Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - KẺ ĂN ỐC NGƯỜI ĐỔ VỎ

Tình yêu HOÀNG và PHƯƠNG đơm hoa kết trái sớm hơn dự định nên bao nhiêu kế hoạch bị vỡ loảng xoảng.
Gia đình cả hai đều đang gặp rắc rối về tiền bạc. Đâu ai giàu 3 họ, đâu ai khó 3 đời. Ông bà mình nói thật đúng. Chuyện gì đến phải đến, có 3 đầu 6 tay cũng không đỡ nổi. Thời cuộc xã hội khiến một gia đình quyền quý phải khốn đốn lao đao, Phương một thời khuê các nay đối diện khó khăn thiếu thốn. Gia đình Hoàng sập tiệm, tiền bạc ra đi không hẹn ngày trở lại. Nhưng có xảy ra bất cứ chuyện động trời nào thì 2 đứa nó vẫn yêu như xoáy lốc không gì cản được. Gặm nhấm, mê đắm nhau để quên tháng ngày mệt mỏi đau thương hiện tại? Chắc vậy!
Khi lửa tình yêu đang ngùn ngụt cháy dữ dội thì một sinh linh bé bỏng đột nhiên xuất hiện không đúng lúc, đúng chỗ. Tất cả tàn lụi nhanh chóng trong biển nước mắt trộn lẫn hồi hộp và sợ hãi. Phương thấy đất trời chao đảo, nghiêng ngã hầu như sụp đổ. Đã quá trễ để có thể sửa lại cho mọi thứ đúng vị trí ban đầu.
Người đẹp với biết bao sự ngưỡng mộ của mọi người sẽ có cái bụng chành bành bất ngờ, không hợp pháp - bối rối, hốt hoảng, mất phương hướng, Phương như con gà mắc đẻ tìm hoài không thấy ổ. Phương bất lực tìm Hoàng bắt đền, Hoàng bất lực… nhủi trốn mất tiêu…!!?? Cái gánh quá nặng khiến chàng công tử không thể đương đầu chịu trách nhiệm. Chàng còn cả tương lai rực rỡ chưa xử lý, làm sao ẵm bồng cho em bé bú móm? Cảnh tượng con nhỏ khóc oe oe, ỉa đái tầy hoầy làm Hoàng hoảng sợ. Viễn cảnh sống với một cô vợ búp bê trong tủ kiếng, từ trước tới giờ chưa mó tới cây chổi khiến Hoàng hãi hùng. Chạy trước, chạy nhanh là độc chiêu Trắng hay dùng từ nhỏ. Chạy đến chân trời MỚI với một tình yêu mới sáng sủa. Xây lâu đài tình ái MỚI cùng một nàng MỚI, thua Phương tất cả nhưng bù lỗ lại một đống tiền. Người ấy bấy lâu say đắm nung nấu tình yêu bền bỉ và chờ đợi Hoàng. Cũng đúng thôi, với người mới Hoàng có mọi thứ mà không mất gì. Vốn liếng chỉ là hình hài có sẵn, cộng thêm một thứ lủng lẳng trời cho. Hoàng lời to! Ở lại ru con, ẵm bồng rửa đít cho đứa nhỏ bất đắc dĩ trong cuộc sống ảm đạm nghèo khổ ư? Còn lâu Hoàng mới chịu, Hoàng còn biết bao nhiêu thứ để lựa chọn - Tội nghiệp cho em bé, mang dòng máu của một người cha ĐẸP TRAI nhưng CHAI tình phụ tử lại tham sang phụ khó. ĐỒ KHỐN – Đó là LOA tức quá chửi um sùm.

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - VỠ KẾ KOẠCH

Bác sĩ Vân Hà xinh xắn, dễ thương, tài giỏi, nhạy bén, nói chuyện dịu dàng nhưng đầy cương quyết bản lĩnh. Tương lai rộng mở đầy hứa hẹn nhiều tiền tài, danh vị. Người nào được nàng yêu là một thành công lớn nhất trong cuộc đời. Tóc xoăn hí hửng, tự hào với nhận định hùng hồn đó.

Nghe Tóc xoăn kể lể cả một đống ưu điểm của người yêu Loa tức muốn cành hông. Giận sao tạo hóa không chút công bằng cho nó nhờ. Người thì cái gì cũng có, bao nhiêu vũ khí gom hết, dung nhan diễm lệ cộng với nội công thâm hậu. Ôi! Làm sao mà đấu cho lại khi trong tay nó chỉ có đôi đũa và cây viết, người ta chỉ quơ qua quơ lại cái ống chích một vòng là thu về bao nhiêu là sự nể phục và tiền bạc. Còn nó - cộng cộng trừ trừ hoài mấy con số lẽ trong tài khoản èo uột ốm đói. BẤT CÔNG, BẤT CÔNG, BẤT CÔNG QUÁ. Nó gào thét trong lòng. Trời ơi! Sao nó ghét cái ống chích. Từ nay về sau đừng hòng nó đi Bác Sĩ  Loa rên rỉ với cái mỏ nhọn của mình, í lộn cái lòng nhỏ mọn mới đúng.

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - BÁC SĨ VÂN HÀ

Bác sĩ Vân Hà xinh xắn, dễ thương, tài giỏi, nhạy bén, nói chuyện dịu dàng nhưng đầy cương quyết bản lĩnh. Tương lai rộng mở đầy hứa hẹn nhiều tiền tài, danh vị. Người nào được nàng yêu là một thành công lớn nhất trong cuộc đời. Tóc xoăn hí hửng, tự hào với nhận định hùng hồn đó.
Nghe Tóc xoăn kể lể cả một đống ưu điểm của người yêu Loa tức muốn cành hông. Giận sao tạo hóa không chút công bằng cho nó nhờ. Người thì cái gì cũng có, bao nhiêu vũ khí gom hết, dung nhan diễm lệ cộng với nội công thâm hậu. Ôi! Làm sao mà đấu cho lại khi trong tay nó chỉ có đôi đũa và cây viết, người ta chỉ quơ qua quơ lại cái ống chích một vòng là thu về bao nhiêu là sự nể phục và tiền bạc. Còn nó - cộng cộng trừ trừ hoài mấy con số lẽ trong tài khoản èo uột ốm đói. BẤT CÔNG, BẤT CÔNG, BẤT CÔNG QUÁ! Nó gào thét trong lòng. Trời ơi! Sao nó ghét cái ống chích. Từ nay về sau đừng hòng nó đi Bác Sĩ Loa rên rỉ với cái mỏ nhọn của mình, í lộn cái lòng nhỏ mọn mới đúng.
Loa chìm đắm trong suy tưởng Moi móc tìm tòi xem bản thân còn có gì để đem ra so đo với người ta, cuối cùng nó kết luận mình là NGỌC TRONG ĐÁ, tại chưa phát hiện thôi, nếu ai chịu khó kiên nhẫn mài mài giũa giũa biết đâu sẽ HƯỞNG THỤ được kết quả bất ngờ. Cũng nhờ Loa luôn lạc quan và không ngược đãi bản thân nên dù là người hay ma nó cũng đầy khí thế tiến công. Loa ơi! tao yêu mầy lắm nó thỏa mãn khi thầm thì biểu lộ tình cảm với chính mình. Không cần ai! Mình yêu mình cũng được. Đó là quyết định sáng suốt nhất lúc bấy giờ của nó.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

TÔN THỜ MỘT TÌNH YÊU


Thư giãn với KGA một chút nhé!

Nhớ làm gì và chờ gì nữa
Nhưng nỗi đau mãi cứ tìm về
Trong cõi lòng đắm đuối u mê
Một hy vọng ngày mai lại đến


Tôi vẫn si mê không tính toán
Hạnh phúc đâu? biết chẳng bao giờ
Ai cũng cho tôi – một đứa khờ

Lòng tâm tối còn đâu suy nghĩ

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - ĐEN TRẮNG VÀNG

Nghe Loa tám chuyện của lão Tóc xoăn sau khi moi được tin tức nè!
Ngày xưa ấy, cách đây hơn hai mươi năm có 3 con khỉ nhỏ cùng xóm chơi thân với nhau, 1 con khỉ cái và 2 con khỉ đực. Con khỉ cái nhỏ hơn 2 con kia 5 tuổi. Ba đứa nầy chuyên đi hành hiệp giang hồ, là nói cho nó oai, thực ra là phá phách - hái hoa trộm, mà lại hái sạch sẽ lắm không để lại một nụ nào. Thọc trái cây lén, trái non, trái già thu hoạch láng , chọi đá cho mấy con chó giữ nhà sủa rùm beng, nhức đầu nhức óc, moi móc đâu ra mấy trái bông gòn thả bay cùng trời cùng đất cho vui phố, vui nhà…cả xóm ách xì mệt nghỉ.
Đứa con gái ốm nheo ốm nhách chân tay lèo khèo toàn xương xẩu nên 2 thằng quỷ kia kêu nó là con KHỈ GIÀ, đòi nấu xí quách nó hoài. Vì gia đình trâm anh thế phiệt nên nó có LÁ NGỌC CÀNH VÀNG. Nghe vậy thì LOA nói lại vậy chứ hỏi LÁ NGỌC ở đâu và CÀNH VÀNG là cái gì ? biết chết liền! Gia đình quyền quý mà con gái lêu têu thấy sợ. Tóc xoăn nói đó là gia đình CỔ ĐIỂN TỰ DO HIỆN ĐẠI. Cũng chính vì có cách sống cởi mở không tính toán mà của cải đội nón ra đi không hẹn ngày trở lại.
LÁ NGỌC CÀNH VÀNG mang mấy cọng xương còi của mình theo 2 thằng bạn nối khố đi phá làng phá xóm khi có dịp, dù tuổi nhỏ gầy gò nhưng mục tiêu của nó cao nhồng - làm HOA HẬU, ước nguyện ấy, LÁ NGỌC nhất định thực hiện cho bằng được, chỉ vì khoái đeo cái vòng sáng nhấp nháy trên đầu và ngồi uy nghi như bà Hoàng Hậu có cung nữ 2 bên, mà cung nữ đó là 2 Á hậu mới oai chứ. Nàng tiểu thư ròm ấy chính là Bé PHƯƠNG sắc nước hương trời mà Loa đã gặp.

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - BÀ TÁM

Mauna loa nôn nao với những khúc mắc của người khác là điều dễ hiểu, bởi nếu không như vậy thì nó làm gì đây? Loa đang vườn không nhà trống cả trong lẫn ngoài – tinh thần , thể xác - trong khi chờ đợi BỀ TRÊN nhớ tới và quyết định số phận của mình. Tóc xoăn là người bạn duy nhất trong cái thế giới nheo nhóc nầy, Loa phải quan tâm nhiều tới kho báu ấy vì chỉ có người đó mới nhìn thấy và tào lao những chuyện trên trời dưới đất với nó.
Tại sao Loa lại dám nghĩ ông ta là CÔNG CÔNG chứ, ông ấy là CÔNG CỘNG thì có. Cái kiểu cách ấy thì có GHỆ GỘC hàng đống ấy chứ. Nếu mà Loa đem nhận xét ấy nói với ông ta thì chắc chắn sẽ nhận được câu hỏi – bà thử thì biết công công hay công cộng liền. Chắc rồi! Nếu mà thử được nó cũng thử cho biết. Hãy tha thứ cho ý nghĩ điên rồ nầy vì nó đã dập tắt ngay sau đó.
Một người tự do tự tại như Tóc xoăn lại phải chịu đựng một bà Tám lẽo đẽo theo sau lưng tò mò tọc mạch cũng bực mình phiền phức quá đỗi. Nhưng cố mà chịu đựng đi ông ơi, ai biểu dại dột đem cái núi lửa về nhà mà không suy nghĩ kĩ càng để bi giờ nhúc nhích nhẹ cũng bị dòm ngó. Đúng là cục nợ, xịt khói lung tung có ngày bị đá văng ra ngoài đường lúc nào không hay.
Tóc xoăn vào nhà và cứ vò cái đầu ổ rơm mất trật tự của mình một cách bứt rứt. Không nói không rằng với người bạn mình đã nhiệt tình mời mọc về đây. Đi thẳng vào nhà vệ sinh và quậy ầm ầm trong đó. Bất lịch sự hết sức, chẳng nể nang ai, Loa cũng là phụ nữ chứ bộ - Ăn nhờ ở đậu mà còn rắc rối ghê chưa.

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - PHƯƠNG VÀ BẢO

Đồng hồ chỉ 10h35ph, khí trời lạnh dần, vài cơn gió đi ngang qua ve vuốt những đám lá khiến chúng run rẩy từng cơn, chung quanh là vườn cây rộng nên ngôi nhà thật cô độc giữa trời khuya. Ánh sáng của trăng nhảy múa xung quanh người Tóc xoăn, bóng chàng ngã dài. Dáng đi khệnh khạng, vừa đi vào vừa khạc nhổ ầm ĩ, lại còn huýt sáo, quần áo bèo nhèo, tóc xoăn tít chĩa lung tung, mặt đỏ rần rần. Còn đâu dáng dấp phong trần quyến rũ, trước mắt Loa là một thằng cha bụi bậm bèo nhèo mà còn mất vệ sinh. UI! Thiệt là ngứa ngáy, nó muốn tắm gội cho ổng một trận đã đời, dơ bẩn thế nầy thì cục mỡ sẽ chạy mất dép. Loa tưởng mình là MÁ ổng sao hả?
Loa lúng túng nép khuất vào cánh cửa, không biết 2 người nầy sẽ ra sao - nhào vào ôm hôn đắm đuối hay trợn trừng giận dữ gây gổ um sùm? Tình huống nào thì nó cũng là người thứ ba thừa thãi. Tại ổng tự nguyện MỜI nó về chứ bộ.
Tiếng nàng thật nhỏ nhẹ:
- Anh mới về? Bao nhiêu bực bội của người đẹp từ nãy giờ tan như khói. Hay thiệt.
- À! Em mới đến?
- Lâu rồi! Đợi anh mãi.
- Xin lỗi! Anh có việc với bạn nên về trễ.
- Anh không nhớ hứa gì với em ư?
- Gì? có hứa à?

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

GIỌT NƯỚC MẮT VÔ VỌNG - Khóc cho một người



Lặng lẽ một cuộc đời trôi mê mãi
Thời gian qua êm quá giấc ngủ mê
Ánh vinh quang che chở những ê chề
Khi tỉnh giấc tháng ngày không dừng lại
 

Cả cuộc đời lang thang trong danh vọng
Khi giật mình đã thấy bóng hoàng hôn
Thân hư hao gói trọn mảnh linh hồn
Đang vật vã khát khao yêu cuộc sống

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - NGƯỜI ĐẸP

Loa nhìn thấy… xuất hiện một bóng người. Xa xa, tóc người ấy lấp lánh dưới trăng, mái tóc dài tha thướt, dáng đi uyển chuyển hướng thẳng đúng chỗ Loa . Là phụ nữ sao? không phải đàn ông sao? – hơi hơi buồn buồn.
Ai vậy? Là người hay cũng trống… không như mình? Mong rằng sẽ gặp được chiến hữu Ma cho vơi nỗi cô đơn, có thể thông cảm, tâm sự đã đời. Ừ! Vái trời đó là con ma. Loa thành tâm cầu khẩn. Và đó là con Ma trống mới ngon.
Một người phụ nữ đẹp rạng ngời từ từ tiến tới. Ái chà chà! Càng đến gần Loa càng loá mắt, nó hồi hộp chờ đợi nhận một nụ cười, nàng có cặp mắt đen long lanh dưới hàng mi rợp bóng.... dừa – lông mi nàng rậm và dài như tàu lá dừa ở quê hương Đồng Khởi Bến Tre. Hơi quá, nhưng so sánh vậy mới lòi ra sự khác lạ đặc biệt, mũi nàng cũng dừa nốt – là mũi dọc dừa, miệng nàng chúm chím như… trái dừa non mới khai hoa nở nhụy, tất cả tập trung gom gọn trong một khuôn mặt tròn xinh xắn như trái đào – hổng lẽ là trái dừa luôn sao? Da nàng có xanh đâu!
Mặt nàng sáng bóng, trắng như BÔNG BƯỞI, dáng người gọn gàng và BỐC LỬA – cũng…dính tới TRÁI BƯỞI luôn – Ôi! Sao thượng đế bất công với tôi – Nó than trời trách đất và nẩy sinh lòng nhỏ nhen ganh ghét. Bây giờ Loa mới hiểu, tại sao tuổi thanh xuân của mình trôi qua một cách thư thả thong dong đến như vậy. So với nó thì chắc chắn nàng là núi lửa rồi, còn Loa, bất quá thì chỉ là đồng bằng hiu quạnh quanh năm nước phèn. Lấy cái tên nầy giờ đây nó mới thấy mình quá lố và…dễ té hố như thế nào. Lỡ rồi, biết làm sao, hèn chi Tóc xoăn cứ trề môi nhún mỏ.

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - KHOẢNG LẶNG NHÚC NHÍCH

Loa thở ra một cái dài thoòng và tỉnh táo hẳn, nói thở cho oai, thật ra đó chỉ là cảm giác - Mình rảnh ghê! hơi sức đâu mà tranh với cãi cùng Ông ta chi cho mệt. Trái chuối cùng hoa hồng của ổng liên can gì tới mình, thắc mắc chi vậy? Hai chữ nghệ thuật đâu có dán… dính trong đầu Loa bao giờ, hội họa thì càng xa xôi mù tịt… mù khơi với những thứ nó quan tâm. Ăn uống, nêm nếm mới là niềm đam mê vô tận của nó – vừa làm vừa mê mẩn. Ừ! Mà nói tới ăn Loa chợt nghĩ ra – Xứ khác thì gậm bánh mì và thưởng thức hoa hồng, còn xứ mình vừa lột chuối nhâm nhi vừa ngắm nghía hoa là đúng, dân mình trồng chuối vô số, cây lúa mì ra sao nó có thấy đâu. Coi vậy mà Tóc xoăn sáng ý ghê ta! Chân lý dính một chút nghệ thuật nầy bây giờ nó mới lĩnh hội được. Loa hí hửng lắm khi phát hiện ra mớ lý lẽ vừa rồi.
Xời! Mà Tóc xoăn hên lắm mới túm được nó về đây, vậy mà còn chê ỏng chê eo. Tìm được một bảo vệ giống như Loa dễ lắm sao? Không tốn tiền, không tốn hột gạo, không tốn giọt nước, không tốn cả oxy, có người để cho ổng tâm sự, khi bực bội càm ràm cũng có người nghe. Có phước mà không biết hưởng.
- Tôi đi có chuyện, ở nhà đừng lục lạo phá phách.
- Ông coi tui là ai? Xem thường vừa thôi nhe.
- Tất cả đều là báu vật của tôi. Tôi không muốn bị hủy hoại trong miệng cái núi lửa nào hết.
- Nhưng tui làm gì mà Ông nói tui như vậy.

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - CHUỐI VÀ HOA HỒNG

Mauna Loa vẽ hoài mà không ra nổi bức tranh mà nó ao ước.
Còn lâu cái mớ lộn xộn mất trật tự trong trái dừa khô của nó mới thành tác phẩm tình yêu dù là trong tưởng tượng, dù nó mặc tình ra sức tô tô phết phết.
Nhưng dù sao đi nữa Loa cũng mường tượng ra được một chút quy luật cuộc sống của người phụ nữ hay đúng hơn là viễn cảnh tương lai của nó nếu còn làm người. Một suy nghĩ đáng giá hiếm hoi.
Là sao à?
Khi còn NON XÈO khóc ngoe ngoe, muốn gì cũng được chiều, mà lúc ấy thì lại không muốn gì. Cho nên gọi là ngây thơ.
Lớn SƯỢNG SƯỢNG muốn gì cũng không được, mà lại muốn liên tục. Người ta thường nói là dậy thì khờ dại.
Lớn CHÍN MUỒI thì muốn liên tục, được chiều liên tục thì lại sợ liên tục trong cái thích thú liên tục. Yêu cuồng sống vội, đầu óc đảo điên, lúc nầy là trưởng thành, tình yêu chấp cánh.
Lớn HÉO HÉO thì hết muốn vì có ai thèm chiều đâu mà ham mà muốn, lúc ấy thì phải lo phục vụ ham muốn cho các thành viên trong gia đình mỗi người mỗi kiểu. Cuộc đời bế quan tỏa cảng hix hix.
Lớn TÀN TẠ muốn muốn muốn chết cũng không được, lực bất tòng tâm. Sức tàn lực kiệt.

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

CON MA CƯỜI - BẮT ĐẦU

LOA sẽ hưởng thụ cuộc sống mới với tư cách một con ma. Nói thế để nó hào hứng mà tiếp tục kéo dài cuộc phiêu lưu của mình. Nó biết rất rõ con ma như Mauna Loa thì cóc có thưởng thức được hương vị trần gian, vì nếu có thì ma trên thế gian nầy tràn ngập, ai mà thèm siêu thoát cho thêm phiền.
Nhà của Tóc xoăn không lớn cũng không nhỏ, có vẻ như cũ kĩ, À ! phải nói là cổ kính cho ông ấy vui, không kiếm chuyện bắt bẻ. Nhà gì mà vắng lặng, rêu phong thấy ớn lọt giữa một khu vườn hoang vu, tàn tạ không ai tỉa tót. Thời giờ rảnh ông ta làm gì vậy nhỉ? Tán tỉnh phụ nữ? ăn nhậu đàn đúm? Kệ đi, quan tâm ổng làm gì. Nhưng thấy tội nghiệp cho mấy thứ lỡ mọc trong vườn kia thôi, sống mà không ai đoái hoài. Làm biếng vậy còn bày đặt uốn cái đầu xoăn tít, để khỏi phải chải đó mà.
Khu vườn toàn cỏ là cỏ, cả một thế giới cỏ. Những cây kiểng mọc lung tung xen lẫn với vài cây xoài, mận, bưởi - tìm muốn lòi con mắt cũng không có một trái làm cảnh. Thiệt tình! Bầy hầy hết sức, hay tại khu vườn nầy xa thành phố không ai thèm dòm ngó nên ổng chẳng bận tâm? Lôi mình về đây để làm vườn cho ổng chăng? cũng dám lắm. Nhưng mấy cây cỏ yếu ớt cũng thấy thương ghê. Hay chính vì thế mà ổng không nỡ xuống tay?
Loa lướt vào nhà.
Ngạc nhiên, ngạc nhiên, ngạc nhiên và cuối cùng là kinh ngạc.

CON MA CƯỜI - MAUNA LOA

Nó đã suy nghĩ một đống thứ trong cái đầu lõng bõng của mình, định sẽ là một con ma ở ẩn, đặc biệt và dứt khoát để tự hào một chút với bản thân. Đúng ra là nó khoái ăn CÁ và ăn rất nhiều, nhưng sao CÁ TÍNH nó nghèo nàn đến thế? khi còn là người cũng vậy, hề hà, lề mề, lê thê, lếch thếch, nó còn chán nó huống hồ ai, cho nên làm MA rồi nó định tô vẽ chút lòng tự ái, tự trọng cho cái gọi là cá tính thêm bóng bẩy. Nhưng hỡi ơi! Lòng HAM MUỐN nó lớn như núi lửa Mauna Loa ở hawaii cứ phun tá lả không kềm chế được.
Kể từ giây phút suy nghĩ được như vậy nó đặt cho mình cái tên mới Mauna Loa, được lắm, có vẻ tây u lắm -học thức và chữ nghĩa cho nó oai. Quyết định vậy đi. Cứ thế mà làm  Câu nầy ăn cắp trong một vở kịch.
Thế là Loa dại dột theo Tóc xoăn về nhà với một mớ tò mò tọc mạch, hồi hộp và tưởng tượng, khỏi phải nói, cuộc sống của nó vui vẻ và cười suốt chính là nhờ nó lúc nào cũng biết tưởng tượng. Ồ! Nó đang nghĩ mình là phu nhân của Tóc xoăn và lấy đó làm hứng chí.
- Tỉnh lại đi bà Ma kia, mơ cái gì mà cười tít mắt, về đây là canh ăn trộm chứ không phải ăn không ngồi rồi, đừng tưởng tôi là ông chủ dễ tính nha.
- Thưa quý ông! Thứ nhất tôi không phải là nô lệ của ông, và cũng không phải là con ki giữ nhà cho ông nên ông nên thận trong khi phát ngôn. Thứ hai tên tui là MAUNA LOA, và bắt đầu từ đây đừng có kêu là ma nầy ma nọ nữa, phân biệt âm dương tui không thích. Thứ ba, ông coi chừng tui đó, đừng thấy tui cô độc rồi ăn hiếp. Tui là MA ông nên nhớ như vậy nhé!

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

DÒNG THỜI GIAN



Dòng thời gian chầm chậm trôi qua
nhẹ nhàng cuốn trôi tất cả.
bao được, mất trong cuộc đời.
Hạnh phúc đắng cay, đúng đắn sai lầm
lần lượt giã từ.
Mặt trời cứ mỉm cười vẫy tay chào người mới đến
hay hẹn ngày gặp lại?
Biển trời, sông núi im lặng dửng dưng
nhìn thế sự đổi thay.

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

SEN

Người ta hay nói SEN "trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Nhưng suy đi nghĩ lại thì HOA SEN đẹp rực rỡ, thanh cao nhưng có ở trong bùn hồi nào đâu ta?
Chỉ có Rễ SEN là chịu đựng cái mớ sình bùn mắc toi đó mà thôi.
Nhưng sao tội nghiệp cái đám rễ đó quá vậy - Không ai có một lời an ủi vỗ về cho nó vui một chút. Nó cứ vùi đầu trong đó suốt, nuốt mấy cái thứ nước gì mà thấy ớn muốn chết.
Còn cái bà HOA SEN kia thì nhởn nhơ đón gió thổi hây hây, rung rinh những cánh hoa mượt mà. Tức ghê, nhưng mà cái số rồi RỄ ơi! Ráng mà chịu, ai biểu khoái ở dưới nước chi, Nhưng mà mát ghê há, không bị nóng đến tàn héo tả tơi. Được sống dai như vậy thì còn muốn gì?
Thôi thì cố lấy niềm vui của người làm niềm vui của mình, dù sao thì HOA SEN cũng đã giúp ích cho đời thêm nhiều ý nghĩa và cuộc sống trần gian tươi vui rực rỡ.
Thanh cao giữ lấy thanh cao
Bùn sình phải chịu bùn sình

Sen hãy luôn tươi đẹp rực rỡ hoàn thành nhiệm vụ, đã có rễ lo tiếp sức…

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

CON MA CƯỜI - 10@

Ông tạo hóa cũng kì ghê, lúc thì ổng nắn bóp thật đẹp, thật hoàn hảo, có lúc ổng mãi bận tâm nghĩ ngợi lung tung  đến bà nào chăng? lo ra, làm trật lên trật xuống, méo tròn, phồng xẹp không đúng nơi, đúng chỗ.
Ông tạo hóa còn khiến xui con người được cái nầy thì mất cái khác, dễ khúc nầy thì khó đoạn kia, lao đao khốn đốn đến nỗi than trời trách đất. Khi yêu khi hận, lúc giàu tột đỉnh lúc nghèo tả tơi, cay đắng ngọt ngào chua chát, bắt người ta phải nêm phải nếm.
- Mà công nhận, thượng đế nắn bóp ông hay thiệt.
- Khỉ khô! hay làm sao?
- Nắn ra ông đẹp trai, duyên dáng, tướng tá đàng hoàng. Bóp ra ông dễ thương, có tiếng nói ngọt ngào dễ nghe. Ông mà hát ru thì đến sư tử đang chết đói cũng ngủ khì hoặc chạy đến liếm láp nựng nịu ông chứ không nỡ ăn thịt. Nhưng mà sư tử cái thôi nhe, gặp sư tử đực thì nó nhai ông nát như tương.
- Nói xàm quá. Hèn chi hổng con ma nào thèm lấy làm vợ, vậy mà không biết rút chút kinh nghiệm nào, nói chuyện nham nhở thấy ớn. Đàn bà con gái gì lời lẽ không giống ai.
- Ông vừa phải thôi nghe, tui ca tụng, khen ông hết lời mà sao ông không động lòng trắc ẩn, còn chửi tui hả?
- Tôi biết tôi có giá trị lợi dụng nên được em khen lấy lòng mà. XÌ! Còn cười nhăn nhở nữa chứ.

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

CON MA CƯỜI - 9@

Là HAM ĐÀN ÔNG! Và người ta đã nói nó như vậy. Chính xác!
Thử hỏi tất cả đồng bào đồng chí trên trần gian nầy từ cổ chí kim xem.
Ông trời sinh ra hai thứ đối nghịch với nhau để làm gì ? Không phải là để HAM QUA HAM LẠI thì làm sao mà cặp kè, sinh sôi nẩy nở phát triển trí tuệ, sống từ đời nầy đến đời khác, ngày càng văn minh hiện đại và lập ra một thế giới ảo khổng lồ hòng “bốn phương trời ta cùng nhau vui chơi”
Cũng tại vì ham hố với nhau mà đau khổ, nhưng cũng vì ham muốn với nhau mà hạnh phúc. Hạnh phúc, khổ đau giày xéo con người, chịu không nổi nên nhiều khi phải vào chùa như Lan và Điệp để rũ bỏ bụi trần, cố chia tay với hỉ nộ ái ố cho trong sạch tâm hồn tìm về chốn thanh cao.
Đàn ông có HAM ĐÀN BÀ không? Ôi trời! Còn phải hỏi, ham còn dữ dội hơn gấp bao nhiêu lần mà không cần phải giấu giếm, lấp la lấp ló như đàn bà. Tội nghiệp cho người phụ nữ, nhiều khi muốn mà không dám nói ra, đến khi nói ra thì... hết muốn. Con ma nầy nhất định MUỐN LÀ LÀM. Nó hạ quyết tâm rồi nhưng hình như mục đích của nó có vẻ phàm phu tục tử, không đứng đắn đàng hoàng.
Thây kệ! Nó chỉ sợ nó không được phàm tục như mọi người thôi. Vì nó là con ma nên khó khăn gấp bao nhiêu lần so với người, chưa hình dung ra được những trở ngại nên cái quyết tâm MUỐN LÀ LÀM sẽ có cái kết quả thảm hại như thế nào nó nào hay biết. Nhưng thôi! Dập tắt tia hi vọng và hào hứng của nó làm chi, để nó mơ mộng cho hết kiếp ma đi há.

Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 8@

- Tất nhiên là người, lãng nhách! - Ánh mắt Ông ấy gườm gườm - người đâu khó chịu thế không biết.
- Thật không? LÀ NGƯỜI Ư?Nhưng sao lại thấy tui? Sao lại nói chuyện với tui được?
- Sao không? Tôi có 2 con mắt để dòm, 1 cái miệng để nói chuyện, tôi thấy Bà cũng giống NGƯỜI mà, chả lẽ lại là con gì à?  Ông ấy nhướng chân mày liếc nó một cái sắc như dao cạo.
Ôi! Cái Ông mắc dịch nói gì vậy? con gì là con gì? Quái vật ư? muốn chết mà, được tui cho tóc ông hết xoăn, dựng đứng luôn cho biết.
- NÔ SỜ! tui là con MA đó!
- SẠO SỜ! Bà đừng hòng nhát tôi nha, tôi là thầy trừ con ma đó.
Nói tỉnh bơ câu đó xong, ông ấy toét cái miệng chành bành ra cười, răng sáng lấp lánh, bộ tự tin lắm nên cố tình khoe nhan sắc. Ừ! mà coi cũng được, không thua ĐẸP TRAI mấy, có điều già dặn hơn nhiều, mắt ông ấy sáng lên, mũi chun lại nhìn cũng hóm hỉnh dễ thương lắm, ánh mắt đong đưa, ái chà! Chắc cũng gây nhiều sóng to gió lớn lắm trên cõi đời nầy. Ờ! Mà sao gặp ai cũng đẹp hơn tui hết nè trời, là hên hay xui đây. Nhưng sao mình lại tự ti thế, má tui nói tui coi cũng được lắm nếu nhìn kĩ sẽ khám phá ra, nhưng rất tiếc chưa ai khám phá ra sắc đẹp tiềm ẩn quý hiếm nầy. Con ma rên rỉ nghĩ ngợi.

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 7@

Tại vì khi nhìn xuống mặt biển phẳng lặng êm đềm nó không thấy bóng của chính mình.
Nó tỉnh ngộ và biết mình chỉ là con ma tàng hình hư hư ảo ảo.
Nó không thể khóc cười, la hét, giận dữ,điên điên khùng khùng như suốt quãng đời đã qua nó đã hùng hồn thể hiện. Để làm gì? Có ai nhìn ra đâu mà phí sức.
Nó biết mình cũng được tự do yêu đơn phương như đã từng làm trong quá khứ nhưng sẽ chẳng chút hy vọng để người ta động lòng. Nó sẽ không còn được bạn bè xỉa xói khi làm sai ben bét, nó sẽ không được ai mắng mỏ sai khiến rầy la, và bất mãn. Gia đình nó sẽ chấm dứt thở dài lo âu cho nó. Nó cảm thấy mất mát rất nhiều.
ÔI! Nó buồn làm sao, buồn thê lương, buồn da diết, chẳng ai quan tâm bực bội với nó nữa rồi. Nó đổ bệnh vì quá tủi thân Nó ho khục khặc suốt 2 ngày 2 đêm đến nỗi không còn hơi để tỉ tê cho mọi người nghe tâm sự lê thê của nó. Được nghĩ ngơi vài bữa khỏe ghê há các bạn?
Trong quá trình ho hen nó khai quật ra một chân lý.
Có cần phải tuyệt đối ứng dụng câu BÁNH ÍT ĐI THÌ BÁNH QUY LẠI không nhỉ? Yêu thương ai có nhất thiết phải lấy về tình yêu thương? Kệ đi, nếu cứ đòi hỏi như thế thì kiếp ma nó sẽ vĩnh viễn không còn mỉm cười. Không ai bận tâm lo lắng cho nó nữa thì càng tốt chứ sao. Người ta sẽ nhẹ lòng, và nó không còn nặng nợ.
Thông suốt điều đó rồi nó tiếp tục hào hứng lạc quan và đầy khí thế.

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 6@

Con ma nó đang lạc loài cô đơn trong thế giới hơn 6 tỉ người. Lang thang bụi đời, giang hồ vô định, tâm tư mỏi mệt rã rời. Có ngon thì cười hoài đi hỡi con ma khờ, quả thật, cười hết nổi rồi bạn ơi! Người đời hay ca cẩm- cười là tiếng khóc khô không lệ. Nhưng với nó, cười nhưng 2 dòng lệ chảy ròng ròng. Cũng tại vì ô nhiễm môi trường, bụi bậm mịt mờ đường xa thôi
Nó đang đi dần đến một khoảng không rộng lớn, gió thổi lồng lộng, vù vù, mây lơ lửng, lững thững từng chùm từng chùm tan hợp, hợp tan biến hóa khôn lường tít trên trời cao. Nó muốn bay vào không gian ấy, tìm hiểu xem tận cùng là gì và có gì trên ấy nhưng hai cánh tay mong manh của nó chỉ chới với, chới với bất lực. Tọc mạch chuyện trên trời dưới bể để làm gì? Đúng là con ma nhiều chuyện, tưởng mình là nhà bác học hay sao chứ?
Nó rất thích biển nhưng lâu thật lâu nó mới có dịp đối diện với biển. Vì ở đó, nó được sóng biển vỗ về an ủi rất nhiều mà không cần hồi đáp, vì ở đó ai cũng giống nó cũng thật nhỏ bé đến tội nghiệp khi đứng trước biển mênh mông, vì ở đó ai cũng ngu ngơ khờ khạo giống nó, thắc mắc mãi dưới ấy là gì? có kho tàng dưới đáy biển không? một kho tàng bí mật trong sâu thẳm mênh mông. Kho tàng đó là gì? nó biết không hẳn chỉ là châu báu bạc vàng. Có khi cả một kho tàng tình cảm được vùi chôn chưa ai khám phá một ý nghĩ điên khùng. Ở đó nó mới nhận thấy thế giới rộng lớn lạ thường và choáng ngợp những tia hi vọng lấp lánh đan xen giữa trời thênh thang và biển bao la. Trên dưới xanh ngát một màu. Đẹp mê ly.
Đứng trước biển nó mới có thể nhìn thấy chính mình Tại sao ư?
Tại vì…

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 5@

Trên thế gian nầy có cái gì rách mà không vá lại được? đôi khi còn vá đi vá lại 2, 3 lần mà không con ma nào phát hiện. Cả bàn tay, bàn chân to chàm quàm người ta còn nối liền cái một, tim thận phổi cũng đổi cái khác như chơi. Có điều chưa thấy ai thay nguyên cái đầu. Ai biết được mai nầy sẽ có người mang đầu cá voi thì sao? Con cá voi nó khôn lắm đó.
Bởi vậy, trái tim rách của nó thì có nhầm nhò gì. Vả lại cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng lắm, may là nó phát hiện ra sớm, Nếu mang cái bụng chình ình mà mới rút cái đó ra cái kinh nghiệm ấy mà, thì mới phải nhức óc dọn dẹp. Một sự thật phơi bày trần trụi nhưng đáng để mừng hihihi thiệt là hên.
Mình cũng thông minh ghê chứ! Nó mỉm cười tự tán thưởng bản thân, hân hoan phấn khởi như mới được nhận phần thưởng bé giỏi bé ngoan mà suốt thời mẫu giáo ước ao hoài không có. Nghĩ thông suốt rồi nó thấy mình đầy khí thế, bay qua bay lại trước của nhà Đẹp trai, nó muốn vào từ giã tình yêu đầu tiên của nó một cách oai hùng.
Nó không bận tâm đến cuộc tình cùng dấu của Đẹp trai và Trai đẹp, chuyện đó cũng thường tình trong thời buổi bây giờ, mà nó ghét cái trò 2 đứa nó đã làm ra vật chất để hưởng thụ cuộc sống nầy. Bạn thấy không? Tình yêu mong manh làm sao, yêu và hết yêu chỉ trong tích tắc. Con ma cười khù khờ nầy coi vậy mà cũng có thứ để ngưỡng mộ nó chứ, một chút thôi. Đó là tính dứt khoát rất đáng khen.
Sau khi rủ rỉ tâm tình âu yếm, hai thằng quỷ sứ đó lại tiếp tục ngủ khò, con ma dùng hết gân cốt ma để phát ra từ trường thâu tóm, quăng hết mớ quần áo còn dính trên người của chúng, ÔI!... ÔI!... ÔI!.... trụi lủi hết rồi. Ghê quá đi!... Hấp dẫn quá đi..., không thể chối cãi được - hai thân thể hả hê trước mắt nó. Là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng tường tận như thế, trách sao nó khỏi chấn động thần kinh, chân tay run lẩy bẩy. Con ma nầy đầy lòng tà dâm.

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 4@

Trai đẹp và Môi đỏ đã đi từ lâu mà nó vẫn còn ngồi đây tư lự, suy nghĩ nát cả đầu. Làm gì đây chỉ với một ngọn gió tình yêu vu vơ phất qua phất lại trước mũi của chàng. Trận chiến rõ ràng không cân sức. Một con ma cười hư ảo vô hình và một người đẹp môi đỏ bằng xương bằng thịt. Dùng bí kíp võ công nào bây giờ? Biết có ngày nầy thì trước đây nó sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích. Ăn thua mình gan. Mà thôi! tiếc rẻ chi sự đã rồi.
Bảo nó ngu, còn lâu nó mới chịu mình ngu, sự thật lồ lộ là bài toán trừ: 3 - 1= 2. Mà con số 1 nầy thừa thãi rõ ràng, tính toán chi cho mệt xác - Cứ tìm thằng khác mà yêu, một bạn đã khuyên nó như thế. Nhưng trên đời nầy làm sao có một “THẰNG KHÁC” giống hệt như thằng nầy? và cũng không thể tìm đâu ra “CON KHÁC” dư hơi rảnh rỗi giống con nầy. Bởi vậy mới nói, “tình yêu như trái phá con tim mù lòa”. Câu hát nầy nó rên rỉ hoài từ sáng cho tới tối. Thà yêu mà ngu còn hơn khôn mà không cảm xúc. Coi vậy chứ nó cũng biết hưởng thụ cuộc đời lắm chứ bộ!
Trong lập trường cứng cỏi, nó lúc nào cũng thích làm người tình chung thủy nhất trần gian nầy mới chết chứ! Xem phim nó rất ngưỡng mộ những câu chuyện yêu đương lâm li bi đát, con tim nó đớn đau thật sự theo từng giây phút gãy đổ của nhân vật. Mấy cặp đó ngáp ngáp chết nhưng tuyệt đối bảo vệ tình yêu đến hơi thở cuối cùng. Romeo và Juliet, hai vị cao nhân ham chết VÌ TÌNH và sợ sống VÌ CHIA LY nầy đã gieo vào đầu nó một sự cố chấp đáng được cảm thông.

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 3@

Nó SẼ... Tất nhiên là nó sẽ tiếp tục quấy rối tình dục chàng mà thần không hay, quỷ cũng không biết huống chi là người trần mắt thịt. Chỉ nghĩ đến đó là nó rụng rời hân hoan phấn khởi. Có không sự biến thái của tình yêu?
Mà sao nó lại tệ đến thế không biết. Cả nhà - gia đình anh em, bà con, dòng họ đang hồn bay phách tán, sợ hãi cho mạng sống mỏng manh như mành treo lu nặng của nó (vì tấm thân nặng nề mà nó sở hữu là lu chứ làm sao mà chuông cho được), xác nó ra sao? Có bầm dập, sức tay gãy gọng gì không, nó cũng cóc thắc mắc, cơ hội trở lại trần gian hay chui tọt xuống địa ngục nó cũng bất cần.
Lúc nầy, ở đây nó lại nhởn nhơ với ý chí quờ quạng đánh một bản nhạc tình yêu dù chưa có được một nốt dạo đầu Mà trình độ nhạc nhẽo của nó thì giống như vịt nghe sấm. Nó chỉ mãi nghĩ đến thiên đường tình ái mà không bận tâm chút nào đến lưỡi hái tử thần. Nó vừa hồ đồ vừa lơ ngơ, biết vậy cho nên nó cười hoài hòng lấp liếm và lấy lòng để thiên hạ dễ dãi bỏ qua dùm, tội nghiệp!
Những dằn vặt đó xẹt ngang trí não nó rồi tắt ngắm, thây kệ và nó tự nhủ rằng: Biết đâu ngày mai mình sẽ không còn là con ma thì vĩnh viễn sẽ không làm được điều mà mình ôm và ấp hoài vẫn không nở - Nó vô tâm và không đạo lý,nhưng hãy tha thứ cho nó một lần. Đã là con ma rồi thì còn gì đâu để mà mất. Nó đang khát khao được hư hỏng. Mà còn lâu ai mới biết nó hư hỏng.
Nó muốn mình sẽ là làn gió ve vuốt miên man đôi môi đầy mời gọi của chàng.

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 2@

Ngày xưa con ma ấy có nhiều kế hoạch lắm, và kế hoạch lớn nhất của nó là kế hoạch... SINH ĐẺ. Cũng hợp lý thôi mà!
Nhưng vì nó ham cười quá nên không có ai cho nó một cơ hội nào. Thật thảm thương làm sao. Người ta nói nó Vô duyên chưa nói đã cười, chưa đi đã chạy, chưa chào đã... đưa răng. Mà răng của nó thì xấu tệ.
Nó yêu thầm lặng, nói đúng ra là yêu lén 1 chàng đẹp trai. Vì sao phải lén? vì nó biết thân biết phận của mình, nó thì quê trớt như con bù nhìn trên ruộng lúa còn chàng kia thì lộng lẫy sáng loá như bộ lư mới vừa đánh bóng. Có dám đưa bản mặt mình ra mà làm quen bao giờ! Nó sợ chàng hết hồn chăng? Một sự tự ti đáng trân trọng.
Chàng ấy gần nhà nó, đi làm cùng một đoạn đường may mắn hay xui xẻo? - và sáng nào cũng vậy, nó rình!
Nó dậy sớm cố sơn phết cho bay bớt nét cô hai lúa (vốn nó quê ở vùng trồng lúa nước mà) - quần áo tề chỉnh và canh me. Vì cái sự canh me ấy mà trái tim nó teo lại trở thành trái sơ ri đỏ lòm vì mãi hồi hộp.
Chàng vừa xách xe ra là nó phóng theo làm cái đuôi bám loằng ngoằng. Tuy hơi vất vã nhưng nó rất hạnh phúc. Và mối tình ấy nó viết trên nhật kí của mình là tình yêu đơn phương, nó tôn thờ và cũng hãnh diện. Đúng là dù chưa làm ma nhưng nó rất lạc quan yêu đời.

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

CON MA CƯỜI - 1@

ẦẦẦM!Cái gì thế nầy?... Và khi tôi tỉnh lại, cả thế giới trước mặt đã xa lánh tôi rồi...
Lúc ấy, tôi ngồi dậy, đứng lên và bước đi, được vài bước tôi ngoái đầu nhìn lại... Ô! Tôi vẫn thấy mình nằm chình ình một đống ở đó, và mọi người xúm lại la hét khẩn trương, nháo nhác, sợ hãi. Tình hình nghiêm trọng rồi đây. Tôi không muốn nhìn nữa, chắc ghê lắm!
Nhưng tôi vẫn còn đây mà? Ngạc nhiên quá, tôi bước... bước... bước tới vài bước nữa, tôi mỉm cười cầu thân với mọi người, cười mãi nhưng chẳng ai đáp trả, tôi lướt tới, họ lướt qua, tôi lủi vô, họ vẫn nhào tới. Tức là tôi không hiện diện trên cõi đời nầy trong mắt họ. Chỉ có mình tôi thấy chính mình. Tôi quay qua quay lại khều, le lưỡi, nhăn nhó, nhưng ai cũng thờ ơ. TÔI CHỈ LÀ KHOẢNG TRỐNG KHÔNG. Ôi trời! tôi biết rồi...
Vì tôi cứ cười mãi giây phút ấy nên tôi đặt cho mình cái tên mới - CON MA CƯỜI.
Tôi biết mình không còn là một thành viên chính thức trong thế giới nầy nữa rồi, tôi đã là một oan hồn bơ bơ.
Tại sao vậy nhỉ? Tại sao không là thiên đường hay địa ngục mà ở ngay chính cái trần gian mà tôi đã biết?
Nếu được đi du lịch ở hai nơi ấy có lẽ tôi thích hơn, được mở mang tầm nhìn dù có ra sao đi nữa.
Chắc cõi trên đã bỏ sót tôi hay sao vậy?

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

CÔ GIÁO CHỦ NHIỆM CỦA TÔI

Cô giáo chủ nhiệm của tôi dạy sinh ngữ PHÁP suốt mấy năm tôi học cấp 2.
Trong tất cả các thầy cô dạy dỗ tôi nên người thì Cô là người ấn tượng sâu sắc nhất.
Vì là cô rất, rất, rất đẹp. Chữ viết cũng đẹp không kém.
Cô lại đàn hay, hát giỏi thuỳ mị diu dàng. Nói chung có rất nhiều ưu điểm mà tôi nằm mơ cũng hổng thấy được huống chi là có.
Cô nói tiếng Pháp như gió, ngân nga du dương luyến láy.
Dáng dấp cô trầm mặc cô đơn lắm, nghe đâu người yêu cô là không quân và đã gãy cánh đại bàng. Chuyện tình sầu làm cho đôi mắt cô càng thêm sâu lắng, buồn bã.
Vì chúng tôi phá như quỷ nên cô đã khóc. Từ khi thấy những giọt nước mắt rơi thành dòng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, chúng tôi có chút hối hận.
Chúng tôi đã làm gì à?

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

HỨA THẬT NHIỀU... thất hứa thì cũng thật nhiều...!

Tôi tên là CUỘI
Lỡ lầm của tôi có lớn lao gì cho cam, nói dóc có vài lần mà nên nông nỗi nầy.
Và bây giờ, khi người ta bị ai cho leo cây thì lôi tên tôi ra mắng nhiếc - HỨA CUỘI.
Bao nhiêu người tội lỗi tày trời nhưng sao vẫn bình chân như vại, còn tôi xạo một chút mà cũng chưa gây ra hậu quả nghiệm trọng gì nhưng thượng đế nỡ nào lưu đày tôi chung thân trọn kiếp.
Cách ly tôi ở trên nầy với bà cai ngục HẰNG NGA.
Nếu như chúng tôi tâm đầu ý hợp thì nơi đây đã là thiên đường và tôi không hối tiếc, đằng nầy - tôi với bả giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Ngược đường, ngược hướng làm sao nuôi cho con tình cảm nó lớn lên đây?
Tôi thích ăn cơm thì bả nhất định ăn cháo, tôi thích cafê bả thích nước tăng lực
Tôi thích ăn chay bả đòi ăn mặn, tôi thích mở lò sưởi bả lại ham máy lạnh.
Tôi thích nhẹ nhàng, bả khoái thô bạo, tôi thích ngủ, bả lại ham... thức. Theo bả mệt muốn chết.

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

HỒN MƯỢN ỐC

Hồn của tôi ở đây nhưng xác tôi ở nơi nảo nơi nao tôi không hề biết. Tại sao lại từ bỏ tôi? Chỉ lơ đãng, hời hợt, hớ hên chút xíu thôi mà bi giờ tôi vất va vất vưởng. Tôi lang thang tìm nơi trú ngụ, gởi gắm mảnh linh hồn nhỏ bé của mình. Một cuộc chia li không lời từ biệt, quá cay đắng phũ phàng. Người ta đã mang xác tôi đi làm mấm ruốc rồi chăng?
Tôi mảnh dẻ yếu ớt thế nầy làm sao trốn tránh, chống đỡ được những cơn cuồng phong thịnh nộ đầy bất ngờ của biển cả. Chân tay tôi quều quào trong vô vọng, cũng chính mấy cái ngoe đi ngang về tắt, ngược đời không giống ai nên giờ mới ra nông nổi, người ta nói cái nết đánh chết cái đẹp còn với tôi - cái xấu đánh xẹp cái đẹp và đánh chết cái nết. Biết làm sao, í là tôi chỉ mém mém đẹp và hườm hườm có chút nết - (hườm hườm là chưa chín đó mà). Vậy mà còn tức tối.
Lang thang kiểu nầy kẻ thù nuốt tôi vô bụng không cần phải tố tụng và tuyên án.
Cám ơn thượng đế đã giúp đỡ cho tôi, Ốc ơi! Người là mảnh áo giáp kiên cố đã cứu vớt đời tôi, tôi nhào vào lòng và người dang tay mở rộng, chấp nhận cưu mang một linh hồn lạc loài yếu đuối nhưng ngang ngược. Tôi nguyện sẽ đội người trên lưng mang đi khắp cùng trời cuối đất, no đói sướng khổ có nhau. Chúng ta sẽ dựa vào nhau để sống hết kiếp nầy.
Ông ấy cũng đang cô đơn tìm người bầu bạn, cuộc đời chắc nhiều sóng gió ba đào nên bi giờ chỉ còn cái xác trống không. Hồn ông ấy đi nơi đâu rồi hay là kiếm chỗ khác đẹp trai ngon lành nhập vô? Tôi có đám hỏi đâu, sợ la tôi nhiều chuyện. Thắc mắc muốn chết, nếu biết sẽ kể các người nghe liền. Mà cái ông nầy, cũng làm tàng thấy ghê, ngồi trên đầu trên cổ tôi mà không thèm tám với tôi tiếng nào.

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

CON LẬT ĐẬT


Mọi người ai cũng khen tôi dễ thương, rinh tôi về ngắm nghía, xô đẩy, đùa giỡn với tôi. Có điều tôi không có chân, bù lại tôi được mang một cái bụng bầu không biết mấy tháng và cũng không biết chừng nào mới đẻ. Nhờ nó lắm đấy.
Thấy người ta có cặp chân dài thoòng loòng mà ham muốn chết. Phải chi có một mẩu ngoo ngoe cũng đỡ ghiền. Đằng nầy trụi lủi láng boóng. Kì thiệt!
Tôi mà có cặp chân giống như người ta và khi trưởng thành há là mấy ông trai đẹp chết với tôi.Tôi sẽ đeo miết cho coi. Đẹp gái không bằng xăng xái, xăng xái không bằng nói dai, nói dai không bằng mặt chai, mặt chai không bằng máu liều. Máu liều của tôi lòi ra tới da nên mới ĐỎ LÒM, ĐỎ LOÉT.
Nhờ cái bụng bự đó mà tôi chỉ ngã nghiêng chứ không ngã nhào, ngược đãi tôi cỡ nào cũng vậy, đừng hòng làm tôi té.
Tôi cứ lắc lư, lắc lư, đá, đạp, xô tôi vẫn cứ lắc lư mỉm cười. Chính vì tôi lì lợm nhưng vui vẻ mà người ta cứ nườm nượp bồng tôi về để làm đủ thứ trò.
Nhưng cái trò họ khoái nhất là oánh cho tôi ngã mà tôi không chịu ngã cứ cười ngu ngơ mà lắc miết - đôi khi tôi tự hỏi mình, bộ trong máu tôi chứa toàn thuốc lắc?
Có những lúc không ai dòm ngó thì tôi được yên tĩnh suy nghĩ chuyện đời.

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Có gì TUYỆT VỌNG hơn thế...


Nghe nhạc với KHÔNG GIỐNG AI chút há
Bài hát : TÌNH TUYỆT VỌNG

Có một thứ tình tuyệt vọng
Vì không thể nào thay đổi
Có những lời không nói ra được
Vì bày tỏ có ai hiểu được đâu
Nỗi niềm chua xót đắng cay
Cứ chôn càng ngày càng sâu tận đáy tim mình

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

TRINH NỮ HOÀNG CUNG!

TRINH NỮ HOÀNG CUNG là tên của tôi
Vì gia đình tôi là danh gia vọng tộc, và tôi là lá ngọc cành vàng.
Ngày xưa của tôi ơi! Những ngày tháng vàng son, sống trong gấm hoa nhung lụa, tiền tài địa vị và những lời ngợi khen ve vuốt.
Tôi có tất cả những gì mọi người ao ước:
- Sắc đẹp chim sa cá lặn
- Bao nhiêu người thờ phụng tôi dù tôi chưa toi đời.
- Tôi muốn gì được nấy, có điều quả thật tôi không biết mình muốn gì. Thường tuổi ham hố nầy thì người ta muốn chồng còn tôi thì không.
- Tôi có thể đi đâu cũng được trừ địa ngục và thiên đàng. Hai chỗ đó chưa được cấp phép du lịch.
- Tôi có khó ưa, cà chớn đến mức nào cũng không có ai dám dạy dỗ
- Tôi có bằng cấp cao. Cái nầy hiếm lắm. Ngày xưa phụ nữ như tôi là viên kim cương 20000 cara. Giống như cục vàng dưới đáy biển. Muốn mò hả? Khó lắmđó.
- Tôi rất duyên dáng, biết ỏng ẹo vặn vẹo đúng nơi đúng chỗ. Nhưng tôi rất ghét ai giống tôi. Nội công không thâm hậu bằng thì đừng bắt chước.
- Tôi không thèm yêu ai dù mấy đứa đó lạy lục xin xỏ tí tình. Xì! làm như tôi ngu. Toàn là đào mỏ, đĩa đeo chân hạt. Còn lâu nhé!
- Cuộc đời tôi tự do, không cần đèo bồng. Con là nợ, chồng là oan gia. Không ai sung sướng bằng tôi. Dù đôi khi cũng thấy thiếu thiếu cái gì mơ hồ. Mà kệ! rảnh đâu mà nghĩ tới.

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

LỜI CUỐI CÙNG CỦA CON CHIM XẤU SỐ!

Ai cũng ca ngợi tôi là một CON CHÍM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT với tiếng hót lảnh lót líu lo trong BỤI MẬN GAI.
Tôi có hót trước khi ngủm đâu, tui la làng la xóm xem ai thương tình đem vô bệnh viện gia cầm để cứu vớt đời tôi.
Thượng đế cho tôi xuống trần gian với cái mỏ nhọn hoắt và chiếc lưỡi cũng không kém nhọn, nhưng chỉ nói được ò e mấy giai điệu góp vui cho nhân gian. Khóc cũng thế, cười cũng thế, chửi cũng thế và ngọt ngào cũng vậy. Nhưng tức là trước khi chết, tui la bài hải vậy mà không ai biết, lại còn nói tui hát một bài ca tuyệt vời sau khi bị cái gai mận khỉ gió kia đâm trúng tim.
Không vì cái gai kia mà tui chết, là tại uất ức quá nên mới về chầu ông bà ông vải.
Đám gai mắc dịch kia lùm xùm, tui tưởng là nơi lý tưởng để tui vào làm ổ chuẩn bị lâm bồn, ai dè mới lủi vào bị nó đâm một nhát ngay chóc tim. Đau thấy mồ tổ, hót với hát cái gì , khóc chuẩn bị về chầu diêm chúa thì có.
Xúm nhau nịnh nọt tui, bị lủng tim sắp chết mà còn ca ngợi tình yêu sao? thật điên rồ.
Trên trần gian loài nào cũng vậy kể cả loài người, sợ chết muốn... chết, ở đó mà còn lảnh lót hót thỏa mãn khi được chết vì tình. Quả thật mấy người thật giỏi thêu dệt, hoang tưởng viễn vông, vậy mà ai cũng mê say tin ầm ầm.
Tôi sắp chết chỏng gọng với một cái gai trong tim. Tình yêu đâu tui có thấy, chỉ thấy mắt nổ đom đóm vì đau, tim thì nhảy loi choi máu chảy tè le. Yêu với iếc gì, cái chết tới sát tôi rồi mà họ lo ngắm nghía, chỉ chỏ, ác ghê!

NGÀY MAI...

Ngày mai ấy là ngày nào hở bạn
Cứ kiếm tìm nhưng chẳng thấy ra sao
Thời gian qua sớm tối mãi xôn xao
Ngày mai tới... ngày mai rồi... ngày mai sẽ...


Ngày mai ấy cho bao người chờ đợi
Sáng tinh mơ mong sớm gặp được ngài
Mặt trời lên sao cứ mãi loay hoay
Nhìn kĩ lại là ngày nay lại đến.

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

À! Em mơ... Máu lửa chút nha...



Hôm nay MƠ thêm chút nữa
Giấc mơ nầy máu lửa lắm nghen
Phải gào mới thấu cao xanh
Phải kêu phải hét người nhanh quay về
Dịu dàng thùy mị điệu đàng
Mà chàng không tỏ la làng em ca
Giờ mà chàng chẳng chịu ra
Em thì xúc bỏ vào nhà của em... 

KHÔNG GIỐNG AI

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

LÀM ĐẸP...

Bạn muốn trẻ và đẹp không nào?
Là nam hay là nữ thì sắc đẹp là một thứ vũ khí phải không?
Nam hay nữ ai cũng HÁO SẮC hết mà!
Tôi đang nói về tôi đó.... thì... ai mà không thích người đẹp, dù là đứa con nít, nhưng người lớn thì... mê hơn.
Điều thứ nhất - Bạn muốn ai cũng phải ngước nhìn, trước tiên bạn phải ngủ cho đủ giấc. Có gõ lóc cóc thì cũng phải ngủ sớm có gì mai mần tiếp dù có đang cãi nhau với ai toé khói hoặc đang lâm li mùi mẫn.
Giấc ngủ đủ làm cho bạn tươi tỉnh và toát lên một sức sống. Bản thân tôi vì coi thường điều nầy nên giờ thành một LÃO BÀ BÀ khô quắt khô quéo. Biết thì đã muộn. Quả thật hết cứu vãn được nữa rồi. Cho nên đây là lời khuyên chân thành nhất của tôi. Nhưng ngủ ra ngủ làm ra làm chứ đừng có vừa ngủ vừa làm thì cơm không thành cơm mà cháo không ra cháo. Nhớ đó!
Điều thứ hai - Bạn phải tập thể thao, tập có cường độ chứ không phải vặn vẹo 1 chút cho có nhé. Tập đến khi máu chạy rần rần như chạy... trốn nợ là đạt yêu cầu. Riêng nữ thì nên bơi lội. Bơi không ngừng nghĩ hơn 30 phút, 45 phút càng tốt, bạn sẽ không bị khớp và đau lưng, sẵn tiện mình bơi maratông trong biển tình mà không sợ chìm. Còn nam thì món cũng được nhưng tốt nhất là tập hít đất chứ đừng có nhảy dây há, nhảy nhiều tóc sẽ dựng đứng như trái chôm chôm thì không đẹp chút nào.
Bạn càng tập thì sẽ càng sung sức, làm gì cũng không thấy mệt, mà khi bị mệt cũng thấy vui. Hổng có nói dóc đâu nha, đừng có liếc xéo tui như vậy.