Đắng cay - nghe 2 chữ nầy bổng trên đầu lưỡi tăng tăng một chút cay cay đắng đắng.
Tôi, bạn và tất cả mọi người trên thế giới nầy trong thâm tâm không hề mong muốn thứ cảm xúc nầy nhưng trung tâm của cửa “khẩu” thì ít nhiều lại khoái, có khi đến ghiền.
Đắng – ngon không? – Đắng nghét đến NHẪN tâm – có gì mà ngon!
Cay – đã không? – xé miệng đến NÓNG lòng – Có gì mà đã!
Mâu thuẫn ghê, tinh thần thì không muốn mà thể xác thì hồ hỡi chấp nhận. Quả làm người thật rắc rối khó khăn phức tạp quá phải không các bạn?
Mỗi sáng nhìn giọt cà fê đen thùi lùi rớt từng hột từng hột lâu lơ lâu lắc có khi bực muốn nổi khùng, vậy mà mắc giống ôn gì cũng chờ cũng đợi, có khi làm thơ viết nhạc ca tụng nó tưng bừng. Đợi nó rớt xuống hết thì vừa nhấp từng ngụm từng ngụm vừa rung đùi. Thiệt tình!
Bắt đầu ngày mới thường người ta phải vô một chút cái thứ đắng đó mới có khí thế, nhấm nháp một mình hay tụm năm tụm 7 cũng ok, mấy quán cà fê mọc lên lúc nha lúc nhúc và người thì cứ loi nhoi lóc nhóc nườm nượp kéo vào nêm nếm.
Mỗi chiều chuyền nhau li rượu cay nồng xé miệng xé gan, uống vào nó đi tới đâu nóng tới đó nhăn nhó khề khà, vậy mà mong mỏi chờ đợi tới phiên để cụng, vừa làm từng hớp từng hớp vừa vỗ đùi chan chát. Thiệt khổ!