Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

LEM - 54 - Ái vọng tưởng

Trên đời ai cũng có lúc ngồi một mình hả họng nhìn trời mơ màng thêu dệt tương lai, nhưng thằng GÀ trong nhà Lem ngóng cổ chảy nước miếng với mộng mơ cao mút chỉ.
- Sẽ là đầu bếp xuất sắc nhất nước Việt Nam, một đầu bếp không đụng hàng.
- Sẽ là quái kiệt chế biến thức ăn - tất cả rau củ tôm cá gà vịt khi tung lên trời với 9 đường tuyệt dao sáng loáng, rớt xuống sẽ biến thành những tuyệt tác, nhìn: tuyệt đẹp, ngửi: tuyệt vời và vô miệng: tuyệt cú... gà.
- Sẽ là một nhà thức ăn học đức cao vọng trọng, “VĨ ĐẠI” (nó phóng bạt mạng) để thế hệ sau ngả mũ kính chào.
- Sẽ được đúc thành tượng đồng chình ình giữa các ngã tư ngã ba, bon chen cùng những anh hùng lịch sử.
...
Mỗi ngày, Ái thêm thắt vun bồi sơn phết vẽ vời cái viễn cảnh tương lai xa xôi mờ mịt của nó nghe mà mắc nổi dịch, chẳng qua là nó cố tạo sức mạnh bằng tưởng tượng để củng cố lập trường hôm nay, cần phải bổ sung những hình ảnh le lói ấy để làm chỗ dựa tinh thần trong khi chờ thời. Lem gom hết tuốt luốt, gộp chúng thành một cục và đặt tên là VỌNG TƯỞNG.
Lem quất thằng nhỏ tơi bời bằng 2 từ mà nó lụm được trong mấy quyển tiểu thuyết tình, hòng đập tan mơ mộng hão huyền để nó tỉnh táo trở về hiện thực đau thương.

Nhưng dù vậy cũng đâu có đụng chạm dính dáng, mất đồng xu cắc bạc nào của Lem, mắc mớ gì nó trề môi nhún mỏ bôi bác, cố tình cho thằng nhỏ mất hứng.
- Xời! uống thuốc ngủ nằm mơ đi cưng!
- Nhà khùng học thì có! Tỉnh lại Ái à – Lem cũng lãng ồ, lúc biểu mơ lúc kêu tỉnh.
- Tào lao mía lau, ruồi bu kiến đậu! Gà mà đòi lên trời, tưởng phượng hoàng chắc?
- Con ngựa ông Trần Hưng Đạo cỡi nghe mầy nó tè tùm lum luôn! Lem nói đại cho có vẻ mình am hiểu lịch sử, thật ra nó chỉ nghe phong phanh có một tượng như thế nhưng chưa thấy bao giờ.
Lời của chị chẳng nhầm nhè, không có cờ ram nào với Ái, nó tỉnh bơ, thằng Gà còn nói:
- Hơi đâu chấp nhứt hơn thua với một người mít đặc, không biết trời cao đất rộng là gì.
Vả lại sau lưng Ái có một địa phương vô cùng vững chắc ủng hộ.
Đó là Ba, dù Lem công kích chê bai nhưng chỉ vài lời là Ba quét sạch.
Ý đồ viển vông tự cao tự đại của Ái, Ba một mực cho - nào là: Cao quý, tốt đẹp, chính đáng và còn thêm - có chí khí, có tầm cỡ, có bản lĩnh, đáng khen, đáng trân trọng...
- Í ẹ! Ba ơi đó chỉ là giấc mơ hoang đàng Ba ơi. Lem ghét Ái được Ba cưng, cố sửa chữ đường thành chữ đàngcho có vẻ hư hao.
- Bậy bạ! Phải biết ước mơ và phải biến ước mơ thành sự thật, đó là lí tưởng, Ái coi vậy chứ sống có mục đích rõ ràng – giỏi, giỏi!
Làm sao Ái không khoái tỉ tê cho được, con hát Ba vỗ tay rần rần, nó càng hì hục bơm cái bong bóng mơ màng ấy ngày một to hơn, sửa sang đẹp hơn, Lem thì rình rình, lâu lâu đâm một nhát cho nó nổ coi chơi - dễ gì! Những lời đâm hơi của Lem, Ái xem như gió thoảng, lọt tai nầy ra ngoài tai kia
Tại sao Ba “nịnh nọt” dỗ ngọt Ái dữ vậy? Chắc bị lương tâm cắn mút vì đã để nó thiệt thòi, bỏ học giữa chừng về quê cắm câu sớm, mất đứt tuổi học trò thơ mộng, Ba cố bù đắp, xoa dịu để nó không tủi hờn mà lên cơn cà nanh sanh sự. Chắc là vậy! Nhưng Ba cũng hơi lố, bênh vực rất lộ liễu, lúc nào cũng ưu ái dành tặng cho thằng quỷ đó những lời hay ho nhất, vuốt đuôi khi nó mở miệng và khen ngợi hết lời chuyện nó làm, bất kể như thế nào cũng sẵn sàng ca tụng, xít xoa những sản phẩm nó sáng chế ra từ đồ ăn, đồ uống, đồ mặc đến đủ thứ đồ khác kể cả đồ... bỏ, làm như Ái là nhân vật có một không hai khó ai thay thế. Ba bắc thang cho Ái leo hỏi sao nó không VỌNG ĐỘNG. Lửa ganh tị trong Lem bốc cháy ngùn ngụt.
Nhưng coi vậy chứ không phải vậy, tưởng Ái nguội ngắt nguội ngơ cho Lem vày vò sao? chuyện gì cũng có mức độ, Lem chọt tới chọt lui hoài thì cũng có ngày Ái nóng máu gà, tức nước vỡ bờ, nói dai nói dở nói bậy mà còn nói bự thì cũng có ngày bị phản công trả đũa. Chà đạp nó thì nó chà đạp lại cho biết tay.
- Tui VỌNG TƯỞNG hả? Ừ! Có còn hơn không, coi lại mình đi – xấu còn ác, tui chỉ cần bà có 1 chút vọng tưởng như tui để làm màu tui cũng mừng. Làm được khỉ khô gì mà bày đặt chê khen, bất tài vô dụng thì ngồi yên cho thiên hạ thái bình. Tui VỌNG TƯỞNG đó, làm cục c... gì được tui.
Chỉ một câu mà làm tim Lem tan nát.
Trời! Không nói thì thôi, mở miệng là nó quăng lựu đạn. Thiệt tàn nhẫn! Lem trợn trắng trợn dọc một hồi đến nỗi nước mắt phải chảy ra để bôi trơn 2 cái mí rát rạt. Bị em khi dễ, coi hỏng ra gì, làm Chị như nó thì sống làm sao nổi hỡi Trời?
Lem sụt sùi buồn tủi, không ngờ trong mắt em mình nó rớt giá thê thảm đến thế. Biết rằng Ái dữ và có khi hỗn như quỷ mà cứ chọc gan nó hoài chi cho giờ mất mặt. Mai nầy làm sao mà lãnh đạo tụi kia.
Cái bản mặt đưa đám ảm đạm của Lem kéo dài dài cả ngày khiến cả nhà đờ đẫn theo, Ái cảm động và hối hận, nó lân la xoa dịu - dù sao Ái cũng còn lương tâm.
- Lem nè! Bỏ qua đi há. Có gì đâu mà chù ụ hoài, chửi người ta te tua, nói lại có mấy câu mà đau khổ vậy sao. Tui làm bánh cúng cho bà ăn nhe?
Bánh cúng gồm bột gạo đường nước cốt dừa thêm tí xíu muối, đổ vào cái ống tròn vo quấn bằng lá chuối cỡ ngón tay cái rồi hấp, Lem rất mê, nó ăn sừng sực hoài không ngán. Những ngày nghỉ hè về quê, món bánh nầy Ái làm rất thường xuyên, dễ làm lại không tốn kém. Lem ăn hoài đâm ghiền.
Nghe xong những lời của Ái, tự nhiên trái tim Lem đập rộn ràng trở lại. Nghĩ lại cũng tại mình, không có lửa sao có khói. Lem coi lơ ngơ cà lơ phất phơ nhưng nó biết phê và cũng rất biết tự phê. Vì phê ai cũng bị phản ứng dữ dội cho nên nó tự phê mình là chắc ăn nhất.
Kệ! Chị em có kiếp nầy không có kiếp sau, hơi đâu giận hoài cho mệt, chỉ cần Ái nháy nháy mắt và cười ruồi mời mọc với chút thành ý bằng bánh trái là miệng Lem mở ra liền, với nụ cười có nước miếng làm đồng bọn thì huề cả làng. Lem biết mình dễ bị em út dụ dỗ nhưng nó cóc cần. Đang giận hờn nhưng miễn có món gì đó lượn lờ trước mặt thì lòng nó thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Tự ái được vuốt ve, lòng tự trọng ra chỗ khác chơi là vừa, nhường cho thứ khác quan trọng hơn.
- Tui nói vậy chứ hỏng phải vậy, bà giận thì bà mệt ráng chịu chứ làm gì được nhau – Nói xong Ái cười he he chạy tuốt vô bếp.
- Thằng quỷ sứ, coi chừng đó, mai mốt biết tay tao. Lem hăm he cho xôm chứ cái tay que củi của nó ai mà không biết - trói gà còn không chặt. Có lần cắt cổ gà xong, buông ra con gà chạy te te, máu me nhểu nhão còn nghiêng đầu đá lông nheo với nó thấy mà ghê. Lần đó Ái trề môi lắc đầu liên tục.
Mình đúng là vô tích sự - Lem luôn tự trách mình như thế, nó biết rõ bản lãnh của mình, chỉ có tài lanh là giỏi, đâu tài cán gì hơn ai mà bươi móc, biết thân biết phận nên Lem có bị mắng mỏ xài xể cũng ít để bụng trách hờn lâu lắc. Chọc ghẹo Ái cho nó xì bớt mộng tưởng, chừa một chỗ để dành cho thất vọng hay thất bại gì đó, sau nầy không khỏi bất ngờ. Lem chỉ miệng hùm gan sứa, thật sự trong lòng Lem luôn thầm mong ước cầu nguyện cho Ái, van trời vái đất, chỉ cần Ái thực hiện được một hốc của VỌNG TƯỞNG ấy thì Lem cũng thấy mãn nguyện và hả hê lắm rồi.
Nhưng Lem đã lầm, tất cả diễn ra ngoài tầm kiểm soát, với mưu đồ cao thâm quỷ quyệt dám nghĩ dám làm, con đường Ái đi từng bước từng bước chắc chắn, ra tay thần không biết quỷ không hay, khi Ái đã VỌNG ĐỘNG thì có người BỊ ĐỘNG và miệng Lem há hốc BẤT ĐỘNG…

6 nhận xét:

  1. Chị em, có chuyện gì chuyện, vẫn thương yêu nhau hết lòng và mong mỏi cho nhau những điều tốt đẹp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị em có duyên số, có kiếp nầy không có kiếp sau.
      Lâu quá rùi, thông củm cho Ai nha!

      Xóa
  2. Bởi vậy người Việt mình có câu:
    Anh em như ruột như rà
    Vợ chồng như áo cởi ra là rồi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Áo cởi ra người ta mặc lại
      Ruột đứt rồi còn đâu nữa người ơi!

      Xóa
  3. Ai bí mật xây ngôi nhà mới ngon quá đi. Chú chúc mừng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xây từ hồi yahu nó kiếm chuyện dạo trước đó Chú.

      Xóa