Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Lem - 69 - Sân thâm sâu cùng cốc

Khi mang Sân trong bụng, má luôn nhăn nhó – “ui da”.
- Thằng quỷ, đạp hoài đau muốn chết.
Tò mò, xoa xoa bụng má, cái bụng tròn ủn quặn tùm lum…quặn, ôi ! nó thọt, nó đá, nó giựt chỏ, nó lên gối – đủ kiểu.
Má nói: “Chưa thấy thằng nào cà giựt như thằng nầy, Ba mầy đâu dây mơ rễ má gì với tụi khỉ”. Lãng, đổ thừa Ba, tại sao Má không nghĩ tại do mình?
Sắp chui ra hố sâu tâm tối nó khoái chí tưng tưng suốt làm Má không ngủ được, nó quậy đến nỗi lúc “lâm bồn”, Má không còn hơi sức, è ạch mãi không xong, người ta phải dùng cái máy hút cập đầu lôi ra.
“Cho mầy hết làm trời”, Lem lầm bầm xót xa, chóp đầu của nó dài thoòng loòng lạ lùng, mặt mày tóp dộp nhăn nhó nhìn ớn óc. Chắc sọ khỉ đau lắm, cái mặt vàng khè héo hắt mệt mỏi nhắm mắt chẳng buồn đòi hỏi, tình hình thê lương vậy Má tỉnh bơ ăn uống ào ào, bỏ thằng nhỏ trơ trọi đói khát, bà nầy quá là lạnh lùng sương gió, chắc đẻ nhiều nên cảm giác chai sạn, Lem lo lắng bực bội mặc dù Bác sĩ bảo không sao.
Sân ngủ li bì mặc kệ thế gian đầy biến động, người vô kẻ ra, tiếng la khóc của các em bé, tiếng rên rĩ đau đớn của bà bầu, tiếng cười nói hả hê của mấy cha được sinh con như ý, tiếng thì thầm lo lắng của mấy ông bà sui, thời thế nhiễu loạn xuất hiện đột ngột trước mặt nhưng Sân vẫn nhắm mắt làm ngơ. Má, sau khi no nê ngũ nghĩ đã đời, móc bình sửa muôn thuở của mình, nhét vào miệng Sân cho bú, vất vả thật lâu cái miệng nhỏ xíu của nó mới chịu mở ra chấp nhận cái núm vú bự chành bành, Lem khều khều đôi môi bé tí xinh xắn đỏ hồng nhắc nhở nhiệm vụ sinh tồn, nhắm tịt mắt nó uể oải nút nhè nhẹ, đẻ nhiều vậy mà Má vẫn còn sữa hoài, hay thiệt.
Vài ngày sau Sân động đậy nhiều hơn, đầu tiên là nó cười, rồi nó lại cười, nó cười hoài dù đang ngủ, chiêm bao có gì hay ho mà nó vui quá vậy? Ừ! cười được thì cười cho đã đi, mai mốt đời có ra sao thì ra, lúc ấy tha hồ khóc vì hối tiếc – tiếc sao kiếp trước mình không tu tốt để được sinh ra trong gia đình quyền quý danh gia vọng tộc.
Nghèo đối với chính nhân quân tử là chuyện nhỏ nhưng với tiểu nhân phàm phu tục tử như Lem là chuyện hỏng vui chút nào. Từ lúc biết Nhận thức - phân biệt - cân đo, Lem tức tối bực bội nực nội phát hiện hoàn cảnh bi đát của mình so với bàn dân thiên hạ.
Nhà Lem có 3 đứa con gái đầu, “đứa” lớn chị Hai xinh đẹp thanh tao nên có quyền xí xọn điệu đà thướt tha ẻo ợt, là hy vọng của Ba Má. “Đứa” kế chị Ba thông minh sáng sủa ham học, giỏi giang bận rộn hiểu biết, chúi mủi vào sách vở suốt, là niềm hãnh diện của Ba Má. “Đứa” thứ Ba là Lem chẳng dính dấp chút nào ưu điểm 2 đứa kia lại còn làm biếng, đương nhiên nhiệm vụ trông trẻ nó phải được ưu tiên lảnh phần. Chăm con cho “vợ chồng” Ba Má, Lem đôi khi nỗi cơn điên lẩm bẩm “đẻ cho cố vô rồi bắt mình giữ, chẳng biết điều chút nào”, nó ấm ức vì hình ảnh và nội dung của mình ngày càng tệ thêm khi từng đứa em lần lượt chui ra hoài.
Sân dễ dàng lớn lên trong nghèo khó, cái gì đút vô miệng nó cũng nhai được, mặn ngọt chua cay không vấn đề, dễ tính nên nó sông sổng mạnh khỏe bất chấp không gian thời tiết. Sân lừ đừ muốn gì làm nấy không nói không rằng không ý kiến ý cò, lầm lì hoạt động không ngưng nghĩ khiến Lem khờ người.
Trong nhà mà Sân tưởng mình ở trong rừng và nó là con khỉ, nơi chốn rách rưới nầy có gì hay ho sao nó thích thú khám phá tìm tòi thử nghiệm, nó hí hửng nhảy nhót, nó đu đeo phá phách, nó có mặt mọi lúc mọi nơi ẩn hiện khó lường. Đang ngông nghênh múa may trên bàn thoắt cái thấy nó vắt vẻo trên khung cửa sổ, quay qua quay lại nó ở trên giường nhìn xuống nhìn lên thấy nó đu cột ngoài mái hiên, có khi nó lủng lẳng trên nóc nhà rồi mất biến – thì ra đang ngủ li bì dưới sàn giường và khu bếp là nơi thường xuyên nó moi móc kiếm tìm. Nhờ trời phù hộ, nhờ cái nhà thấp bé nên nó không sao, vẫn còn nguyên vẹn đến giờ phút sau cùng.
Nhà Lem lúc ấy tơi tả, lủng lổ nầy rách chỗ kia sập chỗ nọ, Sân càng lớn lên độ tan hoang càng khó chấp vá, cũng may lớn hơn một chút nó kịp dừng lại cho nên cái nhà vẫn chưa sụm bà chè..
Sân náo động lăng xăng nhắn nhít nhưng lạ là miệng nó lúc nào cũng mím khít rịt, cạy cũng không thèm mở, ngôn ngữ của nó là la, khóc, đòi. Nó không biết thế nào là tâm sự nên khó ai biết đường mà lần. Dã tâm nó ra sao đố đoán được, chỉ khi tấm màn bí mật bật mí thì khi ấy mọi người… bật ngửa.
Tuy vậy nó là thằng bé đáng yêu.
Khi nổi điên, Lem đánh vào mông nó nhiều phát nẩy lửa, khí sắc bà chị lúc đó chằn ăn trăn quấn ghê gớm nhưng Sân đâu gờm, nó khóc lóc giãy nảy la hét tơi nơi tới chốn trả đũa, quậy te tua đến khi Lem phải hạ giọng nỉ non ngọt ngào dụ dỗ mới chịu yên, và Lem vuốt ve nó bằng những phát ngôn tự chế trời ơi đất hỡi.
Từ đó những chuyện cổ tích có một không hay ra đời.
Khi ấy ánh mắt ngây thơ khờ dại của Sân nhìn Lem chăm bẩm say sưa, miệng nó há ra nhễu nhảo, mấy đứa kia thấy Sân tập trung cao độ cũng tò mò nhào vô nghe ngóng, thế là lũ quỷ bị thu phục hoàn toàn, ngoan ngoãn chăm chú uống từng lời… ba xạo của chị mình. Biết rõ tài năng giá trị của mình Lem phát huy trí tưởng tượng của mình ngày càng bay cao bay xa. Nhìn bầy em ngóng mỏ uống từng lời Lem phát hiện ra Sân có đôi mắt chân thành sâu xa hiếm có và khi lớn lên nó được ơn trên ban thêm một giọng nói chân thành truyền cảm khó tìm, ánh mắt và giọng nói của nó có thể làm tim người ta mềm nhũn và ngưng đập. Chính 2 điểm đó Sân sẽ làm nên sự nghiệp sau nầy. Đoán mò vậy nhưng Lem đâu biết rằng mình tài giỏi đoán đúng y như vậy.
Nhờ dỗ dành mấy em mà kho truyện tự chế của Lem phong phú đa dạng kéo dài theo thời gian, dù chị Ba cho là dây cà dây muống tào lao bí đao, đầu đuôi lộn xộn, biến hóa lãng ồ lãng nhách, ba trừng bốn trợn nhưng tụi nhỏ thì khoái chí chăm chú dỏng tai nghe hao tốn bao nhiêu nước miếng. Sáng tạo nầy đem lại kết quả hạnh phúc mĩ mãn, Lem lấy làm tự hào là mình đã có cách điều khiển từ xa bầy em vô vàn vô kỉ luật, vô vàn mất trật tự và vô vàn phiền phúc. Ba Má còn nể phục và công nhận công lao của Lem, nó tê người khi Ba gọi Lem là - con gái cưng của Ba!
Má đặt nó tên Sân đúng theo danh sách kế hoạch… hóa đề ra, cũng may thằng Si lòi ra rồi chấm hết vừa đủ, nếu Ba Má bể kế hoạch nữa thì không biết đặt tên tiếp nối là gì.
Sân không giỏi làm ăn như Ái, không khí khái như Ố không điềm đạm như Tham, nhưng cái miệng nó khi mím lại thì thôi, lúc hở ra thì toàn mìn và lựu đạn, nổ mà không có tiếng, nói thật như bịa và nói bịa như thật. Sân nói với một thần thái rất là thần thánh. Vũ khí to lớn sắc bén hung ác nào qua mắt và miệng Sân cũng thành ra một tấm chân tình tuyệt vời, từ đó nó dễ dàng lấy đi niềm tin tuyệt đối của người khác và cũng là cơ sở để nó lấy đi hết… bộ đồ lòng của người ta. Mất mát nhưng khó ai phát hiện liền, chỉ khi nào hậu quả nặng nề hiện lồ lộ trước mắt thì – than ôi! Đã muộn.
“Có gì hay khi lấy không… lòng người”? Lem mắng mỏ Sân, đứa ngu như Lem cũng biết – trước lấy lòng thì sau đó là lấy cái khác giá trị – đâu ai dư hơi rảnh rỗi ra sức để lấy… không khí. Càng lớn Sân càng giống Lem trong sự sáng tạo nhưng sự sáng tạo của Sân làm nên cái gì đó to lớn chứ không chỉ dụ mấy đứa con nít quèn. Chính vì vậy, con đường Sân đi Lem thấy hình như nó mang hơi hướng của tà giáo nhưng không sao giải thích được.
Càng lớn Sân có vẻ ngoài đỉnh đạc y hệt một hiền nhân trí tuệ, phong thái của nó như toát ra ánh sáng, tràn trề xung quanh một thứ tri thức khác lạ, nó làm người ta dè chừng khi tiếp xúc, nễ nang pha lẫn tò mò, miệng lưỡi nó làm người ta mất phương hướng giữa đúng và sai giữa xạo và thật, giữa đạo lý và trái đạo lý, cũng có khi làm người ta hoang mang khi tin vào nó còn hơn tin vào chính mình.
Vào lớp học Sân là một thủ lĩnh đáng nể, tiếng nói có trọng lượng nặng hơn lớp trưởng, ra đời nó là một nhà giáo giảo hoạt, giỏi giang tiếng tăm uy tín còn hơn hiệu trưởng, trong tình trường nó là nhân vật bí ẩn… hạ hồi mới phân giải.
Với Lem Sân là đứa em phức tạp nhất cũng là đứa em có hoài bảo và lý tưởng rõ nét nhất. Sân tập hợp nhiều đức tính QUÝ báu xen kẻ QUỶ báu, “bất chấp thủ đoạn đoạn để đạt được mục đích”. Cái cách mà ông bà thường nói với hàm ý xấu nhưng đối với Sân đó là mánh lới tuyệt vời để giành ưu thế trong cuộc sống, nó nói nếu như không bất chấp thì tu 10 kiếp cũng cóc có kết quả như ý, thủ đoạn gọi là xấu hay tốt tùy theo cách nhìn của mỗi người, và thủ đoạn đó mình không làm thì thằng ma khác nó cũng làm. Với Sân không có quan niệm “hại người” chỉ là “loại bỏ”, sự khác nhau giữa thắng và thua là dám và không dám. Liều lĩnh và bất chấp, phải có 2 nhân tố ấy đại sự mới sớm thành.
Càng lớn Sân càng chứng minh hùng hồn quan điểm sống của mình – Thế giới nầy có 3 thứ người
- Thứ người gọi là sống – thành công giàu có, đó là cái áo khoát lộng lẫy che dấu cái mọi thứ hổn tạp đen trắng thơm thúi bên trong. Mặc kệ là thứ gì.
- Thứ người gọi là chết – thất bại ê chề, hấp hối, nghèo khổ, bị những người “sống” loại bỏ vì bất tài vô dụng, ngu mà còn bon chen, chỉ có đôi tay để che dấu đi sự những nỗi sầu nhân thế.
- Thứ người gọi là dật dờ - đông nhất – sao cũng được với triết lý biết đủ là đủ. Với Sân đây là thứ người chán nhất. Dán trên mình 2 chữ đạo đức để bao che những thứ vô vị nào là: lười biếng ngu si an phận nhát gan ngốc nghếch khờ khạo…
Kết luận - Lem là tập hợp hết những đặc điểm của thứ người loại 3.
Nghe nó rao giảng tới đây Lem lên cơn tam bành nhảy lên quát :
- Cho mầy biết, thứ người nầy cũng du côn man rợ lắm nhe mậy.
Lem đánh bốp bốp vào đầu Sân rồi phủi tay:
- Cho mấy hết láo!
Vì nữ nhi sức yếu may cho Sân không bị chấn thương sọ não, nhờ vậy nên nó nó còn tỉnh táo mà tiếp tục thực hiện “tiền đồ bạc đồ” của mình đến nơi đến chốn.
Chống mắt lên xem, nó làm giàu và giàu cỡ nào!

1 nhận xét: