Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Lem - 67 - Tham - Quá khứ trở về

Thời gian!
Mầy ác lắm.
Mầy thổi bay tuổi xuân của chúng tao nhanh tàn khốc, ép uổng chúng tao nhận những vết nhăn nám bèo nhèo tuổi già, mầy chực chờ đem đến biết bao đột ngột bất ngờ, cây kim đồng hồ nhúc nhích tích tắc khiến chúng tao lo lắng dòm chừng lẩm bẩm thở dài - sinh lão bệnh tử - bao giờ xuống lỗ?
Nhưng mầy cũng rất tốt.
Mầy dần chữa lành những vết thương, cất dùm những kí ức đáng ghét, giữ gìn những kỉ niệm vui buồn, xoá nhoà những ánh mắt hung dữ, thổi bay những tiếng chửi rủa gầm gừ, giúp quên tất tần tật nhưng cũng làm da diết nhớ - Thời gian - Nhờ mầy, những ngày ảm đạm buồn bã từ từ trôi qua. Thời gian cũng đã làm cho trắng nhách mái đầu Tham sau một năm nghỉ dưỡng trong chuồng...
- Ra ngoài cảm giác sao cưng?
- Dễ chịu, thoải mái, thông thoáng, mát mẻ, thơm tho, tỉnh táo. Nó cười buồn, đôi mắt lấp lánh hướng lên cái sở thú trên trời.
- Vậy thì tốt. Thấy vẻ tỉnh rụi của nó Lem mừng.
Mần lại thôi! Từ sự nghiệp đến gia đình, mần lại từ đầu.

Sang tay 2 đứa con gái cho Tham xong thấy khoẻ làm sao, nó ra tù Lem là người vui nhất, Vì sao? Vì từ nay về sau khỏi phải bưng bê tắm gội đút cơm xi đái, bà mẹ chằn tinh gấu ngựa của chúng bỏ thí 3 cha con cho Lem rồi đi biệt xứ. Con nhỏ máu lạnh đó coi vậy mà khôn, phải vậy thôi, hi vọng nó câu được một con cá bự mà bư hơn Tham để xài suốt quãng đời còn lại.
Nhưng... sự thật thường quá keo kiệt cho một mong muốn nhỏ nhoi của con người.
Tham vẫn miệt mài ngày nầy qua ngày khác một mình, mấy đứa con gái dễ thương có thừa hiền dịu thục nữ mà Lem bỏ công sức tìm kiếm, dụ khị đem về cho nó ngắm nghía cũng như không. Nó sợ hãi khi nhìn thấy giống cái dù chỉ là con vịt.
- Rảnh quá bà tư ơi, làm ơn để tui yên, nhiêu đây chưa đủ bể đầu sao còn kiếm thêm máy đẻ về nghiền cơm?
- Vậy chứ mầy không thấy thiếu thiếu gì sao?
- Có
- Thấy hôn, vậy mà ỏng ẹo.
- Thiếu tiền – bà có thì cho tui.
- Vô duyên thúi.
- Tui đang cần nhiêu đó, ngoài ra NÔ XÊ RA.
- Đứa nào làm đứa nấy chịu, em đừng có oán hận hết cả đám đàn bà mà cô đơn hết đời.
- Chuyện ai nấy lo đi, làm ơn để tui yên, tui còn 2 cục nợ kìa, xúi dại!
- Thì kiếm người chăm sóc tụi nó.
- Ai mà khùng vậy? Nhào vô lãnh nợ. Chăm sóc hay là bươi móc. Một lần tởn ông tởn cha.
- Biết đâu mậy!
- Thôi đi, giờ tui lo kiếm ăn chứ không kiếm chuyện, đem người ta về không khổ mình thì khổ người, đẻ thêm một đống có mà khóc rống.
Có vẻ dứt khoát và cũng ra vẻ một thằng đàn ông nghĩa hiệp, nó sợ làm khổ người khác. Cuộc đời thường là những nghịch cảnh bi đát – lương tâm càng cao, lương lẹo càng thấp thì lương lậu càng teo. Dù cuộc sống thiếu đàn bà và tiền nhưng 3 cha con nó cũng ngáp ngáp sống qua ngày không đến nổi suy dinh dưỡng. Riêng Lem bao nhiêu sốt sắng lăng xăng lo cho tương lai hạnh phúc em mình coi như đổ sông đổ biển, lại còn mang tiếng dư hơi tào lao. Cũng mừng, nó biết hi sinh thân mình lo cho con cái thì quá tốt, nếu xui xẻo rước thêm một bà chằn về nữa coi như thúi đời, Lem cũng sẽ cắn rứt, khổ dài dài vì bị lôi ra chửi.
Thời gian trôi trôi và trái đất xoay xoay.
Ba năm sau, bổng ÁC NHÂN xuất đầu lộ diện. Quá khứ khủng khiếp trở về sừng sửng trước mặt. Bà chằn từ đâu hiện ra biến thành bà tiên, vuốt ve dỗ dành 2 đứa nhỏ - vì sao con khóc?
Bà chằn ơi là bà chằn, đi đâu thì đi cho khuất mắt, về chi gợi nhớ những kỉ niệm đau lòng.
Thì ra sau khi ôm mớ tiền bôn tẩu giang hồ, lăn lộn chốn hồng trần kiếm một thằng bư thứ 2 không ra, bà chằn mỏi mệt đành trở về mái nhà xưa dừng chân tìm nơi trú ngụ. Lich sử có lập lại? Lem hồi hộp lo âu mất ăn mất ngủ, mới ngoi lên cái hố đen thùi chẳng lẽ lại nhào đầu xuống tiếp?
- Không thể tưởng tượng, trà trộn thế giới loài người có một đứa mặt dày mày dạn trơ tráo vô duyên mất sĩ diện đến vậy. Lem nghiến răng chì chiết mắng mỏ.
- Trời ơi ông trời có mắt hong mà sao Tham nhà mình xui thúi củ vậy trời. Chị Hai hoang mang lo lắng.
- Đuổi cổ mẹ đó đi, thằng quỷ khùng nặng rồi, vậy mà còn cho con quỷ cái đó vô nhà. Ố gầm gừ.
- Cân nhắc cho kĩ nha em, giang sơn dễ đổi bản chất khó dời. Loại người đó hết thuốc chữa, tương lai của em còn dài, tốt xấu do em quyết định. Chị Ba thâm trầm phân tích.
- Con mẹ cà chớn nầy còn hông tống lẹ cho rồi. Sân vuốt đuôi Ố.
- Có người nấu cơm giặc đồ dùm ảnh ngon rồi, được quá đi chứ tống gì mà tống. Si vô tư, có người thế chỗ nó thoát được gánh nặng. Tham cứ nhờ vả hoài phát mệt.
- Đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, tụi bây đừng có ác! Trời, Ba rộng lượng hết nói nổi. Thằng con mình bị người ta bức tử mà Ba còn bênh.
Lời của Ba thấm đẫm tư duy đạo đức cũ kỹ xa xưa, nghe mà ấm a ấm ức muốn chết, chạy đi chạy lại cái móc xì gì, không ai chứa mới lủi đầu về, hết đường đi mới quay trở lại, ông già thiệt là – tình thương trao không trúng chỗ đúng người, còn nói tập thể ác nữa chứ. Cả đám tức anh ách nhưng không ai dám phản đối, cầu mong thằng quỷ ngu Tham lên tiếng, nó có đầy đủ lí lẽ tư cách để chống lại nhưng... im ru. Ôi sự đời sao mà chán ngán, thằng bư suốt đời vẫn bư, chửi nó mê gái nhu nhược si ngốc khùng điên gì nó... hốt hết. Tức muốn trào máu.
Bà chằn bây giờ có một dáng vẻ đầy tâm trạng, thần thái rất là... hoàn cảnh.
Những xô bồ xô bộn lộn xộn ngoài đường đã lột sạch mọi thứ quý giá lẫn tồi tệ đã mang theo khi dứt áo ra đi, bà chằn bị tướt hết vũ khí, xuôi xị xuội lơ, nhìn dáng vẻ ủ rũ bệ rạt thấy cũng hơi ái ngại, nhưng bao nhiêu đó làm sao xoá được tội ác của quá khứ. Một người vợ tàn nhẫn vứt cả tương lai sư nghiệp, xoá sạch nụ cười mà ông trời đã ưu ái mặc định cho chồng mình, một người mẹ vô lương tâm rũ bỏ con cái, mang hơi ấm tình mẫu tử thảy ra ngoài đầu đường xó chợ, đành đoạn dã man tướt đoạt cái tình thương mà mọi đứa trẻ trên đời đương nhiên được ấp ủ vỗ về. Người ta tỉnh bơ sau khi làm ra bao nhiêu tội lỗi, người ta ngang nhiên quay về và ở lì. Làm gì được nhau nào!
Cả đám nín thở chờ đợi tập tiếp theo của bộ phim “Tham bư” tưởng đã hạ màn. Mọi người hồi hộp dò xét xục xạo từng câu, từng chữ, moi móc phân chia mổ xẻ mọi cử chỉ hành động của bà chằn với một thái độ rất là... thái độ - kì nầy mà bà chằn sơ xuất là biết tay.
- Chỉ cần 1 cái liếc mắt dễ xa nhau hay 1 câu nói mất dạy là nhào vô xử liền nhe bây. Lem hạ lệnh.
- Giờ thì mình có lí do chính đáng để trả thù những ngày dài khổ đau chịu đựng nhịn nhục... nhả của Anh rồi. Sân hí hửng nói, lòi mớ văn chương hoa lá hẹ.
- Kiếm chuyện cho nó làm đi, bán bậy bạ gì cũng được, ở không sinh tật, rảnh rỗi sinh nông nổi. Chị Hai rất thực tế.
- Đừng để cảnh cũ người xưa tiếp tục, khổ 1 lần muốn tiêu tùng, liệu mà đối đãi với nó, con nhỏ đó không vừa đâu. Chị Ba dù ở xa cũng nóng ruột bắn tin nhắn nhe hù doạ.
- Nó mà hó hé đừng trách tại sao tao ra tay tàn độc. Thằng Tham ngu tàn canh giá lạnh, phải phụ nó dạy dỗ con chằn cái nầy mới được. Ố được dịp khè để chứng tỏ mình là dân giang hồ số má. Thực ra Ba dạy dỗ nó cả đời còn chưa ra đám ôn gì huống chi.
- Vừa vừa phải phải thôi, nó cũng biết lỗi rồi, làm quá tội nghiệp. Ba lúc nào cũng hề hà xí xoá từ tâm.
- Tội nghiệp khỉ khô, có nước Ba lấy chổi chà đập nó ngày 8 giác cho nó văng cái cốt chằn ra. Lem hằn học bằng giọng điệu tức tối, chẳng qua những tháng ngày u tối của Tham, Lem là người bị văng miểng nhiều nhất, nó đang vớt vát lại chút công bằng.
Anh em có kiếp nầy không có kiếp sau, cả bọn không hẹn mà trùng khớp ý đồ, lần nầy không giũa tà mỏ, cưa nanh sừng, cắt móng vuốt bà chằn thì còn gì là chân lý. Một bầy khí thế hào hùng thế nầy mà trị không được một bà chằn vô danh tiểu tốt bất tài, bất... công dung ngôn hạnh thì chết quách hết cả đám cho rồi, chỉ cần con chằn cái đó nhúc nhích một chút tà tâm thôi chứ đừng nói chi là hành động là nó sẽ toi đời.
Tham lặng lẽ nghe nhìn, thu gom mọi hăm he đe nẹt, nó không dám hó hé chỉ lặng lẽ cười buồn.
“Tình yêu, tình thương, tình nghĩa, tình ái, tình thâm, tình dục... bao nhiêu thứ tình tiết chết tiệt đó quấy rối con người. Thoát chỗ nầy vướng chỗ khác, thò tay ra lại ngoéo chân vào, buông cái nầy lại nắm cái nọ, người ta u u mê mê xoay tít tự làm kén nhốt mình. Ừ thì hi vọng – hi vọng sau một thời gian tu luyện sẽ hoá thành con bướm lộng lẫy xinh đẹp bay vút lên trên bầu trời cao rộng mênh mông kia mà hưởng thụ hạnh phúc thiên đường – thiên đường, địa ngục – Ôi trời! Khối người lầm lạc.
Lý trí - tình cảm, 2 thứ đó tồn tại nhảy chồm vào nhau, thứ nào cũng muốn làm chúa tể. Lý trí ngạo mạn muốn bóp chết tình cảm, tình cảm nổi dậy vượt lên đè đầu cởi cổ lý trí, 2 đứa đồng lòng thì thiên hạ thái bình, chỏi nhau thì xem như trái tim “banh ta long”. Nếu con người có 1 cặp tim giống như cặp mắt hay cặp thận thì đỡ khổ, trần gian bớt rên rỉ bi ai đau đớn”.
Cả đám bàn tán sôi nổi, dỏng lỗ tai lên để nghe Anh Hai Hiệp thuyết giáo, đây là đề tài Ổng rành sáu câu vọng cổ, cái lưỡi dẽo ngoẹo trơn tru đầy mỡ heo bàn về tình yêu sao mà lưu loát.
- Mấy bà mấy ông ơi để tui yên. Vì tụi nhỏ thôi. Lý do chính đáng bự chần dần sao không ai nhắc tới toàn nói chuyện trên trời dưới đất iêu iếc tào lao bí đao. MỆT!
Thế là ai nấy tắt đài.

8 nhận xét:

  1. Vẫn là Ai, với lối viết cuốn hút và đậm chất Nam Bộ.

    Trả lờiXóa
  2. chúc em iu có những ngày nghỉ vui, khỏe nhé! hehe

    Trả lờiXóa
  3. Câu mở đầu của em trong chương này rất ấn tượng ...về thời gian .
    Chúc em luôn vui và như ý nhé . Thân mến .

    Trả lờiXóa
  4. Lem tắt đài nhưng quên đóng cửa. Em sang thăm Lem nè.

    Trả lờiXóa
  5. Chào bạn, mình có theo dõi blog của bạn và nhận được rất nhiều kinh nghiệm cho chuyến đi của mình. Thế nên mình cũng đang tập tành viết blog phượng hoàng cổ trấn để chia sẻ lại cho những người đến sau. Rất mong sẽ có thêm nhiều bài viết ý nghĩa để chia sẻ cho mọi người nhé.

    Trả lờiXóa