Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

LEM - 23

Làm sao qua mặt hai bà chị tinh mắt khôn ngoan hoài hoài cho được? Lâu ngày dài tháng thì bí mật rốt cuộc cũng bật mí, lén lén lút lút hành động, nói dóc riết cũng có ngày giấu đầu lòi đuôi, cháy nhà ra mặt chuột - Em coi đi, từ xưa đến nay sự thật nào không bị phanh phui, có gì che mắt được thế gian đâu mà em cố giấu đút, lê la theo tụi cò xe bụi đời chị thấy không ổn, em là em gái của chị, chị thấy xót xa vì không giúp được các em, để em cực khổ... Giọng chị Hai buồn buồn đều đặn, nghe muốn đứt ruột. Có gì quan trọng sao chị nặng nề vậy? chạy tới chạy lui ngoài đường giống như chơi rượt đuổi, công việc nhẹ nhàng thôi mà. Lem phải thù thì thủ thỉ cả buổi cho chị an lòng.
Chị Ba chỉ im lặng, nhìn Lem có vẻ áy náy khó xử, chắc bực mình tại sao nhỏ em lại đẩy mình vào tình thế khó coi nầy, là người tràn đầy tự trọng chị không muốn thọ ơn ai quá nhiều. Không nói gì chị lẳng lặng... méc Ba mới chết. Lem nghe chị nói với chị hai - Tui sợ nó lê la ngoài đường riết rồi bỏ học, ham tiền hư hồi nào không hay, thà ăn uống kham khổ chút cũng được. Nó làm ra tiền kiểu nầy tới bữa cơm tui nuốt không trôi, nhỏ nầy thiệt tình làm gì không làm đi làm quái xe chứ. Chị phong cho Lem là NỮ QUÁI XE DÙ, vì chị thông minh, học cao hiểu rộng nên có ác cảm với những công việc mất trật tự không quang minh chính đại. Thì ra “bả” cũng lo cho nó lắm, vậy mà bấy lâu Lem cứ nghĩ “bả” ghét nó vì nó không chăm chỉ, không chịu khó “dồi mài kinh sử”. Nói gì chứ cái khoản học hành thì nó dở như hạch lâu rồi có gì là lạ.
Nhưng khổ tâm nhất là khi bể chuyện, Ba không rầy la tiếng nào, chỉ thở dài thườn thượt ôm hết tội tình về mình:
- Tội nghiệp con, Ba tệ quá, cũng tại Ba dở nên con lăn lóc ngoài đường kiếm tiền, bỏ đi con, nếu không đủ ăn thiếu thốn quá Ba sẽ lo liệu cách khác, Ba tính nát óc rồi, bán miếng đất nầy, gom về ở chung một chỗ Ba chạy xích lô cũng được. Ánh mắt Ba sao mà rầu rầu buồn bã.
- Thôi à nha! Con không chịu đâu, đất của ông bà Nội chứ của Ba đâu mà bán. Lem giãy nảy phản đối liền.
- Nhưng Ông Bà chết rồi, ba có quyền bán chứ, ai cản được.
- Con nói hông là hông, con hông muốn Ba bán đất. Lem bướng bỉnh
- Phải bán! của cải là vật ngoài thân mai mốt có tiền sắm lại, con lo làm lơi là học hành, mai mốt ham quá bỏ học luôn. Không vốn liếng, không chữ nghĩa khổ cả đời như Ba.
- Kiếm tiền thôi, có gì mà nghiêm trọng. Chỉ là vừa học vừa làm Ba à. Lem BA À BA ƠI suốt nhưng nói cách nào Ba cũng cứ khăng khăng.
- Ba mà bán đất con bỏ nhà... đi bụi luôn. Lem nổi cơn khùng tuyên bố.
- Con dám hả? Kẹt quá phải vậy, Ba không thích con làm mấy việc đó, mai Ba kêu bán. Thái độ Ba dứt khoát.
Chịu hết nổi, tức quá Lem khóc ồ ồ, nó rống lên như bị ai tra tấn oan ức:
- CON KHÔNG CHỊU!
- Gì vậy Lem? Không chịu cũng không được. Lem càng sụt sùi to hơn, nó hỉ mũi rột rột ầm ĩ.
- Nín dứt, già đầu còn mít ướt.
- CON NÓI BA KHÔNG ĐƯỢC BÁN LÀ KHÔNG ĐƯỢC BÁN. Lem lắc đầu nguầy nguậy, hét to. Nó làm dữ quá khiến Ba giật mình.
Làm sao có thể bán đi thứ mà Ông Bà nó bỏ cả mạng để giữ gìn, làm sao Ba có thể ra đi, bỏ má một mình lạnh lẽo cô đơn không ai ra vào thăm nom dòm ngó. Má nằm ngoài đó đã buồn lắm rồi, không có ba thì má sẽ ra sao giữa đồng không cô quạnh, làm bạn với giun dế, ễnh ương bù tọt sao? Không thể nào.
Lem thừa biết Ba đau lòng khi đưa ra quyết định ấy, và có thể Ba sẽ buồn bã héo hắt chết dần chết mòn theo năm tháng. Từ xưa đến nay Ba luôn luôn cận kề bên Má, dù bây giờ Má không còn nữa nhưng vẫn ở gần bên, ra vào nhìn mộ Ba như thấy Má hằng ngày hiện diện. Nằm đó giống như ngủ một giấc ngủ dài, Má dù không chót chét như ngày xưa nhưng vẫn dõi theo cả nhà. Bỏ đi Má phải làm sao, Ba sẽ thờ thẫn như xác không hồn. Không được, nó cương quyết chống đối đến cùng. Dù có làm trâu làm ngựa nhất định không để chuyện ấy xảy ra.
Lem chuyển sang chiến lược khác, cương không xong, nước mắt không được thì chuyển sang nhu - mưa dầm thấm đất, Lem trổ tài hùng biện, năn nỉ ỉ ôi, nhớ lại những mánh khóe của Má ngày xưa, nó gom lại dùng hết lí lẽ để thuyết phục Ba- Rằng nghề xấu chứ người không xấu, rằng nó có Minh bảo vệ và Minh là bạn rất tốt của nó, rằng nó sẽ cố học hơn ngày xưa, rằng mai mốt nó sẽ không làm nữa, kiếm việc khác đàng hoàng hơn, rằng nếu Ba gắng sức để chạy xích lô thì sẽ chết sớm, bỏ tụi nó côi cút lang thang, rằng nó nằm chiêm bao và Má nói : NGHỀ NÀO CŨNG ĐƯỢC, KHÔNG SAO ĐÂU CON, XẤU TỐT DO MÌNH. Là nó XẠO, đem Má ra hỗ trợ thêm sức mạnh, nói càn với Ba cho được việc.
Cuối cùng thì Ba đầu hàng trước những lí lẽ hùng hồn và... dai nhách của Lem nhưng hăm he mẻ răng:
- Làm gì làm nhưng học là quan trọng nhất, đừng làm... Má buồn. Tưởng gì, Ba cũng lấy Má ra làm áp lực. Khoát tay, Ba nói tiếp một cách khó khăn.
- Thôi được rồi, ba không bán đất, tụi con cực khổ nhắm chịu nổi không? Lem thở ra cái khì mừng húm.
- Con biết rồi mà, Ba đừng có lo.
- Sao không lo? Long nhong bụi đời, có làm thì làm cái khác đi.
- Dạ để con sắp xếp tìm cách khác hé!
- Ừ thì Ba muốn con học tới nơi tới chốn, ít nhất cũng lấy bằng tốt nghiệp phổ thông rồi tính gì tính. Tưởng Lem đòi bỏ học lấy chồng không bằng.
Nghĩ lại, nếu không có Ba đe nẹt nhắc nhở, cương quyết bắt buộc chắc chắn Lem đã “ra trường sớm” từ đời nào, bây giờ nó đã thành sư tỷ bà chằn, trùm... bán bánh mì ở bến xe mồm loa mép giải, hay đội cát phụ hồ gian nan vất vả không biết chừng. Không nghề nghiệp, không của hồi môn, không nhan sắc lại còi xương, tương lai báo trước là tối hù. Lem biết thân biết phận, thôi thì ráng học chữ nào hay chữ nấy, lụm từng chút để tô đắp thêm vẻ oai phong của người có ăn học đàng hoàng. Cố thôi! Nhưng sao PHẢI MỆT NHƯ VẬY hả Trời?
Minh đúng là bạn tốt, Lem trước kia “nhìn mặt mà bắt hình dong” cứ kêu là Minh mặt ngựa du côn, không biết có chuyện gì mà hổm rày thằng nầy rất khả nghi, Mộng Dừa Bự kiếm nó hoài.
- Mộng Hoàng với mầy đang âm mưu gì phải không? Mỗi trưa lem hay thấy nhỏ đó đến rù rì không cho Lem tham gia.
- Hỏi chi? Xía vô chi? Kệ người ta.
- Sao kệ được? Tụi mầy khả nghi lắm, có Lam Thảo rồi sao còn ọ ẹ với nhỏ mập ú đó.
- Bà ơi! Bà có biết mình là con ma đói không hả? bày đặt chê người ta Ú. Nói thiệt nếu có sự lựa chọn, tui chọn nó chứ không chọn bà. Xin lỗi lời thật mất lòng, đừng giận nhé!
Minh hôm nay giống như thùng thuốc súng nổ bất ngờ, bênh Mộng Hoàng ra mặt, nhưng nỡ nào chà đạp nó như thế, thường ngày Lem cũng thường hay kêu Sân, Si là Mập địt có sao đâu.
- Xin lỗi, ú thì kêu ú làm gì dữ vậy, không thích thì thôi. Mầy cứ kêu khỉ già khô thoải mái, tao không giận đâu. Lem xuôi xị xuôi lơ, nó nghĩ ai cũng như mình. Có sao nói vậy.
- Tui nói cho bà rút kinh nghiệm nha, gọi như vậy người ta quê. Không phải ai cũng dễ dãi như bà.
- Biết rồi! Lem thoáng buồn, cảm thấy như bị đâm một phát đau điếng, người ta là con nhà cao quý, là CHÉN KIỂU đụng sơ là vỡ liền, còn mình là MIỂNG GÁO quăng lăn lóc rớt lên rớt xuống cũng chẳng sao.
Trong lòng vừa mới ngưỡng mộ khen Minh, nó lại tạt cho một gáo nước lạnh phũ phàng. Nhưng Lem chỉ tự ái một tí thôi, nó không bận tâm lâu những gì liên quan đến nhan sắc, Lem đang thắc mắc chuyện khác kia - tại sao Mộng Hoàng hổm rày xuất hiện lia chia, hai đứa nầy đang bày mưu tính kế chi đây, hay chúng có tình ý? Nếu vậy công sức bấy lâu của Lem phải đổ sông đổ biển sao? Đâu có được!...

2 nhận xét:

  1. Lem biết giữ đất đai, có ý từ nhỏ và chắc là thương ba nữa, khg muốn ổng phải đạp xích lô. Chờ coi Lem sẽ bày ra được việc gì nữa đây.

    Trả lờiXóa
  2. ANH ĐỖ: Được Anh chờ COI LEM thiệt là có phước.
    Có gì Anh cứ tự nhiên RẦY LEM nha!

    Trả lờiXóa