Khi được HÊN bước vào ngôi trường cấp 3 bề thế, tôn nghiêm và là niềm ao ước ngưỡng mộ của mấy đứa... XUI bị rớt, Lem thấy rõ mình vượt lên một khúc từ bề trong đến bề ngoài, dùng chữ nghĩa cao xa thì là cao hơn một đoạn từ tinh thần đến thể xác. Dạo chơi trong sân trường, mặt nó không biết sao mà cứ nghênh ra, rất có dáng kẻ cả ta đây, mãi... cho đến lúc vấp cái rễ cây lồi ra trên mặt đất trong sân trường té cái rầm nó mới hoàn hồn trở về bổn cũ. Lồm cồm đứng dậy vừa quê vừa đau, lấm lét nhìn chung quanh tức tối - Mấy đứa kia cũng nghỉnh mặt lên trời sao không té, chỉ mình nó chỏng gọng? té thì đứng lên có gì đâu ngại. Sau nầy Lem luôn nhắc mình cẩn thận, kiểm tra chắc ăn dưới đất trước khi ngóng mỏ nhìn trời trăng mây gió. Nói là tỏ vẻ bất cần học hành nhưng được ra vô mái trường nổi tiếng tự nhiên Lem làm tàng ngang xương.
Đúng là bọn chúng lớn hết thật, dáng vóc loi choi lóc chóc ngày nào đã bỏ lại hết trong quá khứ con nít con nôi của hôm qua. Con gái trở thành nàng thiếu nữ lướt thướt mềm mại trong tà áo dài trắng tinh dịu dàng, con trai thì chững chạc, oai vệ như chàng công tử hào hoa. Không muốn vậy cũng phải vậy vì là bắt buộc. Người ta mặc áo dài khoe lồi khoe lõm thấy ham, còn nó ước phải chi lùi lại vài năm trước khỏi phải lượt thượt hai tà phô bày bộ xương héo với cái eo còi, quan trọng nhất là né được một khoản tốn kém lớn, vì hình thức đẹp đẽ nầy Lem phải vò tai bứt tóc, kêu trời trách đất. Minh chính là nơi Lem kể lể cằn nhằn than vắn thở dài, ngược lại Lem cũng là cái thùng rác để Minh trút bỏ bao nhiêu bực dọc.
Thì ra Minh đã phản bội tình yêu sâu nặng thuở nào của mình với Lam Thảo, hắn thật sự kết mô đen với Mộng Hoàng - đó là lời thú nhận của hắn.
- Một người thương tui hết lòng, một người coi rẻ tui, bà biểu tui chọn ai? Đồ con nít quỷ, mới bi lớn bày đặt yêu đương lung tung. Tình yêu mà cân đong đo đếm như mua cá ngoài chợ. Lem rủa thầm Minh.
- Sao ông biết mắc rẻ?
- Thảo nói với Mộng Hoàng, Mộng Hoàng kể hết trơn cho tui nghe.
Minh bặm môi, mặt đanh lại thâm sì xấu quắc - Yêu cho lắm rồi hận cho nhiều vào, thằng nầy coi bậm trợn, phóng khoáng vậy mà tự ái cao, nhưng đã yêu mà còn nghe lời xàm tấu vòng vòng, không chai mặt lì đòn thì còn lâu mới là tình yêu chân chính. Nghe chê khen trề nhún Minh bực mình phản đối la nó chói lói MẦY BIẾT MỐC XÌ GÌ MÀ NÓI. Lem nghi ngờ tự hỏi - Mình dạy nó vậy đúng hông ta? thấy hợp lý mà!
Còn Lam Thảo thiệt tình, tại sao móc hết tim gan phèo phổi ra cho Mộng Hoàng coi chứ, nhưng làm sao mà CỌNG CỎ vô tư nầy biết được tâm can ý đồ của MỘNG DỪA bí hiểm thâm sâu. Biết người không biết lòng, Má Lem hay nói hoài câu nầy ở cửa miệng “ DÒ SÔNG DÒ BIỂN DỄ DÒ, MẤY AI LẤY THƯỚC MÀ ĐO LÒNG NGƯỜI” Lem sau một hồi suy nghĩ kĩ lưỡng, rút ra kết luận: không ai có lỗi trong vụ án tình nầy, chỉ Minh là hốt trọn, thu hoạch nhiều nhất mà thôi.
Minh chọn một tiểu thư xinh đẹp học giỏi thùy mị đoan trang trồng cây si, có ai khôn như nó, ôm ấp hôn hít bóng hình xinh xắn trong trái tim nồng nàn say đắm biết bao lâu, không tốn cắc bạc nào còn được lâng lâng hạnh phúc, vậy lời quá rồi còn đòi hỏi gì. Bây giờ dù không ngắt được CỌNG CỎ nhưng hái được trái dừa có cái MỘNG to tổ bố. Oan ức chỗ nào mà oán trách.
Mộng Hoàng là con nhà giàu, cha mẹ có quyền cao chức trọng, được cấp một ngôi nhà bề thế giữa thành phố, tương lai sáng lạng, đường rộng thênh thang, nếu Minh bám sát và gìn giữ người yêu mới nầy lâu dài thì ngày mai sẽ có con chuột ngủ ngon trong hũ nếp - chủ xe là tệ nhất, còn nếu ráng học thì Minh trở thành ÔNG nầy BÀ kia như chơi. Có điều Lem hơi khó hiểu, tại sao Mộng Hoàng khoái cái thằng bụi đời như Minh vậy cà - Lem thắc mắc hỏi:
- Mai mốt khi nào yêu rồi mầy biết hà. “Làm sao định nghĩa được tình yêu” mầy ơi. Mà làm ơn nha, mầy đừng có yêu tao nha, mắc công tao khó từ chối nha. Minh vừa ngân nga vừa nháy nháy ánh mắt đầy gian tà.
- Đồ mắc dịch, yêu mầy hả ? còn lâu!
Tại mình tiếp xúc với hắn hoài khiến dây thần kinh bị lờn nên không nhảy ra chút cảm xúc nào? Dù sao nghe tin hắn và Mộng Hoàng công khai thành một cặp Lem cũng... đau lòng quá xá đó chứ, nhưng vì tò mò nên nó cho qua để tìm hiểu thêm nội tình.
Lam Thảo cũng kì, không chấp nhận Minh thì thôi, nỡ cho hắn là ĐỈA ĐEO CHÂN HẠT, có con đỉa nào đẹp trai và cao lớn vậy không? nó còn phát biểu một câu xanh rờn – ngu sao đem BÔNG HOA LÀI CẮM BÃI CỨT TRÂU. Là con đỉa Minh còn tạm chấp nhận, nhưng cho nó là cái bãi ẤY thì quá lắm, làm sao không điên lên? tệ hơn khi nghe Lam Thảo đánh giá tư cách NÓ KHÔNG ĐÁNG XÁCH DÉP TUI, Mộng Hoàng vừa xì ra thì Minh tức giận bừng bừng, lỗ tai, lỗ mũi, lỗ ghèn, lỗ... gì cũng đều bốc khói ùn ùn. Hết chịu nổi! Để thưởng cho người đã đem sự thật động trời nầy đến để hắn sáng suốt nhìn rõ hết những ngu muội bấy lâu, hắn vội vàng trao tặng tình yêu. Có qua có lại kiểu nầy 2 bên đều có lợi. Nói tóm lại ba đứa đó đều khôn, chỉ có Lem ngu, dư hơi rảnh rỗi bỏ bao công sức, trí não vun bón một mối tình hờ, khi vui nó đậu khi buồn nó bay.
Lam Thảo với Mộng Hoàng khi học chung với nhau hồi trường cấp 2 là đôi bạn thân, một cặp ăn ý trong học hành, gia thế và của cải thì bên tám lạng kẻ nửa cân xem xem bằng nhau. Hai đứa khắng khít, chuyện gì Thảo cũng kể cho Hoàng nghe, Hoàng thì ra mặt bênh vực Thảo không cho ai ăn hiếp, khi Lem tiến hành kế hoạch tiếp cận chinh phục tình yêu Thảo dùm Minh thì bị Hoàng ghét cay ghét đắng, đến thư tình của Minh gởi Thảo cũng định cho Hoàng xem. Bây giờ đôi bạn ngày nào trở mặt thành 2 người xa lạ. Bạn nầy chôm người yêu của bạn kia, để “đạt mục đích bất chấp thủ đoạn”. Nhưng Mộng Hoàng cho rằng mình ngay thẳng nghe sao nói vậy. Thiệt là yêu chi cho rắc rối, chờ vài năm nữa chững chạc hơn yêu cho chắc cú cũng đâu có muộn - Lem tài khôn dạy đời.
Tình cảm con người có thể hoán chuyển đủ thứ, đổi bạn thành thù, chuyển thù thành bạn. Xem ra Minh cũng có giá quá chứ, nếu biết trước thế nầy mình cũng ra tay giành giựt trước xem thế nào - Lem tự nhủ và tiếc nuối tại sao không thử cho biết với người ta. Nghĩ vơ nghĩ xàm thôi, Lem thừa biết là nếu ra tay thì chắc thằng Minh vừa chạy có cờ vừa la làng la xóm.
Cũng nhờ Minh yêu đương lộn xộn với 2,3 người mà Lem được hưởng ké, trong khi nó đang nhức đầu với bài toán cộng trừ nhân chia ngân sách gia đình thì Mộng Hoàng ra tay nghĩa hiệp, cho Lem thêm một việc làm cứu nguy kịp thời - Đến ôn bài dạy học cho đứa em đang học lớp... 1 kiêm luôn ủi đồ, lau nhà, rửa chén. Công việc ban đêm nầy ai có hỏi thì nó gộp lại một thứ - Dạy kèm - cho nó sang. Rõ ràng từ ghét Lem, Mộng Hoàng biến thành bạn hiền và là... bà chủ của Lem, những việc nầy tất nhiên vì Minh. Thêm món nợ ân tình nầy nữa Lem biết lấy gì báo đáp cho hắn đây? Cộng lời cộng lãi chắc suốt đời Lem không trả nổi.
Công việc nhà Mộng Hoàng rất nhẹ nhàng đơn giản, dạy học chỉ là cái cớ vì đứa em đã giao cho cô giáo từ sáng tới chiều, tối chỉ sắp xếp tập vở dò bài sơ qua là xong, sau đó lau rửa dọn dẹp quét tước tưới cây, tất cả gần 2 giờ, với Lem dễ như ăn cơm sườn. Ngạc nhiên là trong suốt thời gian Lem có mặt ít khi nào Mộng Hoàng xuất hiện, Lem đến nhanh làm nhanh và ra về chớp nhoáng - Sợ Lem ngại nên tránh mặt, hay trốn ra ngoài hò hẹn với Minh? Dám lắm. Nhưng thôi, kệ tụi nó, Lem không thèm tò mò dòm ngó cho mệt, nghĩ đến là thấy ghét rồi. Lem chỉ mong muốn mọi thứ từ nay đừng có gì xáo trộn để chị em nó có thể mạnh khỏe vui vẻ cơm ngày hai bữa và được đến trường cho Ba an tâm. Ngoài ra Lem cầu cho Má phù hộ mớ rau câu trong đầu nó đủ sức thu nhận hàng đống chữ số càng ngày càng khó nuốt, Ôi! ngọn núi học vấn nầy biết có leo đến nơi đến chốn hay giữa đường ngã lăn long lóc. Nhìn lên còn thấy cao mù trời.
Thời gian nầy Lem lu bu, bận rộn đủ thứ: Bận học, bận LÀM ĂN, bận lo cho em và bỗng nhiên đẻ thêm một cái bận khác Bận... rung động con tim mới... liều, tiêu thiệt rồi!
Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Đáng đời...
..."tránh mặt, hay trốn ra ngoài hò hẹn với Minh. Nhưng thôi, kệ tụi nó".
Trả lờiXóaĐâu có kệ được, tự nhiên lại "rung động con tim", liều, tiêu thiệt rồi.