Biết làm sao? Lỡ sinh ra có cái cốt cô hồn thì phải làm thằng cô hồn suốt đời.
Khi thằng cô hồn yêu, dù tình yêu đó cạn hay sâu, thực hay giả, ngọt hay mặn, cao hay thấp thì cuối cùng cũng rã bèm, cái thứ mà Lem cho là thiêng liêng quý giá hiếm có khó tìm thì với Ố là trò chơi bịt mắt bắt dê, Lem nhìn Ố rồi quơ đũa cả nắm: đàn ông giống như thằng mù với “cây gậy” dò đường – chọt lung tung – trúng ai thì trúng.
- Ý là bà nói tui đui, không tim, không não, ngu ngốc sống bằng “cái đó” chứ gì. Lầm to, thằng nầy nặng tình nhất thế giới...
- ... động vật. Lem nhanh nhẩu chen vô ăn cơm hớt.
- Vô diên, tui chưa thấy ai vô diên như bà. Kệ, bà nói tui sao cũng được miễn tui không phải khóc rống vì cô đơn.
Nói vậy thôi dù Ố có thay bồ nhưng thay tả nhưng đôi khi cũng đau đớn vật vã tự đối phó với chính mình. Nó hay than thở và hăm doạ:
- Cuộc đời phức tạp thật giả khó lường bà Lem ơi, bà làm ơn đừng iêu iếc gì hết cho mệt, cứ ngồi hay đứng cũng được, yên một chỗ cho nó lành. Không nội công như bà ra giang hồ bị nghiền nát như cám... heo.
Xời! Coi thường bà Chị nầy quá, còn lâu:
- Mầy đụng ai cũng hốt nên lắm mối tối nằm rên, thương thì phải chọn mặt gửi vàng, tao không thương thì thôi, chứ thương thì phải đúng đối tượng, đúng lúc đúng chỗ đúng địa chỉ, chung thuỷ suốt đời, không như mầy ăn tạp như heo. Giống nhau ghê 2 Chị em đều nghĩ nhiều tới heo.