Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

LEM - 53 - NĂM THẰNG EM

Cha mẹ sinh ta trời sinh tính, chui ra từ một bụng nhưng mỗi người mỗi kiểu không hề trùng lấp, nếu giống nhau thì chỉ chút đỉnh hình thức bên ngoài. Nghĩ tức lắm, hai chị ra trước hốt hết nước cốt, gom ráo nạo những tinh hoa đặc sắc từ trong ra ngoài, còn lại chút nước dão, cặn cáo sót lại Lem và mấy thằng em lãnh đủ. Bất công nầy khi chạnh nghĩ chỉ biết thở dài than trời trách đất.
Không biết Ba Má nắn bóp làm sao, Bà Mụ tính toán thế nào mà từ Lem trở xuống con đường học hành đuối dần dần, mấy người “đó” đối xử thiên vị trắng trợn lắm – Kẻ ăn không hết người lần không ra. Nói là nói vậy, thật ra nó mừng thầm, giỏi giang chi lắm rồi gồng mình học nhiều, mệt khùng luôn sướng ích gì mà ham, chỉ tội mấy thằng con trai với mớ tàu hủ trong đầu dễ gì leo lên tới đỉnh cao danh vọng. Thiệt kì, mắc chứng gì đứa nào đứa nấy càng lớn càng... cà chớn, lười biếng mà lại ngông nghênh hiếu chiến - Ở nhà khó dạy khó sai khó biểu, lì như trâu, khùng đột xuất - Ở trường học dở như hạch, ngu như bò, điên bất ngờ - Ra đường ngang như cua, nói chuyện chua như giấm, lưu manh thấy sợ với bản mặt ngáo đờn ngáo ộp.
Lem còn đỡ, khuyết điểm nó lỡ có chỉ là: 1 cái đầu chứa bộ óc lỏng le mau quên chậm hiểu, nhưng bù có ưu điểm ham học hỏi, tìm tòi - mà 2 chị bôi bác cho là tò mò tọc mạch chuyện thiên hạ bá tánh – bù qua chế lại xem như huề, ngoài ra đâu còn tội lỗi nào đáng kể, riêng mấy thằng ôn con sinh sau đẻ muộn thì khác: Tính khí lộn xộn không ai chịu nổi. Những lỗi lầm của chúng Lem suy nghĩ tổng kết rút gọn, lấy làm nhạc hát đi hát lại mỗi ngày để - nhắc nhở - cằn nhằn - đay nghiến dạy chúng nên người, uốn nắn biến chúng thành những “chính nhân quân tử” trong tương lai. Nói cho oai, thật ra cái thằng “chính nhân quân tử” đó ra là sao, méo tròn thế nào Lem cố tìm nhưng chưa một lần diện kiến. Có chăng là ông anh rể thứ Ba hao hao giống, nhưng NGƯỜI ẤY sau nầy đã tự làm tan nát hình tượng của mình. Nhiệm vụ giáo huấn em út vất vả khó khăn và hơi bị thiêng liêng nầy ai gánh? Lem mặc nhiên phải vác, ngoài nó đâu ai dư hơi rảnh rỗi mà làm.

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

LEM - 52 - Tết nhớ má

Mỗi khi tết đến là Lem nhớ Má lắm.
Má bỏ chị em Lem ra đi mãi mãi, những mùa xuân sau nầy buồn tẻ làm sao.
Lúc Má còn sống, mấy ngày cận tết không khí nhà Lem thật là ồn ào rậm đám, hứng chí vì khỏi phải học bài, nôn nao được ăn ngon, mặc đẹp, 8 cái mỏ thi nhau nói cười rần rần. Khi bóng tối như cái lồng bàn chụp gọn xuống mọi thứ thì bóng đèn tròn độc nhất lơ lững ở giữa bàn học có một không hai tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, những tia yếu ớt ấy chỉ vừa đủ cho tụi muỗi né được nhau trên đường bay tìm mồi, đó cũng là lúc tiếng dép lẹp xẹp của Má vang lên trước cửa. Cái dáng mập mập lùn lùn của Người vừa xuất hiện, cả thế giới như cũng ùa vào nhà làm cho bầu không khí đang lặng lờ bổng ngóc dậy sục sôi náo động. Đi bán về, mệt chưa kịp thở Má đã ong óng la lói om sòm, cộng thêm tiếng nhao nhao mừng rỡ hỏi han tíu tít của bầy nghịch tử, cái chợ chồm hổm ngoài đường theo Má vào nhóm luôn trong nhà. Giọng Má oang oang vang dội khiến mái tol cũ rích mục lủng cũng rung rinh lúc lắc vì hết hồn, làm cho đám bụi bậm bồ hóng trên cao chới với chúi nhủi nhào đầu xuống đất - Ba phóng đại lên như vậy khi Má vừa hò hét om sòm chỉ đạo lăng xăng chuyện nầy chuyện kia, vừa mắng mỏ cự nự nhoi trời không vừa ý đứa nầy đứa nọ. Cái điệp khúc: “Mấy đứa quỷ nầy ăn bao nhiêu cũng không đủ mà làm biếng nhớt thây” Má dùng hoài không chán - Mua cho người ta có bộ đồ quèn mà chửi rủa sai biểu nhiếc móc rùm trời. Lem bất mãn trề nhún chê bai và nếu đứng gần Má sẽ nhận thêm một trái CÓC với cái liếc dài - Coi chừng tao nhe, có là hên rồi con à!