Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

LEM - 51 - CHỊ BA NỘ

- Hạnh phúc là gì hả Lem?
Thiệt là ngược đời! Một người tri thức rải cùng mình từ đầu xuống chân như Chị Ba lại đi hỏi Lem sao?
Hay chị đang tự hỏi mình? Chị thừa biết những câu trả lời của Lem lúc nào cũng trớt quớt.
- Bà ơi! Hạnh phúc là mình thấy phê, thấy vui, thấy thoả mãn.
Lem lên mặt dạy đời và diễn tả tỉ mỉ cảm giác lâng lâng sung sướng của mình lúc đang hít hà xì xụp nhai ngồm ngoàm những sợi hủ tíu dai dai. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hả hê. Ôi! không hạnh phúc nào bằng khi đói meo lại được xực đã đời những món mình khoái khẩu.
Nhưng Chị Ba và Chị Hai hùa nhau chửi Lem quá trời:
- Đồ ham ăn hốt uống, đồ phàm phu tục tử, đồ ngốc mà tài khôn. Tâm hồn của con người để ấp ủ những điều cao quý đẹp đẽ còn cái đầu mầy là cái kho chứa toàn đồ ăn thức uống, đơn giản như vậy thì có khác gì động vật... hoang dã.
Trời! Ý bả nói mình cũng là... đồ rừng rú như mấy con khỉ đột đây mà.
- Khác à nhe! Tụi nó chưa chắc biết thưởng thức như tui à nhe. Tụi nó chỉ nhai rồi nuốt à nhe! Được tặng một đống “đồ” không ra gì mà Lem tỉnh bơ, dây thần kinh sĩ diện của nó chắc đứt bóng rồi.
- Sao mầy biết?
- Vì khi ăn hủ tíu tui có chấm nước tương thêm chanh ớt, tụi nó làm gì có vụ đó. Lem gân cổ cãi. Nó nói có lí chứ bộ!
- Tóm lại đó là chuyện tầm thường - giải quyết cái bao tử - Đói ăn khát uống sự thường của mọi loài. Hạnh phúc gì mà hạnh phúc cái đó, điên quá đi. Chị Hai khẳng định chắc nịch.
- Nhưng tui thấy hạnh phúc được chưa? Mặc kệ tui, giải quyết được cái bao tử thì mấy cái khác từ từ làm, dễ òm!
- Nó chuyện với mầy giống như nước đổ đầu vịt.
- Thịt vịt luộc chấm nước mắm gừng ngon tuyệt cú nha bà. Lem vừa nói vừa chép miệng thòm thèm.
- Hết nói nổi! Chị Hai nhìn Lem lắc đầu, còn chị Ba cười xoà.
- Mấy Bà rắc rối thiệt, ngồi đó mà tìm tòi, định nghĩa, giải thích làm cóc gì mấy thứ không sờ mó cầm nắm được chi cho mệt. Đúng là phú quý sinh lễ nghĩa, ăn no rửng mỡ, dư hơi rảnh rỗi nghĩ chuyện xa vời trên trời dưới biển.
- Ê! Dốt thì tắt đài đi, bí lù còn bày đặt xài xể người khác? nói nặng coi chừng bị đục phù mỏ nha. Tao rửng mỡ hồi nào mậy? Chị Hai cự liền. Từ ngày làm bạn với cái thớt thịt Chị đổi ngược tính tình, hung dữ thấy ớn!
- Xí lộn! Mà tui đâu nói tui giỏi, tại mấy người hỏi tui chứ bộ! Lem trề môi và nhăn mặt cười hì hì cầu hoà. Coi vậy nó cũng sợ cái mỏ ăn trầu.
- Lem ơi là Lem, làm ơn làm phước nâng cao trình độ cho em út nó đừng khi dể. Thời đại càng tiến bộ con người đâu chỉ có ăn uống, còn nhiều thứ khác quan trọng hơn nhiều. Nói vậy hỏng sợ thiên hạ cười thúi đầu à? Giọng chị Ba điềm đạm hơn chị Hai nhiều.
- Xời! Kệ tui. Thì mấy Bà tiếp tục lục lọi tìm hiểu đi há, khi nào xong nói tui nghe.
Tìm được câu trả lời nầy có khi mấy bà già quắt già queo, già kheo già khú, có khi vô hòm rồi cũng chưa lòi ra, Lem lầu bầu trong miệng. Hai cái chữ “hạnh phúc” nếu nhai nuốt được thì Lem cũng ỰC vô bụng rồi. Mắc mớ gì suy nghĩ nhiều cho mệt chứ.
Giờ nầy mà chị Ba còn hỏi đon hỏi ren, thắc mắc chi cho nhức đầu? Được yêu được cưới, được tiền tài danh vọng và có đứa con đẹp đẽ thông minh như vậy thì những gì chị trải qua không phải là hạnh phúc thì là cái giống quỷ gì? Chị nhận được rất nhiều, mất chút đỉnh cũng còn lời chán, biết bao người không có CÁI ẤY cũng sống khơi khơi có chết đâu mà nghĩ ngợi lung tung. Còn nếu thấy cần thiết, không thể sống được nếu thiếu CÁI ẤY thì kiếm CÁI ẤY MỚI mà xài, bỏ CÁI ẤY CŨ đi. Dứt khoát! Với Lem, mọi chuyện thật dễ ợt.
- Người ngoài cuộc nói gì cũng được, chuyện người ta thì nói hay lắm, đến phiên mình thì khóc hu hu la làng la xóm rùm trời.
- Rõ ràng thực tế là vậy. Nói thì dong dài nhưng rốt cuộc thì đáp số chỉ có một để lựa chọn. Đúng không? Bà nói đi.
- Ừ thì vậy, nhưng đâu phải dễ quyết định, còn biết bao nhiêu dây mơ rễ má khác, bứt dây động rừng. Chị Ba thở dài.
Chị như một con cá, lửng lơi bơi lội trong cái hồ của mình mà suy nghĩ tính toán cho tương lai, khi đã đủ dũng cảm để đào thoát thì phát hiện mình đã gắn bó và nẩy sinh một thứ tình cảm “đậm đặc” MỚI với cái hồ nầy rồi, Chị không thể, không nỡ, không muốn từ bỏ nó nữa, nó đã trở thành một phần máu thịt trong chị, trở thành một thứ cần thiết hơn CÁI ẤY nhiều. Lúc nầy CÁI ẤY đối với chị không quan trọng, nghĩ lại nó còn phiền hà nữa là khác – Lời nầy của chị, Lem cho là xảo biện - Chị cảm thấy yên ổn an lành trong cái hồ của mình nếu như ông chồng không... “vọng động” ngoài... biển. Khi mọi việc êm ru xuôi chèo mát mái, chị Ba cứ thế mà sống phà phà cười khà khà.
Phải nói Anh Ba thật đáng nể, ngoại trừ không đáp ứng được CÁI ẤY ra, mọi thứ khác của Anh đều ưu việt. Còn đòi hỏi gì nữa nếu cả hai cùng vui vẻ chấp nhận, sống bên nhau như hai người bạn thân đến cuối đời. Dù sao may mắn là có cu Bi, nhờ nó mà 2 người dính nhau tự nguyện. Mỗi khi trong lòng nổi sóng nổi gió, nhìn nụ cười của nó để tỉnh táo lại mà tiếp tục làm vợ chồng... chay.
Nhưng thật ra Lem nghi ngờ lắm, nhiều khi ông ấy “hoạt động” bí mật, quỷ không hay thần không biết thì sao? Gì chứ mấy cha ranh ma quỷ quyệt có thừa. Khi Ba đã biết chuyện và nghe những suy nghĩ “thông minh đột xuất” của Lem thì nó bị cú một cái muốn lủng sọ.
- Vẽ chuyện bậy bạ, trời yên biển lặng không muốn, nghi ngờ chi tùm lum. Không biết có hay không mà suy diễn lung tung. Ăn thua cái đầu của mình biết phân biệt đúng sai, nặng nhẹ. Những thứ là cảm giác rất khó kiểm soát, nếu có xảy ra gì đi nữa thì cũng không nên đày đoạ bản thân, làm khổ mình khổ người. Trên đời có ai tuyệt đối đâu con. Mỗi người đều có những thứ riêng tư, đâu ai muốn bị dòm ngó xâm phạm, tìm hiểu moi móc lột trần ra hết những sâu thẫm của người ta chi vậy? Tôn trọng người cũng là tôn trọng mình, chung là chung mà riêng là riêng, đừng có lẫn lộn. Phải đối xử nhau bằng tình thương mới sống chung lâu dài, bền chặt, làm gì cũng phải cân nhắc - điều đó ảnh hưởng đến ai, gây hậu quả cho ai. Sống mà hẹp hòi ích kỉ, chỉ nghĩ và làm theo ý mình thì “chiến tranh” làm sao tránh được.
- Gì mà có “chiến tranh” trong nầy vậy Ba?
- Thì ai cũng khăng khăng mình đúng, chứng minh cái đúng của mình, thiên hạ giết chóc đấu đá ì xèo đổ máu biết bao nhiêu cũng chính vì vậy. Khổ là mấy thằng đầu sỏ hiếu chiến không chết, chỉ có dân lành vô tội vạ lãnh đủ.
Ba thật là, bị ám ảnh nặng bởi súng đạn chết chóc khi xưa nên lạc đề, đang nói chuyện gia đình, Ba lôi ra cả thế giới ra mà phê bình kiểm điểm.
Tự nhiên Lem được thọ giáo bài giảng dài lê thê nầy của Ba, không dính dáng gì tới nó nên khó mà tiêu hoá hết. Ba đâu có học vị gì cao siêu sao nhiều lý lẽ khó hiểu quá vậy? Sau nầy sinh tật, Ba cứ nói đi nói lại hoài, sợ chị em Lem lầm đường lỡ bước làm hư bột hư đường hay sao mà càm ràm, thật ra nó đã thông suốt thuộc lòng, nhưng biết là một chuyện mà làm được là một chuyện. Chị Hai thường mắng Lem – Lớn đầu mà không nên thân nên hình gì – được vậy là mừng rồi, còn muốn gì nữa hả? Lem trả treo ngang như cua.
Nhưng phải công nhận, coi vậy mà Ba cũng “tư duy” thông thái ghê, nói nghe chí lý quá đi chứ, nhờ “biết người biết ta” nên Ba thong dong sống “hồn nhiên” mạnh khoẻ vui vẻ, muốn được như Ba tưởng dễ sao. Hèn chi Má đi đã lâu nhưng Ba vẫn an nhiên tự tại, không thèm liếc mắt đưa tình với ai, hay tại Ba cũng “lộn tiệm” giống Anh Ba nên thông cảm anh sâu sắc và ra sức bảo vệ? Lem tò mò thì bị Ba cú thêm một phát nữa.
- Đồ khùng! Khùng vừa thôi con.
- Khùng gì mà khùng, con hỏi thiệt chứ bộ. Lem phụng phịu lẩm bẩm và xoa dịu cái đầu đau ê ẩm.
Không biết Ba sinh hoạt với chị Ba thế nào mà sau nầy chị “đã thông tư tưởng” vui vẻ, tươi tỉnh lên rất nhiều. Chị từ từ chấp nhận cuộc sống không bình thường trong gia đình của mình và dần dần biến nó trở thành bình thường tự nhiên. Chị không còn cái ánh mắt đau khổ bứt rứt vì bị mất mát. Không ấm ức kể lể nỗi đau khổ bị lỗ lã trong chuyến buôn tình của đời mình. Chị quyết định cùng với anh đi hết cuộc đời nầy cùng đứa con mà không thèm nhìn ngang nhìn dọc. Anh cũng vậy, gỡ được những gút mắt khó khăn, Anh như trút được gánh nặng ngàn cân. Chị không bận tâm nhiều đến những khác lạ của Anh, tìm cách lơ và quên đi mỗi khi cơ thể nổi cơn. Rồi cũng quen và rồi cũng qua. Chị biết điều chừa cho Anh một không gian riêng tư bất khả xâm phạm. Câu chuyện nầy nói ra khó có người tin, nhưng tin hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới. Để đạt được trạng thái "xuất thần" nầy, chị đã phải trải qua bao nhiêu năm đau khổ dằn vặt. Nhờ vậy, sau nầy gia đình Anh trở thành gia đình hạnh phúc kiểu mẫu mà biết bao người ao ước thèm thuồng, nhưng chắc cú là trong đám người thèm thuồng ấy, dứt khoát không bao giờ có bóng dáng của... Lem đâu à!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét