Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Lem - 61 - Ố trúng đạn

Chết à? Khơi khơi dễ gì chết, đâu phải muốn chết là được chết.
Ố tự mãn với tự do độc lập của mình, khờ khạo thưởng thức cái gọi là hạnh phúc bất diệt, biết đâu ở trên cao kia đang nhìn xuống, ông trời đưa đẩy trêu đùa chọc ghẹo không để mình như ý.
Kẻ đến người đi, tình cảm mất rồi lại có, những cảm xúc na ná tương tự chào mời, yêu chăng? Ố từng cho mình yêu rất nhiều nhưng đó có phải?
Ố đã chứng minh được bộ óc mình là óc người, không là ốc lác ốc đắng hay ốc gạo khi sự cố xảy ra bất ngờ, cái trắc trở đường đời đột ngột khiến nó sanh tật, tâm tính thay đổi thình lình, tự nhiên nó trở thành nhà tâm trạng học ngang xương, mấy nhà bác học khác người bao nhiêu thì thằng Ố trong giai đoạn nầy cũng không giống ai trong nhân loại bấy nhiêu: Khùng không ra khùng, điên không ra điên, suốt ngày nghiền ngẫm suy gẫm tự kỉ, chì chiết oán trách bản thân, thở vắn than dài, lo lắng dường như cuộc đời đang bế mạc, trái đất đến ngày tận thế. Lem ngạc nhiên - Ố tại sao mất lửa như vậy? Sức sống hừng hực một cách vô lí thường khi, tinh thần yêu đời tràn trề nhiệt quyết lúc nào cũng ngùn ngụt một cách khó chấp nhận của nó bốc hơi nơi đâu? Không tin được – Sự thật nầy không thể nào! Lem lắc đầu phủ nhận lia chia và thỉnh thoảng gõ vào đầu Ố để nghe ngóng, trong đó đang chứa ruồi muỗi mối kiến hay hay con quái vật nào!?
Thế gian rộng lớn, bầu trời bao la, không khí mênh mông tha hồ cho nhân gian hít thở, bay lượn nhưng đâu đó trên cao “Lưới trời lồng lộng”, không thấy được, sờ được, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp xuống đầu chẳng biết đường mà né.

Giữa xã hội với vô vàn mối quan hệ đan xen, có giỏi luồn lách bợ đỡ đến đâu, đôi khi chỉ vì một chút sơ hở của hành động hay tình cảm mà cuộc sống mình trở nên tệ hại, bổng nhiên mở mắt ra thấy đang ở trong một cái rọ tối tăm mù mịt không lối thoát dù chẳng làm chi nên tội, dở sống dở chết, sống không ra hồn chết chẳng ra ma, muốn bỏ mạng nhưng mạng không bỏ mình, lê tấm thân tàn mang nặng niềm u uất. Có miệng mà không dám mở, có lưỡi mà không được kêu.
Người ta khổ vì cơm áo gạo tiền, khổ vì đúng sai tù tội, khổ vì ham muốn vô độ, khổ vì lực bất tòng tâm, riêng Ố - khổ vì một chữ tình.
Ố vì yêu mà khổ, nghe buồn cười lẫn nghi ngờ.
Tình cảm với Ố trước đây là trò chơi thú vị, nó hí ha hí hửng cho nhận, ban phát thu gom, bất kể thời gian không gian đi đến dài ngắn thế nào, nó nhạo báng khi nghe tiếng kêu ai oán: hỡi thế gian tình là gì? Nó cười đùa trêu chọc khi thấy thằng nào đó ngu ngốc đau khổ tương tư, nó trề môi nhún mỏ những ả khờ nô lệ ái tình, nó khoái trá rung đùi khi nghe những giai thoại điên rồ về đam mê tình ái, nó cười khẩy cho một nhánh tình đã qua, vui vẻ đón chờ mầm tình sắp đến. Nhưng đang nghênh ngang nghễnh ngãng trên con đường có vẻ trơn tru bằng phẳng bổng té cái đùng!
Yêu là gì? Chỉ là trò chơi cảm xúc khi nầy khi nọ, đỏng đảnh thay đổi khác thường, bận lòng chi nhiều cho nặng bụng. Ố thường lên lớp Lem, sợ bà chị ngu ngơ của mình lủi vô chốn giả dối tình trường rồi tan nát cõi lòng rồi khổ đời. Nhưng cho đến một ngày xấu trời kia, đáng đời nó, đang ngon trớn tiến lên phía trước thì bổng nhiên... xì hơi xẹp lép, đổ bệnh nặng và hấp hối vì... đường tình lạc lối. Gậy ông đập lưng ông nhưng không chỉ đau ở lưng, nó bị hành hạ lung tung chỗ từ trong ra ngoài.
Nó nói nó bị ngộp không thở được, nó nói nó đau đầu, trong người bồng bềnh lơ lửng hồi hộp như sắp bị lên máy chém. Nó nói nó muốn làm điều gì đó nhưng không biết phải làm gì, nó muốn la muốn hét nhưng không rõ lý do sao phải la hét, nó không tập trung suy nghĩ được, nó muốn uống nước nhưng không hiểu sao lại lấy chén bới cơm, nó đi đến chỗ đấy làm gì đó nhưng khựng lại tự hỏi mình đang làm gì? nó đang nói bổng ngừng, quên mất không biết đã nói cái chi. Đó là ngoại khoa, nội khoa thì càng thảm hại, trái tim của nó khi thì nhảy tưng tưng rối rắm loạn xạ, khi thì không muốn động đậy im lìm  xơ cứng, nó thấy ngực lúc đau thắt từng cơn như bị ai đè nén bốp nghẹt lúc lại tê buốt âm ỉ ngấm ngầm. Bao tử nó teo lại, gan phổi như bị băm dầm, trong lòng nó có một sự thôi thúc đòi hỏi kiếm tìm mảnh liệt. Nó muốn vùng lên mạnh mẽ làm đại làm liều điều gì đó rồi ra sao thì ra đúng như bản tính ngang tàng bướng bỉnh vốn có, liền sau đó lại ỉu xìu thẫn thờ suy tư trầm lắng mệt nhọc thở dài thở ngắn từng cơn. Tóm lại toàn thể nội dung lẫn hình thức nó cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn, vô cùng phiền hà, những cảm giác lộn xộn mất trật tự ấy làm sức lực nó tàn lụi, khí thế tiêu tan, ý chí héo hon và nó nói - chết còn sướng hơn!
Lem kết luận – 1 là Ố bị tâm thần, 2 là bị quỷ ám, 3 là bị con nhỏ nào ếm vì bị phụ tình. Tra khảo dỗ ngọt dụ khị mãi nó mới chịu cung khai: Thì ra đó không phải là con quỷ, con nhỏ mà là con quỷ nhỏ... xinh đẹp từ đâu lòi ra rớt xuống ám. Trời ạ! Chịu nổi không? Hèn chi trước đó nó đã vu vơ khoe mẽ và có dấu hiệu dự báo không được sáng sủa.
Bởi vậy mới nói, gặp chuyện mới biết là thế nào và ra sao, ai cũng giỏi khua môi múa mép nhưng đụng vào loại... thời sự nóng hôi hổi muôn đời trên thế gian thì đưa đầu vô là hết biết đường lấy ra, muốn giúp cũng không ai giúp được, chỉ còn cách kêu trời kêu đất cầu cứu, thở than mong ước một phép màu. Đời hên xui khó lường, nghịch cảnh đâu đâu cũng có mà cảnh nghịch của Ố càng ngược ngạo phải đau đớn chịu đựng chôn sâu tận đáy lòng.
Sự đã rồi Lem chỉ còn cách là hốt xác em mình, gom từng mảnh hồn lại, chấp vá ráp nối, thay vì vác nó bỏ vô viện tâm thần thì Lem xem như làm từ thiện - tích phước, làm việc chính nghĩa để ơn trên thương tình đừng bỏ nó vô hoàn cảnh oái oăm tương tự.
Muốn trị bệnh thì phải biết rõ nguồn cơn phát bệnh, muốn vậy phải tìm tòi moi móc, một việc hết sức đàng hoàng cao quý đâu phải như chị Hai phê phán - tò mò tọc mạch như con cá chạnh. Lem mổ xẻ, moi ruột moi gan Ố ra để nghiên cứu, Anh Chị Ba dù có bằng Bác Sĩ chính quy nhưng còn lâu mới chữa được ca hóc búa nầy – Xem ra Lem có khiếu xía vào chuyện bàn dân thiên hạ mà không bị đụt phù mỏ, và hình như nó lúc nào cũng rảnh rỗi đến lạ kì, hết người nầy đến người kia đều được nó sờ mó sục sạo can thiệp vô tư mà không cần một lời nhờ cậy.
Thì ra:
Ố vô tình gặp một người con gái dễ thương hiền lành, vô tình bắt chuyện, vô tình hề hà chọc ghẹo, vô tình đùa cợt giỡn hớt, vô tình bàn bạc chuyện thế thái nhân tình, vô tình nói nói cười cười, vô tình thường xuyên gặp gỡ, vô tình chờ đợi bâng quơ, vô tình hẹn hò ăn uống, vô tình nhìn vào môi mắt, vô tình đụng chạm tay chân, rồi với... một đống vô tình vô lý lại đầy lý đầy tình, Ố vô tình... giãy đành đạch vì trúng đạn.
Mỗi ngày Ố không muốn nhưng cái đầu vẫn cố tình suy tư nghĩ ngợi, nó muốn quên nhưng trái tim cố tình thương yêu nhung nhớ, sáng trưa chiều tối cả con người nó ngập chìm trong hoang mang hoang tưởng.
Người ta đã có bồ, nó thì người tình đếm bằng lóng tay lóng chân. Người ta gia đình có số má, nó khố rách áo ôm, người ta chữ trong chữ ngoài đầy đủ, chữ nó lấp đầy lá mít, biết ô kê, nô, dét, ai lô du là đủ xài. Bồ của người ta sang sạch đẹp giàu, bồ của nó toàn bà chằn lửa buôn bán khạc ra khói. Nhưng cả 2 hình như cùng cầm chung sợi dây vô hình nào đó, bên đây run run bên đó cũng rún rún. Chẳng ai nói với ai nhưng gặp nhau là nóng máy xẹt điện, luồng điện ấy cháy khét cả tâm can.
Đám cháy nầy có thể bùng phát lây lan khó lường.
Người ta với Ố một trời một vực, đám yêu quái lớn nhỏ của nó khó để yên khi phát hiện cô bé hồ li tinh nầy, hỏng chừng quậy trời long đất lở cháy làng cháy xóm, cháy nhà cháy cửa. Gia đình bên kia khi biết sẽ xuống tay thế nào? Hỏng chừng kiếm thằng trùm của những thằng trùm ra xẻ thịt nó phơi khô làm thức ăn cho chó, hỏng chừng thiêu cháy Ố thành tro rồi rắc xuống cống. Ai mà biết được cái hỏng chừng... cháy thê thảm nào sắp đến!?
Cháy tim cháy ruột cháy gan nhưng cả 2 không sao nhúc nhích, muốn vụng muốn trộm cũng không thể nào, cái thứ cảm giác mới mẻ ấy mạnh như sóng thần, chụp vào đầu kéo Ố ra giữa biển tình giông bão, Ố chới với điên đảo trong đắm say ngây ngất. Khi tỉnh ra trở về với thực tại thì thất vọng đau thương suy sụp não nề.
Gặp nhau ánh mắt ngập tràn lời muốn nói, nụ cười chia sẻ vô số tín hiệu nhưng cả hai đểu hiểu rằng – MUỐN NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC.
Ôi trời! Đủ thứ lễ nghĩa luân thường đạo lý, đủ thứ cấp bậc đạo đức xã hội, đủ thứ lề lối giới hạn phải trái, đủ thứ phán xét đúng sai khôn ngu dại khờ, đàn ông như Ố thì chết cũng đáng nhưng không thể lôi kéo một sinh linh bé nhỏ đáng yêu như thế vào vũng bùn tội lỗi. Đương đầu ư? Cái đầu hỏng chừng nát như cám.
- Bỏ đi cưng ơi, trở lại đường cũ là an toàn, cái chén kiểu nầy rất quý, làm bể thì uổng lắm cưng ơi. Lem vỗ về.
- Không bỏ thì tui biết làm cái giống đách gì được. Nó cau có nhưng 2 mắt ngầu đỏ. Đàn ông mà lún vào vũng sình tình ái thì ngốc như con cóc.
Ừ! Không bỏ thì làm gì? Tài năng, khả năng, siêng năng, bản năng, nó không hội đủ, chỉ còn cách cắn răng mà ăn năn và...
... trông mong vào THỜI GIAN.
- Thời gian ơi ta ghét mi, chính mi khiến cho loài người phải đối diện với sinh lão bệnh tử, nhưng bây giờ ta van xin cầu khẩn, mi hãy đến mau mau để xoá hết dấu vết thương đau.
Trong lúc đau khổ mà nó thốt lên những lời sến như con hến. Lem buồn nôn nhưng không còn lòng dạ nào trêu chọc em mình, nó cũng phụ rên rỉ với Ố, cố chứng tỏ mình là chiến hữu ngồi chung 1 thuyền, để Ố cảm thấy được an ủi và bớt cô đơn.
- Thời gian ơi! Làm ơn hãy làm ơn đi mà, giúp thằng em đáng thương của... mình đi mà! Nói xong những lời nầy Lem thấy sự cao thượng của mình trộn lẫn trong những cái nấc cục. Có hề gì, miễn nó không ói là mừng.
Có vậy mới thấy chân tình lòi ra giữa đau thương.

30 nhận xét:

  1. Co vay moi la cuoc doi. Co vay moi thay chan tinh loi ra giua luc dau thuong chu

    Trả lờiXóa
  2. Không ngờ Ố lại yếu đưới đến thế sau khi bị TÌNH YÊU SÉT ĐÁNH
    (Em rất tuyệt: bây giờ chỉ có mỗi ĐỎNG ĐẢNH VÀ YỂM THÔI)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đề kháng yếu quá Anh há. Bày đặt ra gió chi vậy chứ.

      Xóa
  3. Ừ đúng vậy đấy, đàn ông rất ngu khi bước vào yêu. Chả thế mà "Mỹ nhân kế, đổ vạn thành"!
    Tiếp đi nha. Hình như em độ này bận nhiều việc phải không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ em hơi lề mề chút, sang thăm Anh sau nha. Đàn ông hay đàn bà gì cũng ngu như cái lu khi yêu. Đàn bà còn ngu dữ hơn nữa kìa.

      Xóa
  4. Trả lời
    1. Cám ơn bạn rất nhiều, thăm Ai hoài mừ Ai lại chậm chạm quá.

      Xóa
  5. Trả lời
    1. Coi chừng cái biển của mình kìa, cạn hết nước rùi.

      Xóa
  6. Bao nhiêu cái vô tình bây giờ quay ra làm tội làm tình cái con tim lăn lóc bầm dập te tua tơi tả của Ai ,í quên ,của Ố ! Ô hô ,thảm thay !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. huhuhuhu....hắn cười tui kìa pà con ui. Hỏng vá tim dùm còn chọc ghẹo. Tui hận tui hận!

      Xóa
  7. haha, cuối cùng ai cũng thừa nhận trúng phát đạn của tui rồi.

    Trả lờiXóa
  8. Cái vô tình thành hữu tình khiến ...trái tim te tua tơi tả thật thê thảm.
    Tiêu đời...Ai ủa Ố rồi!

    Trả lờiXóa
  9. Sang thăm bạn, chúc bạn Chúa nhật vui vẻ, nhiều may mắn và hạnh phúc bạn nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn rất nhiều, sori vì sự chậm trể nhé!

      Xóa
  10. 😍K fai sét đánh.....TIM CHẬP MẠCH......Ai đừng cho uong thuoc ....cho chạm vai lần ....thi xongngay 😛....xong ruiiii ,chung minh Ăn hủ tiếu chay PLT !đuong Trưng Trắc nhenAi yeuuuuuu🎍

    Trả lờiXóa
  11. cuối tuần tự vui nhé, tui theo gái đây.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai hỏng biết mà báo cáo, ông lúc nào chã theo gái dù bị bầm dập tã tơi.

      Xóa
  12. Thi thoảng lại hỏi người yêu say đắm tình yêu là gì! họ vẩn u...ơ ...mà!
    hiii anh ô hé...
    chị lem hè...hiii

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hành động liền cho biết, cha người yêu nì gà mờ ghê!

      Xóa
  13. Chữ Tình viết mãi không vơi cạn
    Kẻ tỉnh, kẻ say, đều là kẻ..trúng đạn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chữ Tình viết mãi không vơi cạn
      Trúng đạn liên miên cứ trúng hoài.

      Xóa
  14. "Có vậy mới thấy chân tình lòi ra giữa đau thương.!"
    Hì hi, câu này mới tuyệt làm sao!

    Trả lờiXóa
  15. Ghé thăm bạn lâu qua không thấy viết bài mới nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  16. Mình cũng kết luận như Lem: – 1 là Ố bị tâm thần, 2 là bị quỷ ám, 3 là bị con nhỏ nào ếm vì bị phụ tình.

    Trả lờiXóa