Cái giống người thông minh tuyệt đỉnh trú ngụ trên quả địa cầu của chúng ta thường ôm một chữ TÌNH mà chết lên chết xuống, nhất quyết không buông, cái miệng thì tía lia rên rỉ so đo - yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ, thà chịu khổ chứ không muốn lỗ.
Riêng một số người, trong đó có thằng em yêu quỷ của Lem, hàng độc của Ba sáng suốt hơn, ôm chữ TIỀN mà câm lặng, giãy giụa sống hết kiếp ngắn ngủi trên cõi đời dù cho nghẹn ngào, mắt trợn trắng, trợn dọc, trợn ngược, trợn xuôi.
Ái hay dạy bảo Lem bằng những những lời thâm sâu hiểm hóc, bốc mùi tư duy triết lí:
- Ai mà biết được ngày mai, cho nên có cơ hội thì nhanh tay chớp, món ngon trước mắt ngu sao nhịn thèm, canh me đớp trước nuốt cái ực xuống bao tử chắc ăn, có chuyện gì mai mốt tính sau. Phải nhanh hơn người ta một cái giò, phải khôn hơn người ta một cái đầu thì ra đời mới không thua ai, mới đạp đầu người ta xuống để ngoi đầu mình lên.
Chiếu theo luận điệu của Ái thì cặp chân ngắn ngủn và cái sọ teo héo của Lem chỉ có nước đi ăn mày, bị người ta chà đạp dùi dập dài dài.
- Bà có tiền rồi thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có tiền thì có tất cả, tình à? Chuyện nhỏ.
Lem tìm đui con mắt hỏng có một mảnh tình rách vắt vai mà nó bảo là chuyện nhỏ, thôi thì cũng hi vọng, vái Trời vái Đất cho Ái kiếm được thiệt nhiều tiền rồi cho Lem một mớ để Lem mua “chuyện nhỏ” về xài.