Với những kết thúc bất ngờ ngoài dự đoán, Lem hoang mang tìm kiếm sự thật, nó lẩm cẩm gặm nhấm những suy nghĩ trong đầu, tiện thể gặm luôn những cái móng tay nham nhở, hình như hành động ấy dẫn dắt con người ta mau đến gần chân lý.
Già đầu, tự cho mình thông suốt cuộc đời nhưng tận đáy lòng Lem luôn thấy nhiều khúc mắc khó gỡ của cuộc đời. Nó không dòm ngó gì đến hình thù của mình, chỉ nhiều chuyện chăm chăm săm soi cuộc đời của bàn dân thiên hạ, nhất là những người thân xung quanh. Dù nhìn thấu ruột non ruột già, lục lọi bới móc cái tâm can hoang tàn của Ố sau sóng gió bão tình nhưng Lem vẫn hoài nghi nghĩa cử cao đẹp của em mình khi giã từ vũ khí gác kiếm giang hồ, càng nghi ngờ Lem càng miệt mài gặm móng tay, chúng bị cắn xé không thương tiếc, mãi một thời gian lâu rất lâu vẫn không thò ra được tí nào để móc cứt ráy.
Nghe thì nghe vậy, tin thì tin vậy nhưng Lem luôn nhấp nhỏm, chờ đợi cái ngày đầy thất vọng khi Ố xách túi quay trở lại hồng trần và hổn hển – Chịu hết nổi rồi bà Lem ơi! Khi rù rì với Tham những đắn đo ấy thì thằng nhỏ phán liền: Bà đó! đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Quân tử, tiểu nhân cái mốc xì gì Lem không cần biết – Thằng quân tử có lúc cũng bỏ quên cái quân tử ở nhà, thằng tiểu nhân cũng có lúc quân tử đột ngột. Có ai cả đời đều tốt hoặc cả đời lúc nào cũng xấu. Loài người là một sự pha trộn lộn xộn đủ thứ thuận nghịch hay dở, nên hư, sai đúng và nhất là khi vầy khi khác, sáng nắng chiều mưa. Vào chùa như Ố chưa chắc tu cho ra hồn, ở ngoài như Lem nhiều khi còn tích phước được nhiều hơn. Lem ngô nghê tự thưởng mình bằng cái kết luận thâm sâu ấy.