nghỉ dưỡng trong chuồng...
- Ra ngoài cảm giác sao cưng?
- Dễ chịu, thoải mái, thông thoáng, mát mẻ, thơm tho, tỉnh táo. Nó cười buồn, đôi mắt lấp lánh hướng lên cái sở thú trên trời.
- Vậy thì tốt. Thấy vẻ tỉnh rụi của nó Lem mừng.
Mần lại thôi! Từ sự nghiệp đến gia đình, mần lại từ đầu.

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Lem - 66 - Tham - Ngọt ngào và cay đắng

Động vật 2 chân hay 4 chân đều có một trái tim y chang nhau.
Gà vịt chó mèo heo bò cọp gấu.. vvv, tim của chúng cũng đập bình bịch, cũng bơm máu vòng quanh nhưng đâu có diễn thêm cái trò đau đớn vì bị mấy mũi tên trời ơi đất hỡi đâu đó trên cõi đời bắn cho tơi tả.
Làm người chi cho mệt, cái đầu bận bịu tính toán hơn thua được mất nên mấy sợi dây “cu ron” thần kinh nhảy cà tưng đủ kiểu, tim thì chứa đựng vô số thứ tình cảm yêu ghét hận thù và chúng giày xéo chà đạp nhau loạn xạ, 2 đứa nó cấu kết nhau khiến trái đất nầy trở thành bể khổ trầm luân.
Và ai ai đến lúc nào đó cũng nếm được cái vị ngọt ngào cay đắng dù trong miệng hỏng có nhai cái khỉ gió gì.
Tội nghiệp bé Tham của Lem, nó đeo nụ cười trên môi từ nhỏ đến lớn hòng lấp liếm đôi mắt sầu não và bảo vệ cho sự an toàn của lòng tự tôn – tự tôn hay tự ti? Lem với thằng quỷ nhỏ đó cãi chí choé hoài vì cái “tôn” “ti” trật tự nầy. Nó tưởng mình bịp thiên hạ được thì hả hê lắm, nhưng cóc phải như vậy.
Tham trốn mình trong trái bắp, chả biết có hột hay không, “hột” bự hay bé, chắc hay lép muốn lột trụi lũi đâu dễ, nói nó biến thái thì hình như là tâng bốc vì có vẻ như nó tự hào vì sự “biến đổi gien” ấy. Nhưng khi nó bị lột thì Tham không còn giữ được dù chỉ là cái lõi cho riêng mình.

Lem - 65 - Tham - Tội nghiệp trái tim

Tham nói mình là con chim, không phải là con chim thường tình mà là con chim cô đơn giữa bầu trời Sa Ha Ra – Trời! Chim gì bự tổ bố vậy? “Con chim bự cô đơn cười toe toét giữa sa mạc”. Có lộn không đây? Không tin được! Khi đó nó là đứa phớt đời, con gái bu như ruồi bu... tự nhận cô đơn sao? Hay nó đã đoán biết tương lai hậu vận của mình.
Thoạt nhìn ai cũng tưởng Tham là con nhà giàu, thuộc loại công tử bột thứ thiệt, nụ cười phảng phất trên bờ môi hồng đào điểm giữa bản mặt trắng toát thư sinh, đôi mắt đen lơ đãng nhìn trên đỉnh đầu thiên hạ, phong thái bất cần lạnh lùng, những thứ đó dẫn người ta đến một sự lầm lạc nghiêm trọng khi phân biệt đánh giá giai cấp. Tuy tròng vô người mấy miếng vải rẻ mạt nhưng nhờ giặt giũ kỹ lưỡng, chăm chỉ đốt than đẩy mỗi ngày mà chúng thẳng băng ngay ngắn, chịu khó dọn dẹp thân thể thường xuyên nên cho ra lò cái hình hài sáng láng bảnh tỏn, nhìn nó ai nấy dễ phát tiết xúc cảm mến thương vô điều kiện. Chính vì tưởng bở, cho rằng thiên hạ hâm mộ hình hài chứa đầy phong cách quý phái của mình rồi ngộ nhận lý lịch tư sản, nó bí bí mật mật một cách khổ sở nhầm che đậy sự thật phũ phàng, không muốn ai đó thất vọng ngỡ ngàng, nhất là mấy đứa con gái ngây thơ khờ khạo. Thằng nầy tự đày ải mình vào cái vòng lẫn quẩn - gian dối -lo lắng – tươi tắn – tư tin – sợ hãi. Nó cũng biết muôn đời sự thật dễ dầu gì giấu giếm nên ra sức ẩn mình. Thiệt là cũng rảnh ghê!
Cái gì cũng vậy, càng huyền bí càng hấp dẫn tò mò, sợ bể mánh Tham không bao giờ dẫn bạn về nhà, suốt những năm tháng tới trường nó đi về mình ên, thận trọng tiệp xúc gặp gỡ, lời ăn tiếng nói lúc nào cũng dè dặt, Tham tạo cho mình cự ly an toàn bằng nụ cười và ánh mắt – gần cũng thật gần mà xa cũng rất xa, những người xung quanh chỉ xoay vòng vòng, khó lòng đáp xuống đâu đó trong cuộc đời nó, để dành sau nầy cho một con yêu tinh nhảy vào đày đoạ.