- Hạnh phúc là gì hả Lem?
Thiệt là ngược đời! Một người tri thức rải cùng mình từ đầu xuống chân như Chị Ba lại đi hỏi Lem sao?
Hay chị đang tự hỏi mình? Chị thừa biết những câu trả lời của Lem lúc nào cũng trớt quớt.
- Bà ơi! Hạnh phúc là mình thấy phê, thấy vui, thấy thoả mãn.
Lem lên mặt dạy đời và diễn tả tỉ mỉ cảm giác lâng lâng sung sướng của mình lúc đang hít hà xì xụp nhai ngồm ngoàm những sợi hủ tíu dai dai. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hả hê. Ôi! không hạnh phúc nào bằng khi đói meo lại được xực đã đời những món mình khoái khẩu.
Nhưng Chị Ba và Chị Hai hùa nhau chửi Lem quá trời:
- Đồ ham ăn hốt uống, đồ phàm phu tục tử, đồ ngốc mà tài khôn. Tâm hồn của con người để ấp ủ những điều cao quý đẹp đẽ còn cái đầu mầy là cái kho chứa toàn đồ ăn thức uống, đơn giản như vậy thì có khác gì động vật... hoang dã.
Trời! Ý bả nói mình cũng là... đồ rừng rú như mấy con khỉ đột đây mà.
- Khác à nhe! Tụi nó chưa chắc biết thưởng thức như tui à nhe. Tụi nó chỉ nhai rồi nuốt à nhe! Được tặng một đống “đồ” không ra gì mà Lem tỉnh bơ, dây thần kinh sĩ diện của nó chắc đứt bóng rồi.