Thế rồi những lăng xăng lào xào chộn rộn nhà Tham lắng xuống.
Người ta mặt dày hay mỏng – có sao? Là cái mặt đó thôi, xầm xì dị nghị cũng chán cũng qua.
Trên đời “quá trời” đàn bà mà Tham vẫn một lòng một dạ với người ấy, dù người ấy có ra sao thì ra, dù người ấy chỉ một phát hạ nóc ao, đạp nó xuống địa ngục rồi tỉnh bơ ung dung dạo bước giang hồ, dù người ấy tâm địa gian tà, hiểm hóc giả dối, phản bội lạnh lùng, kệ! tình nghĩa sao mà đong đếm được.
Chửi cho đã miệng thì thôi đi, Lem còn tức tối sáng tác được những câu thơ sâu hun hút.
Biết đó là chán chường
Sao vẫn khoái như thường
Biết đó là tai ương
Sao lòng phải vấn vương
Biết đó rất tầm thường
Lòng chẳng thể đo lường
Biết đó là cục xương
Miệng mút gậm thấy thương
Ái cười khùng khục bảo chữ nghĩa gì như những con ễnh ương khùng nhảy loạn. Lem cóc để ý, có tài đương nhiên cả đống người ganh tức – Ái thì suốt đời xôi thịt vịt gà biết văn chương là cái móc xì gì mà bày đặt chê khen bóng gió.