Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

VẬY LUÔN...

Nghe Triệu Hoàng gào thét với Ai nhé!

Sáng ra tỉnh giấc ngẩn ngơ
Mộng thường - tiếc nuối giấc mơ hoang đàng
Thả đời trong cõi lang thang
Tìm trong ảo ảnh huy hoàng đã qua

Trưa vàng rãi nắng ngàn xa
Bình thường - muôn sắc lá hoa cợt đùa
Lang thang mây sợ gió lùa
Vòng quanh cút bắt phân bua mặt trời

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

GIÁNG SINH


123tagged.Com



Giáng sinh ấm áp an lành

Hạnh phúc giấc ngủ bình yên

Nụ cười sẽ đến triền miên

Ngày mai sáng tươi vĩnh viễn

Sẽ mãi vui vẻ bên nhau các bạn nhé!


Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

LEM - 50 - CHỊ BA NỘ

Có chuyện vậy sao? Ôi! uổng ơi là uổng. Lem hít hà xít xoa tiếc nuối còn hơn cả Chị - Thế là hết, kể như đứt bóng - Vô phương cứu chữa.
Anh Ba không thích đàn bà con gái, đẹp như tiên hay hoang tàn như bà điên, học cao hiểu rộng hoặc dốt đặc cán mai với Anh đều cùng một giuộc - Không khoái là không khoái. Bây giờ phụ nữ với Anh là con zê rô to tổ bố.
Hốt được Chị, kiếm được đứa con trai nối dõi tông đường xong là Anh hết xí quách. Nhiệm vụ hoàn thành thì Anh bỗng dưng nguội ngắt nguội ngơ xụi lơ cán cuốc. Đổ thừa lực bất tòng tâm? Nhưng trước đó lực và tâm cùng đồng lòng làm nên chuyện, giờ trở mặt là sao? Người gì tàn nhẫn vô nhân đạo, tại thằng chả không thèm cố gắng đó thôi. Ngày xưa rủ rê gù quến người ta cho đã, hứa hẹn - đi chung một đường nhìn cùng một hướng - làm đám cưới rình rang rồi giờ tự mình ên bẻ lái rẽ ngang chỗ khác, đại lộ thênh thang không đi, chui vô hẻm núp lùm trong đó, mặc xác "chân chính" hay "chân sống", mặc xác bạn đường ra sao, chịu được ráng chịu, không chịu thì... làm gì được nhau? Nghĩ mà tức lộn ruột, Lem còn bốc khói xì hơi vì tức tối huống chi Chị. Bộ tưởng nhà giàu, học giỏi, đẹp trai, chai mặt, muốn làm gì làm sao trời?
Tự nhiên bây giờ chả nói thích đàn ông mà không thích đàn bà? người nầy chơi gì kì. Vậy kiếm vợ làm chi? Định bỏ người ta vô kho cho mốc meo hết kiếp sao? Đúng là đồ bác sĩ ba trợn. Ngang ngược thay lòng đổi dạ kiểu nầy có ngày chúng quánh phù mỏ. Lem phùng mang trợn mắt chửi bới hăm he mẻ răng khi nghe Chị mình bật mí thâm cung bí sử.

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

SỰ THƯỜNG VẬY THÔI!

Khi thì vui long trời lở đất
Lúc lại rầu buồn ngất buồn ngây
Làm người không giống làm cây
Làm người không giống làm mây la đà


Khi thì bao mến thương thân ái
Lúc vùng vằng ghét đắng ghét cay
Lời người như gió thoảng bay
Lời người cong quẹo thẳng ngay sự thường

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

LEM - 49 - CHỊ BA NỘ

Lem gọi vụ án của chị Ba là vụ án “CON VE SẦU”
Vì năm nầy sang năm khác chị rỉ rả triền miên bài “rầu rĩ râu ria ra rậm rạp, rờ râu râu rụng rờ rún rún rung rinh” - May là không có râu, nếu không cứ rờ rẫm sờ sẫm miết chắc thành thái giám hồi nào không hay. Nghe 2 chữ “thái giám” Chị đùng đùng nổi cơn thịnh nộ lãng nhách.
Đuổi theo CON VE SẦU nầy từ năm nầy sang năm khác, bám theo những cảm xúc chằng chịt rối ren đan xen nhiều mối của bà chằn đó Lem mệt muốn đứt hơi, cái giọng điệu “sầu thương vương bụi mía lau, gặm hoài gặm mãi nhưng sao vẫn còn” của bả chán muốn chết, 2 câu đó là Lem sáng tác mừng lần thăm nhà thứ 1 chục chẵn của Chị.
Bị bả dắt, Lem lầm lũi theo an ủi đến nỗi nó quên luôn nhiệm vụ quan trọng với bản thân là - Tìm người “nâng khăn sửa bóp”. Yên tâm, nó đã tuyên bố, có ế chồng thì bả lãnh đủ khoảng đời sau của nó!
Sự tình kéo dài hết chịu được, tức quá nó quát:
- Có gì thì lôi ra chặt chém một lần cho xong, bất quá chết là cùng, dở dở ương ương như con cá sình. Bà không mệt nhưng tui mệt.
- Vô diên! Chuyện tao mắc mớ gì mầy mà mầy mệt. Xúi dại không hà.
- Thấy cái bản mặt ủ ê mưa dột của bà tui làm sao chịu nổi, mất hứng kiếm chồng. Tui cho bà biết, tui qua hỏi thằng chả làm cái gì mà chị tui ngày càng quắt quéo khô héo. Tui nói thiệt, để bà coi. Chuyến nầy nhất định xử đẹp.

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

LEM - 48 - CHỊ BA NỘ

Ánh mắt ấy lúc nào cũng lạnh lùng, bén như dao cạo râu.
Không cần nói, chỉ cần lia từ điểm nầy sang điểm khác là ánh mắt ấy khiến cho người đối diện phải biết nhúc nhích thế nào cho đúng.
- Đố mầy dám hó hé, làm gì thì cố mà làm cho ra hồn! Chị nghinh nghinh, gật gật cái đầu hù... Lem.
- Có phóng đại hôn đó bà? Bà nói sao quá, tin hỏng nổi. Lem nghi ngờ.
Chị tả cặp mắt của Mẹ Chồng nghe thấy mà ham - Thì ra gặp người biết xài thì đôi mắt thật lợi hại - một công được hai ba việc: Vừa nhìn, vừa ra lệnh vừa đe dọa. Khỏi động đậy cái lưỡi chi cho mệt. Về cái khoản nầy Anh Hai thua xa, tài cán ổng bi giờ Lem mới thấy thật tầm thường.
Mẹ chồng của Chị uy quyền nhất nhà, uy tín nhất dòng họ và quyết đoán, khi định chuyện gì khỏi ai bàn cãi, cứ theo ý chỉ mà làm - kết quả hay hậu quả đã có Bà bao thầu lo liệu.
Bà đâu cần học cao hiểu rộng bằng cấp nầy nọ cao xa, phong cách vẫn quí phái oai nghiêm như thường, lời nào rớt ra người ta đều nghe răm rắp. Chữ nghĩa không nhiều chất đống như con cái, chỉ đủ để mần sơ sơ mấy lá đơn và cái câu Bà viết chai tay trong đời là:
“Tôi xin cam đoan lời khai trên đây là đúng sự thật, nếu có gì sai trái, xin hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật”.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

LEM - 47 - CHỊ BA NỘ

Những lá thư qua qua lại lại thường xuyên của hai chị em đã tạo cho Lem một phản xạ, cứ đi đâu về là đôi mắt nó sục sạo rà từ ngoài vô tới bếp, sợ ông đưa thư thảy nhầm vào góc nào đó hay mấy đứa em vứt bừa vô cái hóc bà tó rồi quên, không bắt kịp diễn biến tình hình nơi xa xôi cách trở của Chị, nó thấy bứt rứt không yên lòng. Những lời thăm hỏi, than thở ỉ ôi, kể lể lập đi lập lại, đọc hoài Lem đâm ghiền, nhiều khi chiến nhau tưng bừng tung toé bằng đạn chữ, nhưng nó luôn mãi trông chờ mong ngóng.
Với Lem, đường đời của Chị thuận buồm xuôi gió, có chồng như chuột sa hũ nếp, tiền tài công danh sự nghiệp lên ào ào, nhưng dường như con chuột cái no nê nầy không thoả mãn, mắt liếc láo liên và cặp râu run run gian giảo mưu toan lựa thời cơ phản trắc - định kiếm hũ khác ngon hơn hay sao mà ê a bài ca chán đời, chắc là có ý đồ “gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi”. Lem nghiêng về phía người ngoài mà bênh vực, lúc nào cũng nghi ngờ dã tâm của Chị. Trong mắt Lem Chị Ba bất khả chiến bại trăm mưu nghìn kế.
- Tài tình như Chị thì có mà ăn tươi nuốt sống thiên hạ, sức mấy có chuyện bị ai ăn hiếp, đóng phim buồn hỏng nhập vai gì hết. Lem khẳng định với Chị Hai.
- Ra đời phức tạp nhiều rủi ro không lường được, tính toán được cái nầy lại mất cái khác là chuyện thường. “Dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”, cao nhân ắt có cao nhân trị. Xời! Bà Hỉ nầy toàn chơi chữ ta ơi!
- Nằm mơ đi! Bả không để mất cái gì của mình đâu, ai qua mặt được bà đó tui cùi, Chị chống mắt lên mà coi.
- Mất hay không chuyện đó còn lâu em mới biết?

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

LEM - 46 - CHỊ BA NỘ

Chị Ba làm vợ, làm dâu nhà người, gia đình Lem mất đứt một nhân khẩu. Thành viên nặng kí có máu mặt nhất nhà nhẹ nhàng hóa thành sáo, sổ lồng bay sang sông biệt dạng. Không còn ai canh chừng dạy dỗ, nhắc nhở rầy rà, hoạt động trong tự do vô trật tự, Lem cùng mấy đứa em tha hồ hư hỏng, hên là chưa gây ra hậu quả nặng nề.
Trách nhiệm với chồng con, trách nhiệm với cái bằng cấp hao tài tốn của mới lấy, trách nhiệm với vai trò “lương y như từ hay... ác mẫu gì đó” cho xã hội, tất cả đã ngốn hết ngày tháng, chị không còn thời gian và hơi sức trở về thăm lại mái nhà xưa. Lúc bấy giờ 2 người đã đùm túm lên Thành phố lớn để chớp lấy nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp cứu nhân độ thế, Lem nghi ngờ ý đồ sáng sủa nầy - trên đó có nhiều cơ hội hốt bạc làm giàu thì đúng hơn. Anh Chị ở trong cái nhà mà Mẹ Anh đã miệt mài kiện cáo, đi lên đi xuống từ trung ương tới địa phương muốn sụm bà chè mới đòi lại được. Thấy mà thèm, mấy ai được số phận an bài suôn sẽ tròn trịa như vậy? Có người lót sẵn ổ tha hồ đẻ, và Chị đẻ liền một bé trai dễ thương kháu khỉnh. Lem chỉ gặp và trao đổi với chị qua những lá thư, đóng chúng lại thành 1 xấp, gọi đó là nhật kí “bóng chim tăm cá”.
- Lá thư thứ nhất:
“Lem nè! Nhà sao rồi, Ba khỏe không, Chị Hai ổn hả, mấy em ngoan chứ, còn mầy có gì mới không? Chị đặt tên cho bé rồi, là Gia Khánh, ở nhà kêu Bi. Chị bận túi bụi không kịp thở. Mệt lắm, bé nhõng nhẽo quá, anh không biết làm việc nhà chỉ đi làm, ăn, ngủ, trực bệnh viện. Ngày xưa ít nói giờ lại càng không thèm nói. Chị độc thoại một mình hoài cũng chán, phải chi có mầy xàm xí cho đỡ buồn”... HẾT!

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

THẤT VỌNG

Khi được yêu thương và mãn nguyện, chúng ta sống trong cảm giác ngọt ngào, tâm hồn lâng lâng với biết bao xao xuyến. Hạnh phúc vô bờ.
Khi bị phản bội và bôi nhọ, lòng bừng bừng tức giận, lý trí lu mờ, mong muốn trả thù cho hả lòng hả dạ. Tôi của ngày hôm qua đã biến thành người khác. Sục sôi căm hờn.
Yêu thương và phản bội không chỉ riêng tình cảm của 2 người, nó bao trùm tất cả các mối quan hệ. Cuộc sống nầy dường như thường xuyên đối diện.
Nhưng khi thất vọng về một người, một tình cảm, một công việc, một lòng tin, một lí tưởng, chúng ta cảm thấy thế nào? Người ấy không như mình nghĩ, công việc không như mình muốn, mối quan hệ không như mình tưởng, lí tưởng không như mình tôn thờ.
Một sự phản bội trong hoà bình thân ái.
Chuyện nhỏ có thể vứt bỏ, giải quyết dễ dàng. Quay lưng là xong, nhẹ nhàng không lo nghĩ. Nhưng nếu đó là bầu trời của ta, lẽ sống của ta, cơm áo của ta, chân lí sống của ta thì phải làm sao? Buông không được, giữ không xong, sống trong thất vọng chán chường, cảm giác đắng cay u uất.

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

LEM - 45 - CHỊ BA NỘ

Chị Ba ra trường và Chị đi tuốt luốt về nhà người ta.
Không vinh quy bái tổ như thiên hạ thường làm, Chị theo chồng “bỏ cuộc chơi”, bay vù một hơi không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, chưa biết “chơi” nó ra làm sao mà không thử - Chị thiệt uổng phí cuộc đời.
Nhưng nghĩ cũng phải, mau lẹ như Chị chứ lề mề chậm rề rề như Lem thì suốt đời ngô nghê sống trong ê chề tái tê. Tương lai chói loá từ lâu chờ đợi vẫy tay chào, hỏng phóng tới chộp lấy thời cơ, để lâu rủi nó nguội ngắt nguội ngơ, mắc công hâm tới hâm lui mất thời giờ, lòng người khó đoán, thời gian vật đổi sao vời, ra tay chớp nhoáng nhanh gọn cho chắc cú, đường đi mới rộng lớn thênh thang trải đầy gấm vóc lụa là, ngu sao không bước vô liền. Cuộc sống đầy hứa hẹn được gia cố chắc chắn bởi mảnh bằng vừa xuất xưởng, ngày tháng sau nầy Chị tha hồ hụp lặn bơi trong hạnh phúc.
Bên ấy đơn phương tổ chức đám cưới cho Anh Chị khỏi cần xin xỏ, dạm hỏi rườm rà. Chị Ba chỉ cần có mặt, làm cho thiệt giỏi nhiệm vụ cô dâu, tất cả đều có người bày biện sẵn. Ba hân hạnh là khách mời đặc biệt, chị Hai lúc ấy đã khá... nặng kí, có chút ít máu mặt để tháp tùng cùng Ba đại diện nhà gái, Ái Ố đóng vai 2 vệ sĩ, thêm bà Hai cô Vàng làm nền, cán cân xui gia nghiêng chiềng chỏng gọng mém tí nữa hất Ba văng lên trời. Cũng may, nếu bày đặt lễ nghĩa, nhóm họ, rước dâu thì không biết nhà Lem xoay xở ra sao với cái ổ chuột không có nổi một dây mồng tơi để... mà rớt nầy, nhà nó có mốc xì gì để làm đám ngoài mấy cái ly mẻ. Không khéo đội ...mùng cả đám. Vậy cũng tốt - tuy hơi buồn tẻ nhưng mà khoẻ, Ba khỏi phải suy nghĩ đối phó bị người ta dòm ngó vào sự khốn khó trong cái xó của mình. Cái bếp trống phọc tội nghiệp sẽ rung rinh rúng rính khi bao nhiêu cặp mắt xỉa vào. Quan trọng là tránh cho chị Ba khỏi bị cả đám nhà bên đó xầm xì bàn tán, 4 chữ “môn đăng hộ đối” thời gian ấy bị quăng mút chỉ lên trời, nghĩ đến thôi cũng sượng cứng ngắc huống gì phun ra miệng. Ừ, “được” lép vế như vậy cũng mừng, giữ lại cho chị chút sĩ diện. Người ta biết là nghèo nhưng không tận mắt chứng kiến thì sẽ mau quên, nếu không, cái “ấn tượng mạnh” ấy đeo đẳng biết bao giờ gỡ được, sợ rằng khi đó chị mặc cái áo quý phái vào sẽ như con nhái mặc áo dài, làm sao tự nhiên không khỏi ngại ngần với những cặp mắt tò mò bươi móc... Tất cả đã vào hết bảng chiết tính của chị, sắp xếp đâu vào đấy rất hợp tình, hợp tiền, hợp lý, hợp cảnh, hợp... rơ. Khó mà chống cự.

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

LEM - 44 - CHỊ BA NỘ

Nhà Lem nghèo sát nhíp như vậy thì làm sao cho ra lò nổi một Bác Sĩ tương lai. Nằm mơ cũng không thể.
Ba cắc ca cắc củm gói ghém dành dụm chút đỉnh cho chị cũng chỉ đủ ăn mì gói sáng. Lâu lâu chị về không phải để tiếp tế lương thực mà để thăm nhà, chứng minh sự hiện diện quan trọng của mình trong gia đình, nắm tình hình và chỉnh đốn, uốn nắn lập lại kỉ cương nề nếp, mấy bài giảng rỉ rả của Chị, Lem nghe mà chán muốn chết.
Mọi chi phí, sinh hoạt ăn ở, mua sắm, sách vở dụng cụ có người ôm trọn. Má đâu có nói chị đẻ bọc điều bao giờ, sao cái số chị sướng quá trời quá đất. Cộng tất cả tốn hao mà chị báo đời người ta trong vòng 7 năm thì đó là một gia tài khổng lồ. Nợ thì phải trả và Lem chưa bao giờ nghe Chị bàn bạc mình sẽ trả như thế nào và đến bao giờ. Có lẽ Chị đã có sự chuẩn bị và tính toán trong đầu. Nhiều lần Lem tò mò muốn hỏi đon hỏi ren nhưng sợ bị chị chửi nhiều chuyện đành im ru bà rù, nó tự nói với lòng - Biết để làm chi? Có giúp ích gì cho chị hay mấy chị em chỉ biết xù xì bàn ra tán vào thêm rắc rối mỏi miệng, có khi cả đám bất đồng quan điểm gân cổ cãi lộn cãi lạo rùm trời gây xào xáo rách việc. Nhưng mang nặng ơn mưa móc của người ta như vậy Ba làm sao không áy náy, điều nầy thì khiến nó cảm thấy rất ngứa ngáy. Lem ra vẻ như một đứa em có trách nhiệm vậy thôi, thật ra nó KỆ từ lâu và đã khai thông suy nghĩ - Chuyện ai nấy lo, bả liệu việc như thần, tất cả trong tầm ngắm của bả, thông minh khôn ngoan bản lĩnh, đâu lơ tơ mơ cà lơ phất phơ như mình đâu mà mình chộn rộn. Có điều phải thuyết phục Ba đủ cách thì ổng mới trút xuống vai cái gánh ưu tư - “Đẻ cho lắm, con của mình mà bắt thiên hạ nuôi”. Ba ơi! Trời cho ai nấy hưởng, kêu ai nấy dạ. Ba còn có ba bốn cái răng để cạp thịt vịt, cắn rứt lương tâm không khéo nó sứt ra, nó đi đứt đừng có mà tức! Lem chọc ghẹo cho Ba cười móm mém tuy méo xệch mà nhẹ lòng.

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

TÌNH YÊU

TÌNH YÊU!
Người ta gọi tôi là tình yêu. Cái tên ấy làm tôi vô cùng thích thú, nghe du dương tha thiết, mênh mang bềnh bồng có gì đó ấm áp và đầy bí ẩn.
Mọi người đều nghĩ tôi tồn tại và ngự trị bên ngực trái của các vị, nhưng không, tôi đi lại mãi giữa 2 vị trí quan trọng: trái tim và khối óc. Thật ra, thường xuyên tôi bị các vị để tôi ở chỗ trật lất – Lúc cần ở trên đầu thì ủ tôi mãi trong tim, lúc nên có mặt ở trái tim thì kéo ghì cho tôi ngồi lì trên đầu.
Chạy lên chạy xuống, một kiểng hai quê mệt bở hơi tai, nhưng thật ra tôi cũng thường xuyên núp lùm trong bao tử, tôi trốn ở đó nghỉ mệt và nạp nhiên liệu – Xin lỗi, nghe có vẻ phàm tục nhưng thật ra có thực mới vực được đạo, nhờ ở chỗ ồn ào ọp ẹp, co vô bóp ra toàn những thứ trời ơi đất hỡi và tùm lum mùi vị lộn xộn đó mà tôi phục vụ quý vị lâu dài, nếu không chắc tôi đã sớm toi đời yểu mạng.
Tôi có bao giờ được yên ổn. Con người các vị thay đổi xành xạch không biết đường đâu mà lần - Có khi trân trọng nâng niu, ca ngợi tận mây xanh, lúc thì nguyền rủa ra rả không tiếc lời. Vừa tẩy chay rồi lại bưng bê tôi liền xì. Họ cho rằng vì tôi mà từ hiền lành họ biến thành điên khùng, quỷ dữ và cũng vì tôi mà người nhẫn tâm trở nên thánh thiện, tốt đẹp vô ngần. Nhưng cũng có người bất cần tôi, họ thờ ơ lạnh lùng dù tôi lượn lờ trước mặt. Tôi chấp nhận hết vì tôi sống là để làm tôi làm mọi cho hết thảy sự ham muốn của các vị dù ngông cuồng hay ngốc nghếch.

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

LEM - 43 - CHỊ BA NỘ

Hỏi Lem trong nhà ghét người nào nhất, nó trả lời không thèm suy nghĩ - Bà Ba Nộ!
Sợ, nể phục nhưng Lem ưa Bả hỏng nổi.
Kể từ ngày lõ mắt nhìn chị tay trong tay mắt trong mắt với người ấy, Lem dứt khoát tư tưởng - Kể như xong! Iêu iếc gì nữa, dẹp luôn chương trình nầy cho khoẻ. Là nói vậy nhưng lúc nào Lem cũng loáng thoáng cái cảm giác chị ba ăn cơm hớt của mình, mặc cho chén cơm ấy của thiên hạ. Dù Lem từ bi hỉ xả mấy đi nữa cũng không thể không cà nanh với chị. Chị nhiều lợi thế - từ trong ruột tới ngoài da, tò tí với bất cứ ai cũng hết sức lạc quan hi vọng, sao lại vô duyên vô cớ chui tọt vào chiêm bao của nó rồi vít nó ra ngoài, đang mê mẩn bổng té lọt khỏi giấc mơ tình ái, đau còn hơn bò đá.
Chị ba Nộ hí hửng lên thành phố lớn để học mấy cái toa thuốc tiêu diệt bè lũ vi trùng, dùi mài kim chỉ, dao kéo mổ xẻ để cứu nạn trần gian. Đó là một ngày vô cùng tươi đẹp khi sánh bước cùng chị là chàng Hoàng tử đã đường đột chui vô và ở lì trong trái tim Lem rồi quậy trong đó. Làm cho Lem một thời khờ khờ khạo khạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn ăn không ngon ngủ không yên. Làm cho Lem chuốc khổ vào người, tương tư thương thầm nhớ trộm. Làm cho Lem tự biên tự diễn, tự lượng sức mình và tự kết thúc trong vô vọng. Làm cho Lem cảm thấy ấm ức tức tưởi tiếc hùi hụi nhưng phải nuốt tọt vào bụng nghẹn ngào. Nhân chứng duy nhất và người có thể cùng nó bàn ra tán vào suốt đời đề tài nầy là Minh, nhưng Minh đã bỏ nó xuống mồ không thèm đoái hoài, Lem ém thật sâu bí mật đó vào một góc vỏ não, không dám hó hé với ai. Trong nhà biết được chúng nó sẽ hả hê, khoái trá và cười nó thúi đầu với câu kết luận - Đáng đời, ai biểu ham. Hai nhân vật chính có nằm mơ cũng không hề thấy cái sự thật là mình đã từng làm cho trái tim tưng tửng của cô em gái hồ đồ hỗn độn đổ máu ròng ròng, riêng Lem sau nầy với bao nhiêu chuyện xảy ra, tỉnh óc lại nó hú hồn hú vía - Hên quá, nếu bà ba Nộ không lãnh đủ cái vong đó thì mình tiêu rồi. Với nó - Yêu là lỗ mà không yêu chắc cú là không khổ. Rảnh rỗi nghe người khác tâm sự, an ủi khuyên răn, bắt bẻ, phát biểu ý kiến xem ra ngon lành hơn nhiều.

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

LEM - 42 - CHỊ HAI HỈ

Những ngày mưa dầm dề, Lem thường nhớ Má nhớ Chị nhớ Minh nhớ Lãm... nó ghét lắm, tại sao cứ nhớ hoài những người đã bỏ rơi nó đi mãi mãi mà thỉnh thoảng, hên lắm nó mới được gặp lại trong giấc chiêm bao.
Qua màn mưa những gương mặt ấy thấp thoáng ẩn hiện cùng với nụ cười, khi thì mím khẻ nhẹ nhàng lơ đãng, lúc lại banh rộng toe toét nhiệt thành, đâu đó trong không gian trắng xóa, ai đang khanh khách cười vang giữa muôn trùng nước mắt từ trên cao đổ xuống rì rầm, nó thấy luôn cả những ánh mắt đang lay động lung linh nhảy múa, ánh mắt ấy nhìn nó dịu dàng như chứa muôn ngàn ân hận. Tiếng nói quen thuộc thân thương ngày nào, những âm điệu đầy cung bậc mà Lem luôn bị ám ảnh trong sự luyến tiếc dai dẳng vọng về - Giọng oang oang luôn kiếm chuyện cằn nhằn cử nhử của Má, tiếng thì thầm rù rì tâm sự của Chị Hai, tiếng la hét cự cãi của Minh, tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại trẻ con của Lãm. Lem thả mình trôi miết theo những hình ảnh của kí ức, nó giống như một cuốn phim dai như đĩa, chiếu đi chiếu lại không biết mệt. Có phải chính mấy thước phim đó đã mang đến cho Lem cảm giác lâng lâng kì diệu lạ lùng, vì vậy nó muốn những hình ảnh mốc meo kia về thăm nó hoài, đeo đẳng nó hoài và hãy cứ tự nhiên dằng dặc nó hoài. Lem tìm thấy trong những đoạn phim rời rạc ấy một nỗi u sầu nhung nhớ nhưng đầy hạnh phúc ngọt ngào của niềm vui tao ngộ, dù chỉ là ảo ảnh. Đừng thắc mắc tại sao nó ngồi nhìn chết trân một điểm ngoài hiên nhà, cười một mình giống như khùng.
Sống nhiều với quá khứ là tốt hay xấu, luyến tiếc dĩ vãng là hay hay dở? Dù ai có phán xét chê bai thế nào Lem đâu cần bận tâm, cái đầu của nó, trái tim là của nó, nó có quyền. Lem hưởng thụ lại những xúc động tuyệt vời khi vùi mình vào kỉ niệm, nơi đó nó có thể tưởng tượng đủ thứ hành vi mà đời thường không thể ra tay, luôn tiện hư cấu vô vàn chi tiết phi lí nhất mà không sợ ai chê bai phản đối, viết tiếp kịch bản mà những nhân vật đó bỏ dở giữa chừng, hình dung ra những gì chưa kịp xảy ra trong khoái trá. Có khi đó là một chứng thần kinh hoang tưởng, biết vậy nhưng Lem cóc sợ và nó cứ miệt mài trốn vào khi có dịp.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

TRÁI ĐẤT TÂM TÌNH

Tôi là một cục tròn tròn lơ lửng xoay tít trong không gian mênh mông mịt mù thăm thẳm không biết nơi đâu là điểm dừng.
Tôi là một vì sao trong hàng hàng đống đống vì sao chớp tắt, tôi quay mòng mòng quanh Anh Mặt trời nhưng không bao giờ chóng mặt, chong mắt nghía Anh ẤY suốt năm nầy tháng nọ. Chúng tôi mang ơn Anh và biết - Nếu không nhờ Anh khẹt lửa, mở lò sưởi liên tục thì chúng tôi sẽ sống mãi trong tối tâm vô vọng lạnh lùng.
Anh Trời rất sáng suốt khôn ngoan, không thèm chấm nàng SAO nào vào ngôi hoàng hậu, chỉ đưa một số vô hàng tóp ten trong đó có trái đất tôi đây. Hãnh diện làm sao. Anh biết rõ, nếu cư xử không khéo sẽ gây ra thảm họa, chiến tranh giữa các vì SAO nếu xảy ra, xẹt nhau ì đùng suốt, thiên hà nầy trở thành bãi chiến trường đố ai chịu nổi. Anh cũng rất biết điều, ban bố ánh sáng cho tất cả, may mắn hay xui xẻo khi chỉ riêng mình tôi với ánh sáng của Anh đã làm nên chuyện.
Người ta gọi tôi là Hành Tinh sống, nhờ tôi mà biết bao nhiêu giống loài xuất hiện trên cõi đời nầy, lớn lên, sinh sôi nảy nở lan man khắp nơi khắp chốn. Cao cấp nhất, cứng đầu nhất là giống người của “mấy người”, tôi lỡ dại dung dưỡng nuôi nấng nhưng chưa thấy ai vô ơn pà cố như “mấy người”, luôn kiếm chuyện quậy phá khiến tôi rối tung rối nùi nhức cái đầu. Ngoài ra, tôi còn nuôi tá lả nhiều loại cấp thấp hơn, thấp hơn nữa, nuôi luôn cả những đồ mắc dịch mắc toi mắc giông mắc gió chuyên gieo rắc tai ương bệnh tật. Ôi! Chúng lộn xộn muôn hình vạn trạng, tôi không cách nào phân biệt để đối xử theo tình cảm và ý muốn riêng của mình, quý phái thanh tao hay tồi bại rác rưởi với tôi đều y chang, có điều - Mạnh được yếu thua - đứa nào ngu chết ráng chịu. Vì sao tôi có sứ mạng đặc biệt như vậy? Vì sao tôi có được sức mạnh vô địch để phát triển muôn loài? Đơn giản vì tôi hân hạnh được bao quanh cơ thể một thứ để người ta hít vô hít ra, nếu không có thứ đó tất cả sẽ toi đời mà không kịp nhắn nhe, di chúc, thứ đó không sao quản thúc được, nó ta bà lang thang hết mọi nơi - hang cùng ngõ hẻm thâm sâu cùng cóc, nó tự ban phát rộng rãi cho tất cả, cao thấp lớn nhỏ cứng mềm đều có phần, cái thứ không màu, không mùi, không thấy, không nắm, không sờ soạng được ấy đã đem đến cho tất cả sự sống mà không hề so đo tính toán, mong cầu. Nhờ cái thứ đó mà hình hài tôi ra được thế nầy.

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

KHI ẤY - BÂY GIỜ

Khi ấy thơ ngây tuổi trăng tròn
Tung tăng nắng sớm nụ cười giòn
Mắt nai lấp lánh như sao chớp
Dáng liễu lắm anh phải héo mòn


Khi ấy muốn gì cũng được chiều
Đời vui phơi phới bao người yêu
Thật nhiều quà tặng người đưa đón
Có kẻ si tình đến phát liều!

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

VỨT ĐI!



Những cánh cửa mở ra
Để ta đi vô đi ra
Cho gió ào vào luồn lách
Cho mặt trời dạo bước lân la

Những cánh cửa mở ra
Để bụi rác bay vô bay ra
Cho thiêu thân lao mình tìm sáng
Cho rèm thưa đọng chút mưa sa

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

LEM - 41 - CHỊ HAI HỈ

Chị Hai có một kết thúc lãng xẹt chưa từng thấy.
Một buổi sáng, Chị gục trên thớt thịt của mình và không bao giờ ngồi dậy. Hôm ấy trời trong xanh, nắng ấm chan hòa. Lựa một ngày đẹp như như thế để hấp tấp bỏ đi, không thèm nói tiếng nào khi vừa tuổi 42. Chị thật nhẫn tâm.
Không ai tin được cái sự thật vô lí trước mắt, cả nhà ngơ ngác bàng hoàng, lúc cầm trên tay cái hũ cốt đem gởi vào chùa thì Lem biết rằng: Mãi mãi trên thế giới nầy, vĩnh viễn vắng tiếng nói cười của Chị.
Anh Hai nhất định không đem Chị về quê nằm gần Má như ý Ba muốn, thiêu rụi Chị thành tro - Đau lòng làm sao! Dù biết đó là chuyện thường tình, dù biết chết là hết, dù biết Chị không còn cảm giác, nhưng Lem như thấy Chị đang lăn lộn thét gào trong biển lửa, ruột gan nó oặn xoắn từng cơn và cứ lẩm bẩm một mình giống như khùng - Chị ơi hãy cố chịu, cố lên Chị nhé, cố một chút thôi Chị à...
Chị đi, để lại toàn bộ của cải và quyền lực cho người “thừa kế”, HIỆP thay da đổi thịt ngay, tức thì vụt bật lên mạnh mẽ và đầy quyết đoán. Riêng 2 đứa con gái, chúng ủ ê như tàu lá chuối rủ, nhủi vào lòng Lem khóc suốt dù đã bự chàm quàm. Một đứa hơn 20, đứa kia thì tròn 15 tuổi.
Giữa phòng khách nhà Chị, xuất hiện ngay một cái bàn thờ, Chị được thượng lên đó ngồi chễm chệ, trên ấy Chị lúc nào cũng ngó xuống lom lom và cười tươi như muốn nói - Đừng lo, Chị vẫn đang rất vui Lem à, không thấy Chị luôn cười sao hả? Cả tấm thân ụt ịt 70 kg giờ chỉ là một tấm giấy mỏng tanh bất động. Ánh mắt bất động, nụ cười bất động, cả không gian bất động.

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

NGHẸN HỌNG

Có ai đó đã một lần nghẹn họng
Giống như tôi đang bị lúc bây giờ
Lưỡi co thắt trôi tuột vào trong cổ
Lời chưa ra nghẹn đắng kẹt nóc hàm

Tôi câm nín quẹt bôi hai dòng lệ
Ngóng phương đông tìm chút ánh tương lai
Nhưng bão giông mù mịt lấn ban mai
Ở nơi đó chỉ toàn bao lốc xoáy

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

LEM - 40 - Chị HAI HỈ

Nhiều khi Lem nóng máu vì thấy Chị Hai hung hăng quá trớn, trong nhà suốt ngày giỏi ăn hiếp chồng, ra chợ thì thơn thớt, không ngớt nói cười ngọt xớt, xúi ông Hiệp đá quách cho bả hết làm tàng. May phước là Ổng không thèm đếm xỉa tới lời cô em vợ, phong lưu đa tình mà nhát như thỏ đế, hỏng dám bỏ nhà đi bụi, nếu không mấy đứa nhỏ bơ vơ, khóc nhề nhệ suốt ngày đòi ăn lấy ai nấu cơm, đòi hát dạo khi ngủ lấy đâu ra ca sĩ, gia cảnh rối nùi, chắc cú là Lem ôm sô lãnh đủ. Chưa biết mốc xì gì là mùi đời, chưa mảnh tình rách vắt vai, cứ làm như mình là tay tổ, mém chút Lem trở thành tội nhân thiên cổ vì chia cắt phụ tử tình thâm. Khi đầu 2 thứ tóc, rút kinh nghiệm xương máu bản thân, não Lem mới xịt ra chân lý - Mấy cái thứ tình cảm yêu đương rắc rối, bày đặt xía vô thầy đời có ngày làm ơn mắc oán. Vả lại lúc ấy đầu óc đương sự mờ mờ mịt mịt có mắt như mù, hết biết phải quấy nên đừng ai dạy bảo gì cho hao hơi. Dính vô coi chừng mang họa, đôi chối thêm phiền hà sứt mẻ.
Lem làm bộ làm tịch để an ủi ông anh rể của mình, nhưng nếu ông gây tội thì người đầu tiên xử ổng chính là Lem. Đáng tiếc, sau nầy biết bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt sờ sờ, Lem muốn xử mà xử không được, phải ngậm bồ hòn trợn tròn con mắt.
Thời gian đó, chung quanh chị như tỏa hào quang, trong nhà mấy em thấy chị là cặp mắt sáng tinh lấp lánh. Chị là số một, là cứu tinh, là chỗ dựa vững chắc cho cái bao tử tham lam vô độ, nay đầy mai lép của chúng, mặc dù Ba dặn dò hoài.
- Đừng làm phiền Chị nghen bây, nó còn chồng con. Làm sao coi được, đừng để Anh bây khi dễ.

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

NGÀY VUI QUA MAU

  
Giống như một giấc mơ tồi
Cười rồi lại khóc có rồi lại không
Lúc yêu tha thiết quay mòng
Lúc cô đơn quá chổng mông thét gào

Có khi tiền nhốc - đầy trào
Có khi xẹp lép nháo nhào nợ bu
Hôm qua như con mèo khù
Hôm nay hóa cáo lông xù nhe nanh

Cuộc đời sao quá mong manh
Ngắn dài cao thấp cũng đành buông rơi
Ngày vui một thoáng chơi vơi
Xin cho một chút lả lơi tiếng cười...
KHÔNG GIỐNG AI

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

LEM - 39 - CHỊ HAI HỈ

Tiếp tục sự nghiệp ngồi chợ của Má không là Lem, không là ai khác trong 8 đứa, mà là Chị Hai - Thật bất ngờ...
Nghĩ lại không tin được. Chỗ của Chị phải ngồi bên cửa sổ mơ màng nhìn trời trăng mây nước, sáng tác văn thơ hay soạn giáo án, không thì ít ra cũng dựa cửa ung dung hóng gió trời để hong khô mái tóc mượt mà rồi...nhổ chân mày, tỉa tót nhan sắc làm đẹp cho đời. Đằng nầy chị tả xung hữu đột, dầm mưa dãi nắng - Miệng bằng tay tay bằng miệng, nói sùi bọt mép từ sáng tới chiều. Thật phí của trời.
Chị sinh một đứa con trai giống Chị đẹp như thiên thần, còn Chị dần dần biến thành... quỷ sứ, Anh thì trở thành người đàn ông ba trong một: vú em, nội trợ, tài xế - Chăm sóc con, dỗ ngủ cho ăn, nấu cơm quét nhà rửa chén, đưa đón vợ. Nói chung việc nhà Anh thầu hết, làm không xong là tới số, miệng Chị giờ khẹt ra lửa, dữ hơn bà chằn.
Anh Hai hồi nhỏ chỉ mê cua gái không học hành, không tài cán, không sức vóc, không thân thế, không làm nặng, không quen nghe nói nặng nên không việc nào khớp với “tầm cỡ” của Anh. Kiếm cơm nuôi vợ con với Anh quả là một cực hình. Ngày xưa chỉ cần xách cái lưỡi và bộ gió lãng tử giang hồ đi vòng vòng lả lướt, dụ dỗ mấy nàng ngây thơ hưởng thụ cuộc đời - Cóc nuôi ai, mắc mớ gì đổ mồ hôi nhiều cho mệt xác. Bây giờ Anh vừa hát ru con, vừa ngậm ngùi cay đắng, thấm thía số phận bọt bèo của đấng nam nhi “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao” - Cái gông trên cổ sao mà nặng vậy không biết, muốn gỡ ra ư? Dễ gì đủ sức - Cảm thấy ấm ức nhưng bị chèn vô kẹt, không cục cựa được nên chất giọng ca sĩ của Anh thấm đẫm những nghẹn ngào, u uất. Nhờ vậy thằng nhỏ chỉ cần dòm cái miệng nhóp nhép của Anh là chảy ke ngay.

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

LEM - 38 - CHỊ HAI HỈ

Không phải tự nhiên chị hai cuốn gói theo trai dễ dàng, cuộc đời bất ngờ phải rẽ sang hướng khác, từ bỏ tất cả chỉ vì GẠO ĐÃ NẤU THÀNH CƠM.
Hai người hoạt động bí mật quỷ không hay thần không biết, chị ngụp lặn trong biển tình mênh mông, say sưa hớp lấy từng hơi ái tình, mặc xác thân mình bập bềnh về đâu thì về, ra sao thì ra. Con tim chị không ngừng run rẩy, nhảy nhót trên những nấc thang trong lâu đài tình ái với bao cảm xúc lạ lùng và cho nó tự do leo cao mút chỉ. Tâm hồn thì chỏng ngược, móc lủng lẳng trên mặt trăng thả trôi cùng gió trời, mê man dõi theo ánh sáng lấp lánh của dãy ngân hà vô tận mà tưởng đang hiện diện chốn thiên đường. Chị khoan khoái, mê đắm trong cảm giác mới lạ vừa PHÁT HIỆN VÀ... MIỆT MÀI PHÁT HIỆN TIẾP, TIẾP,... TIẾP NỮA KHÔNG NGỪNG NGHỈ. Riêng HIỆP thì vừa hướng dẫn chị PHÁT HIỆN, vừa nấu... nồi cơm tình từ hồi nào, đến khi cơm chín ngay trong bụng, bốc hơi nghi ngút thì chị mới hay và tá hỏa tam tinh. Chị ngờ nghệch, ngơ ngác rồi hoảng loạn, rối ren rồi sợ hãi, cứ kêu trời ơi đất hỡi và hỏi thế gian tại sao, tình là gì? Nhưng chẳng ma nào thèm trả lời. Cái lưỡi HIỆP khi đó cuốn lại núp trong cổ họng án binh bất động.
- Ai cũng dại khờ khi yêu Lem à. Chị trầm tư.
- Thật vậy sao Chị? Lem giả điên ra vẻ ngây ngô, thật ra nếu ngày xưa xáp lá cà được với người ta thì Lem... tèm lem chắc còn hơn chị. Tuy nhiên Lem thắc mắc lắm, có ngu cũng biết giữa thật và mộng là một trời một vực.

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

LEM - 37 - CHỊ HAI HỈ

À! Thì ra là vậy, NÓ đây rồi...
Tác giả của bài tình ca trốn chui trốn nhủi với người đẹp và là ông già tía của nhân vật mới - sắp ra lò, đang nằm trong bụng của chị là đây sao trời? Một thằng cha xấu ve kêu! Xấu nghĩa đen lẫn nghĩa bóng - hết nói nổi!
Chả vừa già, vừa xấu, vừa nghèo, lại vừa có 2, 3 đứa con ở rải rác 2, 3 chỗ mới chết! Hỉ ơi là Hỉ, tiêu Hỉ rồi. Tháng ngày dài sắp tới sẽ không là HOAN HỈ nữa mà chắc Hỉ MŨI rột rẹt suốt đời vì khóc thương thân tiếc phận. Chị ơi! Thằng cha ấy dùng món võ công gian manh tà đạo nào mà chị hồn xiêu phách tán rồi chả hốt nhanh, hốt gọn, hốt lẹ làng biến bụng chị thành cái hột vịt lộn úp mề lặc lè vậy hả?
Chả lùn lùn, tròn tròn, đen đen, móm móm, theo lời chị tự thú và qua quá trình theo dõi, tìm tòi muốn phờ của Lem, thì vỡ lẽ: Chả chẳng có quái gì làm tài sản, không tài cán nghề nghiệp nào ngoài... cái lưỡi. Cái lưỡi lợi hại ấy đã đánh bại nhiều đối thủ tầm cỡ và liếm láp biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ ngây thơ. Nhờ vào mấy tấc lưỡi đó, chả đã sản xuất rồi bỏ rơi bỏ rớt tới 3 đứa con nít mà không tốn lấy một xu cấp dưỡng nào. Sau nầy khi vui chị công nhận luôn - cái lưỡi ấy là hàng độc của chả, có thể dụ được mấy con trùn dưới đất lên phơi nắng, kiến trong hang cũng lũ lượt bò ra xếp hàng nghe lệnh, cái lưỡi biết uốn bảy... trăm lần một phút ấy không ru ngủ như người ta thường làm, mà là đánh thức người ta dậy mới ghê, Hà Bá dưới sông phải trồi lên song ca với chả nói chi là chị. Chị cười cười có vẻ thẹn thùng khi biện bạch cho mình như vậy - Lem chắc chắn với cái lưỡi đó, chả còn làm nhiều chuyện li kì rùng rợn khác mà chị dấu không kể chi tiết cho Lem nghe, nhìn ánh mắt lấp lánh tà tâm của chị, Lem nghi lắm.

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

LEM - 36 - CHỊ HAI HỈ

Chị Hai xuất hiện!
Chị về bất ngờ giống như lúc chị biến mất, Lem há hốc miệng, trân trối ngạc nhiên nhìn mãi, một người xa lạ từ trên trời rơi xuống ngồi đó thẫn thờ, lúng túng. Chị bảo thăm Ba nhưng không dám về quê gặp Ba. Xác định đúng là chị Hai Hỉ của mình, mừng mừng tủi tủi Lem cười chảy cả nước mắt nước mũi. Hôm ấy chị ở chơi với các em và tâm sự với Lem suốt một ngày với cái bụng... chành bành.
Phải chi chị đem NGUYÊN XI hình hài vóc dáng lúc trước về thì Lem vui biết mấy, đằng nầy mọi thứ của chị thay đổi lộn xà ngầu khiến Lem soi mói dòm lom lom thật sát vào vẫn không tin những gì cặp mắt mình vừa chiêm ngưỡng. Sắc đẹp chim sa cá lặn thừa kế của Ba, cả nhà chỉ một mình chị hốt trọn bây giờ tèm lem tuốt luốt không thể tưởng, làm sao không ngỡ ngàng khi thần tượng từ nhỏ tới lớn của mình thê thảm như vậy. Do đâu? Tại Ai? Do cái bụng bự chăng? Tại thằng cha mắc dịch mà chị đã xách đít đi theo sao? Trời ơi ngó xuống mà coi! Thiệt tức chết được. Nhan sắc đó Lem ngày đêm ao ước khẩn cầu chỉ hưởng xái chút đỉnh thôi nhưng không có, còn chị gom đủ từ đầu tới chân lại không biết giữ gìn - Người gì đâu xài đồ hư hao thấy sợ, phá hoại một cách nhẫn tâm không chút thương hoa tiếc ngọc.
Làn da trắng hồng giờ xanh xao vàng vọt, đôi mắt mệt mỏi rũ rượi với hai hàng mi nặng nề. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào giờ hốc hác tóp teo, đôi môi mộng đỏ khi xưa sao khốc khô nứt nẻ, mái tóc mượt mà óng ả vì đâu lại xơ xác cứng đơ. Bộ Chị đói ăn khát uống hay sao mà tàn tạ thê thảm. Lem muốn tìm thằng cha đó đè đầu đập một trận cho hả lòng hả dạ, lén lút vụng trộm đem mĩ nhân đi để vùi hoa dập liễu tơi tả vậy mà coi được? Đồ vô nhân đạo!

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

BẠN ĐÃ XA RỒI

 

Không một lời từ biệt
Đột ngột bỏ ra đi
Bàng hoàng tưởng mộng mị
Thật rồi! Đã phân li

Bạn về đâu phương xa
Giữa trần gian bao la
Xác thân còn hạt bụi
Trong chiếc hủ lạnh lùng

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

LEM - 35

Lem luôn ước ao và mong đợi thời gian sẽ mang đến cho nó một chút gì đó của Ba, ít nhất thì cũng là chiều cao - Có đôi chân dài thiệt dài để bù lại cái cổ lùn tè và bộ não ngắn ngủn.
Không biết do mưa nắng hay tại Má và bầy con leo nheo lóc nhóc đã làm cho Ba tàn tạ, người đàn ông với nhan sắc khiến bao nhiêu cô gái quay lại ngước nhìn hít hà xít xoa khi xưa giờ đây đã thành một ông già nhăn nheo đen đúa. Nhưng dù cho người đàn ông ấy còn trẻ đẹp nheo nhẻo hay già khằn xấu quắc thì vẫn là người đàn ông duy nhất chị em Lem nguyện đeo bám suốt cuộc đời.
Và bây giờ Lem đang cầm tay người đàn ông đó để thủ thỉ với ông điều ấy khi ông đang yếu ớt mệt nhọc nằm trên giường của bệnh viện - Hãy để tụi con được đeo bám Ba mãi mãi Ba nhé!
Ba bị CÁI ĐÓ thiệt rồi, không phải trặc tay, trặc chân hay rắn rết cắn như những lần xui xẻo trước. Ba dần dần xanh xao vàng vọt, không còn chút sức lực để cầm con dao cắt cọng lá chuối khô, đến khi hết nuốt nổi cháo và bụng đau quặn từng cơn thì chị em Lem mới hay cớ sự và tá hỏa tam tinh dựng luôn tóc gáy.
Một cái bệnh viện to đùng lớn nhất tỉnh, cả một đống Bác sĩ đạo mạo oai phong, ông nào ông nấy trắng trẻo đẹp trai sáng sủa tri thức đầy mình mò mẫm tìm tòi, tìm hoài tìm mãi cái con bé xíu tí ti đã làm cho Ba ra cớ sự, nhưng vẫn không gặp, nó trốn chui trốn nhủi đâu mất tiêu - Để THEO DÕI - đó là câu trả lời duy nhất lập đi lập lại làm cho Lem phát khùng vì sốt ruột.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

BIỂN TÌNH

Nghe với Ai bài BIỂN TÌNH do ĐVH hát nhé!



Mênh mông Biển
chiều nay nổi cơn giận dữ
Ngọn sóng hung hăng húc đầu vào mõm đá lạnh lùng
Chúng sùi bọt, hất tung tóe những chùm hoa trắng xóa ngây ngô
Chúng hung tợn, muốn nghiền nát bờ cát dài hiền lành và những chiếc thuyền tội nghiệp
Chúng lộn nhào, cuốn những hạt pha lê nhỏ nhoi bơ vơ đang ngạc nhiên hoảng hốt vào lòng đại dương sâu thẳm.

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

LEM - 34

Ui trời!
Không ngờ Ba vui như vậy. Mặt Ba nở to, chành bành như cái bánh phồng nếp mới nướng và sáng rực như trăng rằm. Miệng Ba kéo tới mép tai, không khép lại được hay sao mà để 2 hàm trống huơ trống hoác với vài cái răng nghiêng ngửa đón gió trời. Cười hoài đến nỗi 2 đuôi mắt nhắm tít khít rịt, khiến dấu chân mấy con chim đậu trên đó từ hồi cố lỉ cố lai nào càng thêm sâu quắm.
Chị Ba thi đậu, chị sắp là sinh viên một trường đại học tầm cỡ của cả nước. Có công mài sắt có ngày nên kim, chị mài ròng rã suốt 12 năm không mỏi mệt nên cây kim chị sắc lẻm nhọn hoắt, lụi đâu trúng đấy - Bác sĩ chứ đâu phải giỡn, nghĩ đến viễn cảnh tương lai không phải của mình mà bụng Lem run run... run run khoái trá, tay chân Lem lính quýnh như chính nó sắp cầm được ống chích. Riêng chị, bình tĩnh thản nhiên nhận tờ giấy báo cười cười như muốn nói - Phải vậy thôi, không thể nào khác được, cái gì của ta là của ta! Bản lĩnh như chị thì mới đè đít người ta ra mà đâm được chứ, ai như Lem chiến thắng hỏng dính dáng tới mình mà mừng quýnh nhảy choi choi, quay mòng như con thoi, thiệt khó coi.
Ba hớn hở, cập rà cập rập hí hửng giống đứa con nít được cho món quà to ngoài sức tưởng tượng. Ba mừng, Ba hãnh diện, Ba thỏa mãn, Ba nôn nao và Ba huýt sáo nữa chứ. Từ sáng tới chiều Ba ra vào đốt nhang cho má liền tù tì, một bó lớn Lem vừa gửi về Ba mần ráo trọi trong vòng mấy ngày, ra mộ Má hương trầm nồng nàn, khói mù mịt, Má dưới ấy chắc cũng đang cười khanh khách.

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

LEM - 33

- Thời gian ơi! Có ai rượt đuổi, thi đua, tranh giành gì với mầy mà mầy phóng vù vù như tên lửa. Tên lửa còn xì ra khói mù mịt cho thiên hạ thấy, còn mầy im ru tàng hình vọt ào ào.
- Hỏi tui, tui hỏi ai? Tự nhiên tui như thế từ đời nảo đời nào, đến ngày sinh tháng đẻ của tui, cha mẹ của tui là ai tui còn không biết nữa là. Thôi thì có bao nhiêu xài bấy nhiêu, kêu rêu hoài cũng có thêm được khắc nào. Hình như cái đồng hồ tích tắc trả lời.
Lem nghe người ta hay than thở, trách móc thời gian nên bắt chước càm ràm cho ra vẻ trí tuệ, thật ra ngày nhanh hay chậm nó hơi sức nào thắc mắc, đêm dài hay ngắn có nhầm nhò gì đến nó vì lúc đó đang bận... ngáy khò khò. Những chuyện sờ sờ trước mắt lo còn không xuể, huống chi chuyện viển vông xa vời. Nhưng khi nghe thiên hạ nói tới nói lui:
Thời gian ngựa chạy tên bay
Nó đi đi mãi có chờ đợi ai
Hai câu nầy sao mà buồn buồn, gợi nó nhớ đến những gì đã mất, những người thân yêu, những ngày tháng vui buồn đã qua, những kỷ niệm thân thương tràn ngập trong sự nuối tiếc mơ hồ. Tiếng léo nhéo của má vang hoài đâu đây trong từng góc nhà, vai Lem như vẫn còn đau rát như vừa bị Má vỗ mạnh vì cứ trả treo cãi bướng, bóng dáng chị Hai với mái tóc dài đen mượt và cặp mắt long lanh u sầu đang trầm tư trước bàn học, giọng cười ha hả của Minh và tiếng huýt sáo vu vơ, tất cả vừa mới đây mà sao biến mất nhanh như vậy? Muốn trở lại, muốn quay ngược, biểu thời gian lộn về quá khứ - Không thể nào, chỉ còn lại sự thương nhớ nuối tiếc tuyệt vọng mà thôi.

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

RỚT

 
Mặt trời làm rớt màu xanh
Mặt trăng làm rớt mong manh ánh vàng
Đêm đen sương rớt mơ màng
Mây lang thang rớt vỡ tan giọt sầu

Cây buồn rớt lá nát nhầu
Hoa buông rớt cánh nhụy rầu vấn vương
Chân đi rớt lại con đường
Khép mi rớt xuống vô thường long lanh

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

LEM - 32

Khi những tia nắng cuối cùng tắt hẳn, bóng tối dần dần chiếm lấy không gian và bao trùm lên tất cả thì Lem biết rằng nó sắp được chúi nhủi xuống chiếc giường quen thuộc và làm một giấc đến sáng.
Nhưng hôm nay Lem không thể nào. Nó cố nhắm mắt và tưởng tượng đủ thứ tốt đẹp, hão huyền nhất trên đời để tự ru ngủ mình. Lem đếm, Lem Nam mô a di đà... nhưng bóng đêm vẫn hả hê cười hoài với nó.
Lem không thể đi vào mộng mị dễ dàng như mọi hôm vì đang bận tiêu hóa một món vô cùng khó nuốt mà Minh đã tặng nó chiều nay.
Chiến trường CAM-PU-CHIA.
- Ôi Trời Trời! Thật sao?
- Ừ!
- Nguy hiểm lắm, không còn cách nào sao?
- Không.
- Bao giờ?
- Ngày mai.
- NGÀY MAI À? ĐỒ QUỶ DỊCH, SAO GIỜ NẦY MỚI NÓI. Lem la làng.
- Ừ! Ngày mai.
- Sao không nói sớm. Lem xìu xuống như hết hơi.
- Khó nói!
- Ô! Làm sao giờ đây hả? Lem bối rối vì quá bất ngờ.

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

LEM - 31

- Tìm không ra thì thôi biết làm sao. Kệ bả đi! Lớn rồi, thân ai nấy lo, khôn nhờ dại chịu. Chị Ba Nộ ra lịnh tạm ngưng chiến dịch truy lùng.
- Vậy còn Ba thì sao? Ba tức ói máu chứ hỏng phải thường đâu nha.
- Để tao lo. Lo việc của mầy đi.
Giọng điệu dứt khoát ghê! Lem có Bà chị thiệt đáng đồng tiền bát gạo. Lúc nầy ngoài việc chưa kiếm ra tiền thì tất cả mọi sự rắc rối trên đời đối với bả là chuyện nhỏ, là đồ bỏ. Với cái đầu sáng suốt thông minh lanh lợi và uy tín của 3 tấm vách dán bít giấy khen nên lời chị phát ra như khuôn vàng thước ngọc, khó khăn gì cũng sẽ êm ru đầu xuôi đuôi lọt. Lem tin Ba sẽ không hoảng hồn hoảng vía với lá thư chị Hai, có thể nghe chị Ba khua môi múa mỏ xong Ba còn mừng vui hồ hởi không chừng - Ôi! Con gái lớn mình giỏi ghê, có chí tự lập đáng khen.
Ba rất hãnh diện về chị Ba và luôn hướng tới tương lai tươi sáng - Nó không làm BÀ nầy cũng làm ÔNG nọ. Không Bác Sĩ cũng Luật Sư. Lúc ấy nghe vậy Má cự liền - Không à! Tui không thích Luật Sư... gặm giấy chứ lấy gì ăn, nhà nầy có con Lem hay cãi là bực lắm rồi. Điều nầy thì Má sai bét, nếu còn sống thì sau nầy Má sẽ vô vàn hối hận với phát biểu của mình - Chỉ với 1 cái lưỡi và mớ nước bọt phun vèo vèo, mấy Ông ấy thay đổi biết bao vận mệnh con người và... hái tiền cũng hỏng thua ai. Thật ra với Lem BẰNG CẤP nào nó cũng chẳng bận tâm, thiên hạ có người không một chữ lận lưng cũng hốt của ào ào, sống phây phây. Ngấm ngầm hi vọng sẽ luồn lách trà trộn vào đội hình “không thầy mầy vẫn làm giàu” hay sao mà đi học nó chuyên môn không thuộc bài. Chắc vậy!

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

LEM - 30

Cái vụ nầy thiệt là nhức đầu.
ỪA! Mà sao không nhức đầu cho được, BỎ THÌ VƯƠNG, THƯƠNG THÌ TỘI... nhảy xuống sông không biết lội chỉ có ngủm. Bao nhiêu mơ mộng ra sức chất chứa trong tim, trong óc bấy lâu thành công cóc, toàn bộ tình cảm của Lem xì ra thành khói theo lỗ tai bay lên trời nên nó bỗng xuôi xị xuôi lơ nhẹ hều.
Lần đầu mới bước ra mép sa trường yêu đương, chưa đi bước nào vào vòng trong, chưa múa đường quyền nào, chưa thi thố được miếng võ nào lại phải dội ngược trở ra hỏi ai không uất ức.
Tại sao lại là bà ba Nộ nhà nó chứ? Không thể nào có sự cạnh tranh công bằng ở đây. Lem làm sao BẤT CHẤP THỦ ĐOẠN... tàn độc ĐỂ ĐẠT MỤC ĐÍCH. Hai chị em ruột vì một người dưng nước lã đi đến huynh đệ tương tàn thì ăn nói sao với Ba, với bà con cô bác hàng xóm láng giềng, nếu Má hỏi tội thì Lem bí đường trả lời.
Nếu Lem có mang tiếng là tội nhân thiên cổ, tiểu nhân bỉ ổi, bất nhân bất nghĩa nhất trên đời mà chiếm được CHÀNG thì nó cũng... liều. Nếm mùi vị chiến thắng trong tình yêu một lần cho biết rồi ra sao thì ra. Xem ra tâm địa nó đâu thua gì mấy con yêu nhền nhện trong TÂY DU KÍ. Nhưng ngốc đến đâu Lem cũng dư sức biết thực lực nội công bản thân mình. Và nhờ vậy nên được Minh khen  Thông Minh bất đắc dĩ, biết tự lượng sức mình.
Nếu so sánh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn lui nhìn tới và mổ xẻ tâm sinh lý - Chủ quan khách quan. Thực tế - quá khứ, hiện tại, tương lai thì Lem làm gì có CỬA để nhúc nhích cục kịch chứ đừng nói là MỞ ra.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

LEM - 29

Hôm nay Lem bực bội, trong lòng bứt rứt, nó muốn đá ghế, xô giường, đập vách nhưng xung quanh, hình như mọi thứ đã... phát khùng trước nó rồi. Trong nhà nhìn cái gì cũng thấy mất trật tự, lăn lóc tứ tung. Tập vở, đồ đạc bừa bãi lộn xộn như vừa trải qua một trận giao tranh khốc liệt. Mớ chén bát dơ bẩn hôm qua nhét vô góc nhà một đống, cả bầy gián đang run rẩy đôi râu, khoái chí mò mẫm thưởng thức hơi thức ăn còn sót lại. Gối mền đầy ke loang lổ nằm chỏng chơ... DƯỚI gầm giường - chỗ của nó là ở TRÊN, sao lại chui vô đó chi không biết? Cái mùng quý báu hiếm hoi cả chục miếng vá đủ màu thì ung dung nằm dưới bếp - bộ mấy thằng quỷ nhỏ định mời lũ chuột đói gặm đỡ, thay khoai hay sao?
Mấy hôm nay gạo đã hết, chỉ có mấy CỦ ANH HÙNG lót lòng. Mùa vừa rồi bão lũ kéo dài, rầy nâu tung hoành nên lúa thất thê thảm, gặt xong toàn lép là lép. Mưa liên tục không hé sợi nắng nào, lúa không phơi được, ẩm ướt muốn nảy mầm. Ba trải đều ra khắp nhà hong khô bằng... không khí, dùng đôi chân tới lui, xốc trở liên tục, gặp cảnh nhà dột cột xiêu - Hứng chỗ nầy, nước lọt chỗ kia, gạo trong nhà không còn một hột nhưng lúa không thể quạt, không thể chà. Ba lo lắng, nôn nóng đứng ngồi không yên - Tụi nhỏ đói sao chịu nổi? Nước ở đâu trên đó mà trút xuống hoài, lúa không khô làm sao chà? Kì nầy chà không biết được bao nhiêu gạo, đủ ăn không? Gạo lại xấu khó nuốt. Ba than vắn thở dài.
Ông trời khóc thương ai mà đổ nước mắt tầm tã, ủ ê suốt cả tháng trời. Sáng sớm vài tia nắng yếu ớt le lói gượng cười rồi tắt ngúm. Mây đen kéo tới ùn ùn mặc cho Lem cần khấn lia lịa. Ba làm không ra cơm thì Lem cũng chẳng kiếm được mấy xu, khách khứa ngại đi lại nếu thật không cần thiết. Đợt nầy không khéo Lem phải tiếp tế lương thực cho Ba, chở củi về rừng, thiệt là ngược đời. Ba sẽ héo queo vì lo buồn.

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

LEM - 28

- Lem à! Dạo nầy thấy bà khác lắm đó.
- Khác chỗ nào?
- Chỗ nào cũng khác, từ trên xuống dưới.
- Đẹp phải không? Lem cười mỉm chi.
- Còn xa lắm mới xài chữ đó, bà là vua tưởng tượng. Đừng có ham. Cái môi dưới Minh trề ngược.
- Vậy khác giống gì?
- Vẹo quá chứ gì, coi hỏng được. Cái đầu khét nắng của nó lắc lắc kết hợp với cái mỏ, nhìn thấy ưa hỏng nổi.
Thằng quỷ nầy có lộn không đây, bồ của nó ẽo à ẽo ợt, bày đặt phê bình chê bai người khác.
- Vẹo cỡ Mộng Dừa hong?
- So vậy đâu được, người ta sinh ra đã thế, còn mình đột biến - khác xa.
- Mốc xì! Cũng từ khỉ mà ra.
Học thuyết Đac-Uyn Lem vừa "hấp thụ" nói rõ ràng như thế. Tất cả đều là những con khỉ cao cấp, sau một quá trình sàng qua lọc lại dài sọc mà thành con người... lộn xộn ngày nay. Nhưng làm khỉ coi bộ sướng, con nào cũng như con nấy, không cà nanh: xấu đẹp, giàu nghèo, sang hèn, cao thấp, không tô vẽ thêm thắt đủ thứ: Quần áo, cao lương mĩ vị, nhà cao cửa rộng tiện nghi hiện đại... v.v - mệt xác thêm, rắc rối thêm chứ ích gì. Đâu có yên, còn đánh giết nhau vỡ đầu sứt trán để giành giật, đua chen. Làm khỉ không phải đi chợ hay quán xá tốn tiền, ngoài mấy món ăn chay bất cần nấu nướng, chúng chỉ việc chơi đùa nhảy nhót, rảnh thì bắt chí cho nhau - khỏe re. Làm người hay làm khỉ thì chỉ một trận cuồng phong, sóng thần là quét sạch ráo trọi, hay ho gì? Lem gân cổ thao thao bất tuyệt.