Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

NUỐI TIẾC

Tôi thẫn thờ mãi sống trong quá khứ
Bao niềm vui bao ngây ngất lâng lâng
Tuổi hoa bung muôn sắc đẹp vô ngần
Đầy sức mạnh tưởng hất tung quả đất

Thời gian ôi, ôi, ôi, sao thấy ghét!
Hằn lên da những lốm đốm tối ôm
Chim bay đâu sao dấu vết chiều hôm
Lại in đậm ở đầu mày cuối mắt

Tôi nhức nhối lòng đau như bị thắt
Cố lăng xăng níu kéo chút tuổi thơ
Nhưng eo ơi cũng chỉ mãi hoài mơ
Đêm tơ tưởng ngỡ mình còn ngon mắt

Một ngày kia chợt tiếng ai quá quắt
Cái bà kia già dịch hỏng giống ai
Ôi thật là tiếng sét đánh ngang tai
Tôi hù hụ khi biết mình đã khú
HIC. HIC. HIC!

4 nhận xét:

  1. Thời mười tám ai cũng rằng như thế
    Cứ tưởng minh sẽ rời núi ngăn sông
    Chạm vào đời, mới biết rằng không rễ
    Mới tần ngần ngồi nghĩ ngợi mông lung...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuổi còn xung nên mới nghĩ lung tung
      Ai có ngờ nó thật là lùng nhùn
      Chiều chú nhật có độ lớn nha Chú!

      Xóa