Nhờ ơn Minh Lem biết thế nào là lăn lộn đường đời giành giựt miếng ăn giữa bụi đường nắng cháy.
Nó tả xung hữu đột hăng hái kiếm tìm lôi kéo khách. Vừa thoáng thấy bóng dáng ai tay xách nách mang Lem ào tới, bợ giỏ, đỡ người vừa nói vừa kè lùa lên xe chớp nhoáng, người ta không kịp cả gật hay lắc đầu. Nhiều khi bợ nhầm bị xài xể te tua. Nhưng Lem tự xí xóa cho mình “Thà bắt lầm hơn bỏ sót” - chỉ là tai nạn nghề nghiệp thôi mà! Suy nghĩ nầy bổ sung thêm cho nó một tính cách không biết xấu hay tốt: LÌ LỢM.
Một đứa con gái suy dinh dưỡng khét nắng lộn chung với đám đàn ông đủ tuổi, đủ kích cỡ, la hét ỏm tỏi chạy ngược chạy xuôi xem ra quái lạ. Lúc đầu mấy cô mấy chú buôn bán gần đó nhìn Lem lạnh lùng không mấy thiện cảm, khi đã quen với cái mặt mẹt của nó rồi thì lắc đầu trề môi nhắc nhở, phê bình:
- Con gái nhà ai bụi đời dữ vậy, thả kiểu nầy mai mốt thành gái giang hồ mấy hồi.
- Ê! Ba Má con đâu mà con lang thang vậy con, kiếm nghề khác làm đi, làm nghề nầy tao coi hỏng được nha bây.
- Chung đụng với mấy thằng lưu manh đó miết coi chừng bị LỢI DỤNG. Nói tới đây mấy bả hạ giọng nhỏ xíu.
- Cái thằng nhỏ hay rề rà gần với con hoài đó, tao thấy tướng mạo nó hỏng đàng hoàng, coi chừng giữ tiền cho kĩ nó móc sạch có ngày à nha. Mấy thằng nầy mầy đừng có ngu mà tin. Trời! bả chỉ ngay thằng Minh mới chết. Lem cười tủm tỉm.
- Mấy thằng lớn coi bộ cô hồn quá, ráng giữ mình nhen bây, còn nhỏ mà nằm than là thúi đời. Lem trộm nghĩ – mấy người đó giữ mình với nó thì có và lan man lạc quan – chắc nó có điểm gì thu hút hấp dẫn sao? Nhưng xấu hổ dập tắt ngay khi mới vừa le lói.
- Hỏng sao đâu cô ơi. Mấy người đó hiền khô hà, con LỢI DỤNG họ hông hà! Lem cười khì khì trong khi mấy bả mở to mắt nhìn Lem ngạc nhiên nghi ngờ.
May phước là Ba không hay, chuyện nầy Lem dấu kín, chỉ nói với các chị là phụ bán hủ tiếu. Nhưng Lem cũng áy náy và suy nghĩ nát đầu – Mai mốt có ai mướn nó rửa chén hay chạy bàn 1 buổi thì nó sẽ đổi nghề, làm kiểu nầy hình như không THANH TAO mấy.
- Khùng, mầy lau mấy cái tô đó được bao nhiêu tiền, không đủ mấy đứa nhỏ hửi, bày đặt làm kiểu làm dáng, ĐÓI hỏng lo lo cao quý tào lao. Ruồi bu hết sức. Trời thằng Minh nầy bất lịch sự dữ, ỉ mình là ân nhân nặng nhẹ không tiếc lời.
- Vừa phải thôi nha, ĐÓI cũng có danh dự của người ĐÓI nha, sỉ vả vừa phải thôi nha. Lem đỏ mắt tức tối – quê chứ bộ, nó không muốn Minh phơi bày bao tử của chị em nó ra trắng trợn như thế.
- Nghe mầy nói tao mắc ghét quá đi, uổng công tao. Minh nói cũng đúng, Lem thấy mình y như kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng qua cầu rút ván.
- Chẳng lẽ tao làm thế nầy suốt sao? Lem cố cãi.
- Ai biểu? Ai nói? Mai mốt có gì khá hơn thì nhảy. Minh hầm hầm mặt một đống, xem ra nó cũng có thích nghề nầy đâu. Ừ há! Có thứ để làm, để kiếm ra tiền là may mắn rồi sao phải nghĩ vớ nghĩ vẫn chi cho nó chửi.
Ngày trước Má còn sống cứ bảo “Không ai ngu như con Lem”, bây giờ thì nó thấy mình cũng bớt bớt ngu chút đỉnh – Nó biết dằn lòng nghe lời Minh chỉ giáo và đoán ra được HÌNH NHƯ Minh cũng quan tâm lo lắng nhiều cho nó. Trong lòng Minh không phải chỉ chứa tình yêu Lam Thảo, vẫn còn chỗ để nhét thêm tình bạn. Muốn có người để nhờ vả được bộ dễ sao. Kiếm đâu ra ai giúp đỡ nhiệt tình như thế, nhịn nó chút cho êm nhà êm cửa… Í quên là êm đường êm phố mới đúng. Lem LÌ LỢM nhưng biết TÙY CƠ ỨNG BIẾN, Con đáng khen đó chứ hả Má?
Nghề dạy nghề, từ từ Lem thành thạo và chụp giựt không thua ai, đến nỗi Minh hăm he:
- Vừa thôi nha bà, tham quá tụi nó BỤP ráng chịu. Hoặc:
- Riết rồi bà quá lắm, giành khách với tui luôn hả?
- Giành đâu mà giành, tại hăng máu nên quên! Lem le lưỡi cười cầu hòa.
Xông xáo, Lem mang luôn sự nghiệp CÒ XE vào tuốt trong giấc ngủ – MAU MAU LÊN, XE CHẠY LIỀN, CHẠY LIỀN NÈ ANH hoặc – XE THÀNH PHỐ NÈ BÀ, NHANH LÊN! Hai chị và mấy em ngạc nhiên, cứ dò la tìm hiểu tại sao từ miệng nó lại phát ra toàn âm thanh lạ kì, sợ Lem bị nhập hay ông lên bà xuống, Lem đánh trống lảng – Nằm chiêm bao thấy đi chơi THÀNH PHỐ đó mấy bà ơi! Trước khi đi vào giấc ngủ Lem cứ “ Nam mô a di đà phật” miết, cầu cho trời phật độ trì chị em nó giấc ngủ được bình yên.
Mỗi ngày khi được tiền nhiều, Lem sung sướng, chân nhẹ như tơ hồng, hồn bay bay phơi phới trên trời cùng với mấy đám mây trắng bóc. Nhìn đâu cũng thấy màu sắc sặc sỡ yêu đời. Lem tưởng tượng ra cái bụng chong bóc của Si khi ăn no, sung sướng thấy nụ cười rạng rỡ của Sân khi trên mâm cơm có thịt và trái cây dù chỉ là mận, cóc, Lem ấm lòng với ánh mắt lấp lánh dịu dàng của Tham, Tham mạnh dạn gắp đồ ăn mà không phải rụt rè nhường nhịn, Lem càng hơn vui với tiếng vỗ tay lốp bốp của Ố kèm theo xít xoa – đã quá, đã quá Lem ơi! Ái thì vô cùng hứng chí – Có cái để nấu nướng, em nấu cả đời không chán đó chị. Hai chị Hỉ và chị Ba Nộ gật gù công nhận tài năng, không tiếc lời khen nó – Lem hay thiệt, biết kiếm ra tiền và thoáng có vẻ e ngại. Lem hề hà – Có gì đâu, rửa mấy cái chén thôi, tại bà chủ rộng rãi cho tiền nhiều.
Lem muốn làm nhiều, nhiều hơn nữa cho các em, biết bao nhiêu thứ đang chờ đợi nó - thay những bộ đồ cũ rích rách rưới, sắm thêm cho em những tấm mền thật ấm vì tết đến trời rất lạnh. Cái mái nhà mắc dịch của nó cứ thò ra những tia nắng, rọi xuống lõm chỏm dưới nền như những vì sao nhỏ, mùa mưa tới không biết ướt át tới đâu, bao nhiêu thau lọ cho đủ để mà hứng dột. Lem có tham lam lắm không khi muốn cả nhà thật tươm tất, sạch sẽ, xinh đẹp, nhất là 2 chị sẽ đạt thành ước nguyện, hoàn thành được cơ đồ mà Ba Má ước mơ hy vọng.
Lem cày xới hằng ngày giấc mơ ôm ấp trong đầu mình, cứ tưởng tượng một lâu đài lộng lẫy, những bông hoa rực rỡ to thật to đủ màu khoe sắc dưới ánh nắng ban mai, tiếng chim hót ríu rít rộn ràng và những cánh bướm chấp chới chao lượn. Lem nung nấu những vọng tưởng của mình đến nỗi sôi sùng sục và chảy ra đầm đìa toàn mồ hôi giữa trưa nắng gắt. Những bức tranh Lem từng vẽ, Lem sẽ vẽ mãi vẽ hoài không biết bao giờ trở thành hiện thực, nhưng dù sao khi mơ mộng hão huyền Lem cũng thấy mình được tiếp thêm sức mạnh và hứng chí hơn trên con đường khó khăn gồ ghề mà cả nhà nó đang đi - đi đến đâu, khi nào sẽ tới, những gì đang chờ đợi và nó luôn ám ảnh lo sợ những điều bất ngờ không mời mà tới…
Người ta giải thích trong m.Nam có anh Hai mà không có anh Nhất, anh Cả vì thuở xưa đi khẩn hoang miền đất mới, anh cả ở nhà lo cúng dỗ oải ở lại quê nhà, chỉ có Hai Ba Tư ... đi xa bươn chải với đời.
Trả lờiXóaVì khg có anh nên Lem, cô Tư trong nhà, sau lưng 5 đứa em đang tuổi lớn phải ra bươn với đời chơi. Thương Lem quá. Trông cho Lem nuôi lớn lũ em.
Anh Đỗ: Cám ơn Anh nhiều. Nhờ Anh mà Lem đã thông suốt rồi. Nó thắc mắc từ trước mà chưa được ai giải thích đó!
Trả lờiXóaCô Tư không biết làm có nên thân không đây!