Chơi dao có ngày đứt tay.
Nghe hoài, nói hoài, biết hoài nhưng vẫn đứt tay hoài.
Vì sao vậy?
Vì cầm con dao thấy mình oai làm sao, có thể múa, có thể chém, có thể cắt, có thể đâm chọc, có thể khè và thường là có thể làm cho thiên hạ tưởng mình... khùng mà né.
Thấy ngon ăn nên hi sinh tiền bạc của gia đình qua hàng xóm mua dao về hù bá tánh, thực ra có làm khỉ gì ai được - hù người nhà là chính - cho chắc ăn!
Thằng hàng xóm nó thấy mình khờ như con cờ hét giá trên trời – kệ! mua đại đi rồi tính sau, có khí giới trong tay thì niềm tin được bồi đấp, uy tín nâng cao, sức mạnh tăng dần, mất đi đâu nè.
Mẹ bà thằng hàng xóm, nó nói biết bao lời hoa mĩ, dụ khị bán con dao cùn sét với giá trời ơi đất hỡi, nhưng sao lúc đó mình thấy rất vui rất hoan hỉ còn cho là tình huynh đệ xóm giềng đáng quý biết bao, sao mà nó tốt quá vậy hong biết. Mình còn hân hoan vì được vỗ về mơn trớn nên mạnh dạn tặng nó đồ quý có sẳn trong nhà.
Lúc đó có con dao xem ra cũng được việc, chặt chém loạn xạ đã tay ghê.