Chết à? Khơi khơi dễ gì chết, đâu phải muốn chết là được chết.
Ố tự mãn với tự do độc lập của mình, khờ khạo thưởng thức cái gọi là hạnh phúc bất diệt, biết đâu ở trên cao kia đang nhìn xuống, ông trời đưa đẩy trêu đùa chọc ghẹo không để mình như ý.
Kẻ đến người đi, tình cảm mất rồi lại có, những cảm xúc na ná tương tự chào mời, yêu chăng? Ố từng cho mình yêu rất nhiều nhưng đó có phải?
Ố đã chứng minh được bộ óc mình là óc người, không là ốc lác ốc đắng hay ốc gạo khi sự cố xảy ra bất ngờ, cái trắc trở đường đời đột ngột khiến nó sanh tật, tâm tính thay đổi thình lình, tự nhiên nó trở thành nhà tâm trạng học ngang xương, mấy nhà bác học khác người bao nhiêu thì thằng Ố trong giai đoạn nầy cũng không giống ai trong nhân loại bấy nhiêu: Khùng không ra khùng, điên không ra điên, suốt ngày nghiền ngẫm suy gẫm tự kỉ, chì chiết oán trách bản thân, thở vắn than dài, lo lắng dường như cuộc đời đang bế mạc, trái đất đến ngày tận thế. Lem ngạc nhiên - Ố tại sao mất lửa như vậy? Sức sống hừng hực một cách vô lí thường khi, tinh thần yêu đời tràn trề nhiệt quyết lúc nào cũng ngùn ngụt một cách khó chấp nhận của nó bốc hơi nơi đâu? Không tin được – Sự thật nầy không thể nào! Lem lắc đầu phủ nhận lia chia và thỉnh thoảng gõ vào đầu Ố để nghe ngóng, trong đó đang chứa ruồi muỗi mối kiến hay hay con quái vật nào!?
Thế gian rộng lớn, bầu trời bao la, không khí mênh mông tha hồ cho nhân gian hít thở, bay lượn nhưng đâu đó trên cao “Lưới trời lồng lộng”, không thấy được, sờ được, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp xuống đầu chẳng biết đường mà né.