Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

LEM 70 - SÂN - NGÃ RẼ

Thằng em trời đánh!
Nó là thằng em mắc dịch tệ hại nhất của Lem.
Công danh sự nghiệp vẻ vang, có chút tiếng tăm, nhưng khi ra chiêu như một thằng điếm thúi. Nó là một thằng bất ngờ tạo bất ngờ bằng bất chấp.
Khởi đầu vất vả hơi mệt chút nhưng tất cả đều qua suôn sẻ, bằng phẳng an toàn, con đường Sân đi sáng sủa dễ dàng nhất so với 8 chị em như những toan tính mà nó chọn, những cách mà nó làm, với Lem, thúi hoắc chịu không nổi.
Những gì lọt vào tầm ngắm, nó bườn tới chớp - bắt - nắm - chụp, trây trét bất chấp dơ bẩn hư hao, dù vậy vẫn không quên xịt đầy người nước thơm, điểm tô toàn bông hoa cành lá che mắt che mũi thiên hạ. Sân cho rằng – chí trên đầu mình, mình ngứa mình gảy, còn lâu thằng nào biết và chẳng thằng nào con nào gảy dùm…
Cũng lạ, đời Sân toàn may mắn, hết lần nầy tới lần khác được quí nhân giúp đỡ, từng giai đoạn, luôn có một vị cứu tinh nào đó xúc nó, thẩy nó lên trên. May mắn gặp một người con gái, may mắn hơn khi gặp cha mẹ người đó, may mắn hơn nữa là có chút nội công, may mắn hơn nữa nữa là có chút thực tài, từ đó vút bay, như diều gặp gió sau khi gom đủ THIÊN THỜI ĐỊA LỢI NHÂN HÒA.
Đó là một tiểu thư xinh đẹp với đôi mắt tròn xoe ngây thơ, khóe miệng duyên dáng luôn hào phóng tặng đời những nụ cười hồn nhiên tươi tắn, như một tờ giấy trắng tinh đang chờ đợi những trang đời tốt đẹp.
Cô bé xinh xắn thanh thoát tinh khôi, đôi mắt sáng, lấp lánh ánh nắng ban mai ngời lên một niềm tự hào, một lòng tin tuyệt đối vào tình cảm và cho đó là bất diệt. Cô bé lúc nào cũng sôi nổi, vui vẻ nói cười, hãnh diện đặt toàn bộ vốn liếng cuộc đời vào một chàng trai “hết sẩy”, “Bá chấy bò chét”. Lem tin vậy, em nó khi đó thật tuyệt vời.
Lem ngạc nhiên ngưỡng mộ con nhỏ đó, ngưỡng mộ 2 đứa, chúng như tiên đồng ngọc nữ - sẳn sàng, đầy khí thế. Cái kiểu nắm tay nhau tiến về phía trước, cái kiểu của giai điệu giần giật - “Rầm rập bước chân ta đi, rung chuyển đường phố Sài Gòn khi con chim én báo mùa xuân về, tin vui chiến thắng bay từ quê nhà Sài Gòn ơi ta đang bước trên đường chiến thắng… ”, cái kiểu đó lây qua Lem biết bao hứng chí, làm nó thích thú lẩm nhẩm mãi bài ca SÀI GÒN QUẬT KHỜI và thuộc làu làu từ hồi nào…
Chuyện tình như mơ của 2 đứa nó cũng thành ra cái đám cưới.
2 đứa nhỏ lòi ra.
Một trai một gái – dễ thương xinh xắn. Sân thành một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, có danh tiếng, có tiền, vợ đẹp con ngoan, nhà cửa đàng hoàng, sự nghiệp hưng vượng.
Rồi… một ngày kia.
Anh chàng Sân bổng bị xe tông gảy giò, khuyến mãi thêm 2 cái be sườn bị nứt… nằm lê lết trong nhà mấy tháng.
Vợ hắn nhận được 1 cú điện thoại từ sếp của hắn. Hẹn ra gặp mặt.
- Nói cho chị biết, lần sau nó sẽ không còn mạng, lần nầy cảnh cáo đấy nhé, nó mà còn ve vãn vợ tôi thì vợ con nó không có cơm mà ăn, tôi đuổi việc nó! Cố mà khuyên nó làm người tử tế đi. Tôi sẽ bồi thường lương thất nghiệp, chị giữ chồng cho chu đáo, léng phéng nữa đừng trách.
Đất trời tối sầm tứ phía, 2 con mắt vợ Sân lòi ra, cái lưỡi rụt tuốt luốt vào cổ họng, tay chân rụng rời lỏng thỏng như bị điểm huyệt. Vợ Sân bị á khẩu nhưng nước mắt vẫn còn biết đường chảy ra ròng ròng mới lạ.
Trời ạ! Sân bị quánh ghen, hết nói nổi luôn.
Biết đường về nhà, may hong vô thẳng bệnh viện tâm thần vì sốc bất tử.
Ừa, nhưng chuyện đó cũng thường thôi mà, trai gái bị điện giật yêu đương bất chấp hoàn cảnh, thời gian, thời điểm, cũng không lạ, nhưng quái lạ ở chỗ cái khúc sau, cái khúc đó khiến Lem nhìn nhận lại tâm tưởng lạc quan của mình về mấy đứa em yêu quý.
Sau khi hoàn hồn tỉnh trí, sáng suốt tinh thần vợ Sân bắt đầu dạy dỗ chồng:
- Tui nói cho ông biết, nhờ ai ông có ngày nay, ông xem lại cái móng chân của mình còn dính đầy phèn kìa, ông đối xử với tui vậy ông coi được không? Đạo đức ông đâu? Nhân phẩm giáo dục ông đâu, ông làm vậy mà không biết xấu hổ với đồng nghiệp bạn bè sao… vv và vv (hơn nữa ngày…).
- Bà ơi, tui hối hận rồi, tại con nhỏ đó nó mê tui, nó đeo tui sát nhíp chứ tui đâu muốn. Để tui xù.
- Ông hứa đó, ông thề đi!
- Tui thề.
Sau khi nghe vợ Sân kể lể sự tình, Lem thấy nhẹ lòng, mặc dù nó dạy chồng giống như dạy con nhưng cũng tạm chấp nhận vì tình hình coi bộ… ngày mai trời lại sáng. Kệ! cũng được, ăn thua kết quả.
Nhưng đến một ngày.
Đột nhiên vợ Sân lại nhận 1 cú điện thoại, cũng từ người đàn ông ấy, chồng của bồ chồng mình hic hic
Chồng của bồ chồng của vợ Sân – Ôi! Cái mớ vai vế tréo ngoe rắc rối chết tiệt!
Nói cho rõ: Túm lại chồng của nhỏ bồ thằng Sân xuất hiện. Đằng đằng… đau khổ nhăm nhúm:
- Cho chị hay, 2 đứa tui li dị rồi đó.
- HẢẢẢẢ! Vợ sân hả 1 tiếng làm cha đó giật thót.
- Chị ngạc nhiên sao? Tui còn chưa tin nè.
- Mau dữ vậy – Vợ Sân phát biểu một câu vô cùng hồn nhiên vô duyên.
- Nó chạy giấy tờ siêu tốc, 1 phút 30 giây là tui nhận được chứng nhận ly hôn. Nó có tiền có quyền có thế lực. Cha mẹ vợ tui là sếp lớn, tui hết cách – lời hắn nói đẫm ướt nước mắt nước mũi. Cơ khổ!
Bó tay rồi. Hắn nói vậy tức là chuyện vợ chồng hắn xong phim. Mơ mơ hồ hồ hoang mang , vợ Sân lắp bắp, 2 tay tự nhiên tê rần mất cảm giác, tư tưởng chạy ù tới tương lai đen thui.
- Rồi… rồi… rồi… rồi… sao? Sao… sao… sao… anh… để… để… ra… ra… vậy… vậy… giờ sao… sao???
- Cho chị hay để chị lo liệu, có ngày tôi LUỘC chồng chị. Lời đe dọa ấy đính kèm tiếng thở dài. Chẳng chút khí thế để người ta tin tưởng điều mà hắn hăm dọa.
Nói xong hắn lê lết thiểu não ra về, quên cả uống và trả tiền nước, báo hại vợ Sân cố nuốt hết 2 ly sinh tố để khỏi phí hoài trong khi máu họng muốn trào ra cùng nỗi sợ hãi.
Thì ra con nhỏ đó thuộc loại khủng, ghê gớm có tầm cỡ, thủ đoạn trình độ cao cộng thêm bất chấp.
Ôi! Sao thằng Sân nầy may mắn dữ vậy ta? Lần nầy là đại quý nhân chứ chẳng chơi. Suy nghĩ nầy làm Lem ăn năn sám hối mấy ngày trời, tuy vậy trước mặt vợ Sân, Lem máu lửa:
- Con bà nó, nhỏ nầy nhào vô thằng Sân kiếm giống đách gì vậy không biết, có chuyện gì xảy ra cưng cho chị hay, chị cho nó một trận, chị luôn sát cánh bên cưng.
Những lời của Lem là tạo động lực để em dâu mình ráng sống vui, sống khỏe, sống yên tâm trong giông bão. Thật ra nó chẳng có lòng tin tí nào trong những từ ngữ ấy và Lem cũng không hiểu nổi ngày mai ra sao thì mần sao!?
- Hèn chi mấy ngày ổng nằm nhà, cả đống người đem bánh sữa đồ ăn trái cây bồi dưỡng ổng, ăn hông hết em còn bán bớt đó chị.
- Chết mầy rồi, mầy ăn dọng tiền của nó, mắc xương rồi cưng ơi.
Vợ Sân thẩn thờ nhớ lại những ngày hăm hở nhận bổng lộc từ trên trời rớt xuống, bỡi vậy, cái gì cũng có giá, trong tất cả mọi sự mình đừng tưởng bỡ, miếng mồi ngon nào thường cũng mắc cái lưỡi câu trong ấy. Nhưng giờ thì… cũng đã nuốt đã đời rồi.
Địch bất động thì ta bất động, Lem hiến kế, trong thời gian nầy vợ Sân không nên hó hé, phe địch tan đàn xẻ nghé thì mình phải êm ru dò xét, dùng hết mánh lới nghệ thuật tình cảm, cố bảo toàn lực lượng phe ta là thượng sách.
Có được hong đây Lem? Thời gian sẽ trả lời…

4 nhận xét:

  1. Ta nói cái gì cũng có giá của nó hết !
    Nói đâu xa xôi chi cho mệt ! Nội cái vụ nhéo nguoi ta một phát , có ngày họ nhéo lại roi than xui ! Kkkkkk

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện đến đây thui ha bồ ?

    Trả lờiXóa