Khi mang Sân trong bụng, má luôn nhăn nhó – “ui da”.
- Thằng quỷ, đạp hoài đau muốn chết.
Tò mò, xoa xoa bụng má, cái bụng tròn ủn quặn tùm lum…quặn, ôi ! nó thọt, nó đá, nó giựt chỏ, nó lên gối – đủ kiểu.
Má nói: “Chưa thấy thằng nào cà giựt như thằng nầy, Ba mầy đâu dây mơ rễ má gì với tụi khỉ”. Lãng, đổ thừa Ba, tại sao Má không nghĩ tại do mình?
Sắp chui ra hố sâu tâm tối nó khoái chí tưng tưng suốt làm Má không ngủ được, nó quậy đến nỗi lúc “lâm bồn”, Má không còn hơi sức, è ạch mãi không xong, người ta phải dùng cái máy hút cập đầu lôi ra.
“Cho mầy hết làm trời”, Lem lầm bầm xót xa, chóp đầu của nó dài thoòng loòng lạ lùng, mặt mày tóp dộp nhăn nhó nhìn ớn óc. Chắc sọ khỉ đau lắm, cái mặt vàng khè héo hắt mệt mỏi nhắm mắt chẳng buồn đòi hỏi, tình hình thê lương vậy Má tỉnh bơ ăn uống ào ào, bỏ thằng nhỏ trơ trọi đói khát, bà nầy quá là lạnh lùng sương gió, chắc đẻ nhiều nên cảm giác chai sạn, Lem lo lắng bực bội mặc dù Bác sĩ bảo không sao.
Sân ngủ li bì mặc kệ thế gian đầy biến động, người vô kẻ ra, tiếng la khóc của các em bé, tiếng rên rĩ đau đớn của bà bầu, tiếng cười nói hả hê của mấy cha được sinh con như ý, tiếng thì thầm lo lắng của mấy ông bà sui, thời thế nhiễu loạn xuất hiện đột ngột trước mặt nhưng Sân vẫn nhắm mắt làm ngơ. Má, sau khi no nê ngũ nghĩ đã đời, móc bình sửa muôn thuở của mình, nhét vào miệng Sân cho bú, vất vả thật lâu cái miệng nhỏ xíu của nó mới chịu mở ra chấp nhận cái núm vú bự chành bành, Lem khều khều đôi môi bé tí xinh xắn đỏ hồng nhắc nhở nhiệm vụ sinh tồn, nhắm tịt mắt nó uể oải nút nhè nhẹ, đẻ nhiều vậy mà Má vẫn còn sữa hoài, hay thiệt.