Trước khi lòi ra trên cõi đời, có ai biết trước mình hiện diện ở cái xó xỉn nào, sẽ là khố rách áo ôm, cao sang quyền quý hay trung lưu nhàn hạ? Rồi khi oe oe khóc rùm trong bệnh viện phụ sản hoặc cái trạm y tế xã lụp xụp nào đó, đặt đít xuống miếng vải rách tả tơi hay cái mền nhung mềm mại, chắc gì ai biết mai nầy mình sẽ ra sao ngày sau.
Chị em Lem lần lượt xuất hiện mang một lí lịch đầy “hoàn cảnh” sụt sùi của bần cố nông, điều nầy khiến lòng tự trọng dù bé tí hay bự chảng của tụi nó cũng bị chụp lên đầu miếng vải rách mặc cảm tự ti dù bản tính ngông nghênh ngang tàng chúng không hề mong muốn. Nhưng ngạc nhiên sao - Ông Trời vô tư phóng khoáng ban tặng thằng con trai như Ái một đống đường nét sắc sảo trong khi đó không ngó ngàng gì tới Lem - một đứa con gái rất cần, rất cần những món đó. Điều nầy khiến Lem uất ức triền miên, thua chị còn lại kém em, bởi vậy nó luôn miệng than trời trách đất và giận luôn ông thổ địa. Lem nghe mòn lỗ nhĩ câu “Đẹp trai không bằng nói dai, nói dai không bằng chai mặt”, vậy thì thằng đực rựa Ái cóc cần nhan sắc vẫn làm nên đại sự như thường và đàn bà con gái như Lem đeo cái mặt dày để làm gì không biết? Ôi! Chắc Bề Trên lộn tiệm lỡ tay không giao trúng địa chỉ chứ ai nỡ bất công đến thế!
Ái không những có bề nổi bóng bẩy mà còn... mặt chai mày đá nữa mới nguy hiểm. Thật đáng thương cho mấy đứa con gái lỡ đụng độ, đụng mắt, đụng tay, đụng chân với nó. Dù thân thế tệ hệ nhưng sở hữu ngoại hình lý tưởng lạ mắt nên sức công phá tình cảm của Ái rất dữ dội, và khi nó bợ thêm một trái mìn lớn bành ki là nàng tiểu thư xinh đẹp con nhà quyền quý thì 2 đứa đã khiến tình trường nổ tanh bành - tan nát biết bao trái tim, tan chảy đầm đìa biết bao nước mắt, dùi dập biết bao hi vọng của những tâm hồn thổn thức si mê. Tụi giống đực thì tiếc hùi hụi mớ của hồi môn lấp lánh mời gọi của nàng, tụi giống cái thì tiếc đùi đụi thân thể cường tráng hấp dẫn và ánh mắt lung linh đưa đẩy của chàng.
Khi thấy Ái đầy ngạo mạn khoe khoang chiến tích, Lem ghét cay ghét đắng:
- Thằng ông nội vừa vừa thôi, không thương mà bày đặt đá lông heo tá lã, liếc mắt đưa ghèn tùm lum để người ta trộm nhớ thầm thương rồi quê cô đơn, thất tình khổ lắm nha mậy. Độc ác vậy tưởng hay ho còn lên mặt. Có ngày!
- Ngày gì?
- Trời trả báo chứ gì.
- Tui làm gì mà trả báo, tụi nó mê trai đẹp tự làm tự chịu, ác gì mà ác. Mà nè, lông nheo tui không phải lông heo mà là lông mắt nai đó Bà.
Cái chuyện tự yêu tự khổ nầy như có dính chút hơi hám đến vết thương lòng thuở xa xưa của Lem nên nó tắt đài thở dài. Phải! Thất tình đau đớn lắm chứ bộ, nó đã qua mấy trận nên kinh nghiệm đầy mình. Nhưng sao đời thật nhẫn tâm, mê trai đẹp có làm gì nên tội mà bị bầm lên dập xuống vậy trời? Lem nhớ lại tình yêu đơn thân độc mã cũa mình mà thêm tủi thân tủi phận.
Nhưng đâu có dễ, mầy đừng có ham nha Ái, cái gì cũng có giá, tưởng lụm được món hời nhưng lầm cũng không biết chừng, không dễ ăn đâu - Lem lầm bầm rủa thầm cho bõ ghét.
Ái nỗ lực, Ái chịu khó, Ái ma lanh và Ái đẹp mã đã làm được nhiều điều người khác mơ cũng không dám nghĩ. Phải công nhận năng lực của nó chứ!
Lem xào xáo tới lui suy nghĩ của nó trong đầu cuối cùng cũng phải dứt khoát tư tưởng ủng hộ em mình: Chị em có kiếp nầy không có kiếp sau, nói xấu nó biết đâu nó để bụng, mai mốt nó không đoái hoài gì tới mình thì uổng quá.
Đám cưới của Ái ì đùng ì xèo rộn ràng tưng bừng cả một vùng, dĩ nhiên là vùng bên ấy chứ vùng bên nầy làm gì có cửa. Dù chị Hai chị Ba cũng có máu me so với mặt bằng xã hội bấy giờ nhưng ăn ké con cái kiểu đó Ba Lem sức mấy mà chịu. Buộc lòng phải để người ta bắt rể chứ có mốc xì gì mà rước dâu, Ba chỉ có báu vật là thằng con trai bàn giao nhanh gọn lẹ.
- Kệ Ba ơi! Vậy cho khoẻ, kiếm đâu ra thằng rể ngon lành vậy, giao cho họ là họ mừng thấy mồ. Lem an ủi, mấy vụ nầy nó làm riết đâm ghiền.
- Không ngại sao con, hỏng cho con dâu gì hết cũng buồn. Nhục chứ ngại gì – Lem nghĩ thầm nhưng miệng thì leo lẻo:
- Cho gì giờ? Con dâu Ba đầy đủ ê hề, cho gì mà cho, giờ nó chỉ cần thằng con trai của Ba là đủ bộ tam sên rồi. Nói xong Lem cười nham nhở. Ba liếc nhìn Lem nghi ngờ, ý gì đây? Con nhỏ nầy nhiều tư tưởng đen tối lắm chứ hỏng phải chơi.
- Đẻ ra, nuôi lớn, ở nhà mến tay mến chân, sáng chiều quen tiếng quen hơi giờ qua nhà người ta ở luôn, sao vui được. Ba thở dài.
- Xời! ở nhà thằng Ái có số má nhất trong đám nên Ba tiếc chứ gì? Lem so đo.
- Thì chỉ có nó ở với Ba, phụ giúp Ba nhiều, sau nầy nó sáng đi chiều cũng về ra đồng tới tối, đứa vậy không tiếc sao được, nếu là mầy gả đi Ba còn mừng! Tự ái ghê chưa Lem? Tức mình Lem ong óng:
- Nó qua bển làm người quý phái, ăn cao lương mĩ vị ở nhà cao cửa rộng, có vợ đẹp, ba má mới giàu sang, mai mốt nó quên Ba luôn, ở đó mà Ba tiếc với nuối.
- Ừ há, con nhắc Ba mới nhớ. Mắc gì tiếc, nó sướng thì Ba phải vui chứ. Ba gật gù cặp mắt lấp lánh nụ cười.
- Tưởng nói vậy thì Ba tủi thân, ai ngờ lại vui ngần như vậy, Ba thay lòng đổi dạ mau ghê. Lem trề môi.
- Kệ tao mầy. Khi cười hết cỡ, miệng Ba bành hoác ra móm xọm, đôi mắt nhăn nheo híp lại – Ôi chao, người đàn ông nghiêng nước nghiêng thùng xưa của Má giờ thế nầy sao? Lem tưởng tượng ra thằng Ái... già sau nầy, bổng dưng nó thấy không còn ganh tị với em mình nữa. Thời gian không nhẹ tay với bất cứ ai và cái mặt dày của Lem giúp nó lâu héo thì sao? Biết đâu chừng.
Bước ngoặt cuộc đời - Ái đã sang một bến bờ khác, một tương lai khác, một gia đình khác và ngày mai khác đầy tươi sáng đang chờ đợi đón mời.
Ái đã có thể mặc toàn đồ đẹp, đầu đã có thể ngẩng cao, tay đã có thể chấp sau đít, miệng đã có thể ra lệnh, chân đã có thể đi lung tung và ánh mắt đã có thể nhìn thẳng vào người đối diện không chút e dè. Dựa vào một người mà bay vọt lên cao đột ngột, ở trên đó nhìn xuống không thể nào không vui. Ái ơi cố lên, ráng mà ở lì trên đó nhé!
Thật sự Ái đã ở lì trên đó rất lâu, nhưng đó là vì nó lì và vì nó hiểu rằng: Muốn được thì phải biết mất. Ái chấp nhận điều đó.
Cuộc sống Ái thay đổi rất nhiều, quay cuồng trong sự mới mẻ, phải thật rất lâu cuộc sống lạ lẫm kia mới thấm được vào máu, khi đã vào máu rồi nó lại thấm sâu vào xương tuỷ và định cư luôn trong đó.
“Má ơi! Nơi ấy chắc Má rất vui, đứa con trai đầu tiên của Má đã thoả mãn mong ước nhà cao cửa rộng của Má rồi. Ngày xưa chỉ cần hôm nào cầm trong tay một chút tiền là mắt Má sáng rực như cặp đèn pha chói loá. Má luôn mơ có được nhiều tiền trước tiên, kế đó mới là danh vị, quyền hành hay cái giống khỉ gì gì đó cũng được. Má ao ước có vô số tiền để mua vô số thứ và nôn nao hấp tấp (là Ba nói) bất chấp thủ đoạn với giấc mơ của mình dù chỉ là mánh lới đầu đường cuối hẻm. Bây giờ tất cả đã thành sự thật rồi đó. Má nhớ không? tham vọng của Má, Ba cho là ham muốn vô độ nhưng con luôn tán thành 2 tay, ủng hộ hết mình, cổ vũ nhiệt liệt - Có tiền mua tiên cũng được - đó là câu khẩu hiệu 2 Má con mình tôn thờ và duy nhất đồng lòng nhất trí, sẳn đây con xin lỗi Má lúc trước chỉ vì mấy chuyện tào lao mía lau mà con cãi lộn với Má hoài hoài, làm cho Má tức giận rượt con dài dài. Má ơi! Má hãy cười hà hà đi nha, ba đứa con của Má và tiếp tục những đứa khác nữa sẽ ngoi lên nữa, giống như những cây hoa hướng dương xuất hiện giữa đồng lúa bùn sình. Nếu còn sống con biết chắc Má sẽ nở mày nở mặt giống như Ba, Má tha hồ kênh xì bo với mấy dì trong xóm. Má yên tâm, giờ không có Má thì con sẽ làm thay, con sẽ cho thiên hạ lé mắt biết rằng con của Má là bất khả chiến bại, là tài năng, là thành đạt, là giàu sang ra sao”. Lem thì thầm khấn vái, hứa hẹn bằng một bài dài lòng thòng huênh hoang đầy cảm xúc như thế khi đốt nhang cho Má. Lem cố nhét hoa hướng dương vô trong đó để hình ảnh màu mè rực rỡ tràn trề hi vọng ấy tiếp thêm sức mạnh cho lời tuyên bố của nó thêm chắc chắn.
Với thắng lợi của 2 chị và đứa em, Lem quên hẳn cái “hiện thực phê phán” của bản thân. Nhưng Lem đã tính toán đâu ra đó rồi, mai nầy nếu nó lê la khắp hang cùng ngõ hẻm để quảng cáo thành tích gia đình, nếu lỡ có ai hỏi đến mình thì bất quá nó sẽ hù lại rằng: HÃY ĐỢI ĐẤY!
Lem hồn nhiên mặc kệ sự đời, vinh quang nào cũng là vinh quang. Vinh quang của chị em mình cũng như vinh quang của mình, hưởng sái thì có sao? Ai ăn thịt ăn cá gì mình đâu mà sợ. Lem lý luận hùng hồn – Làm cỏ, lúa, hướng dương, hoa hồng, tùng, bách hay khỉ gió chó mèo gì cũng được, vẫn nóng với bi nhiêu nắng, vẫn mát với bi nhiêu gió, vẫn lạnh với bi nhiêu sương, vẫn ướt với bi nhiêu mưa và vẫn thở với bi nhiêu không khí, ai sao thì mình cũng y vậy có thua ai? Nhất là - ngủ cũng một cái gối, ăn 1 lần cũng cao lắm là 3 chén cơm và sống cùng lắm cũng 100 tuổi. Mầy cũng như tao, tao cũng giống mầy, được ban phát bi nhiêu là bi. Bình đẳng. À!
- Điên quá bà Lem ơi là bà Lem! Bà chừa chỗ cho tui điên với. Bà ăn cơm với chao trong khi ông Ái ăn cơm với bào ngư vi cá, khác là khác cái chỗ đó. Đừng có nói với tui là Bà điên thiệt nha! Ố với tính cách giang hồ phang liền.
- Ăn riết cũng ngán thí mồ tổ. Lem chống chế.
- Được ngán lần nào chưa mà bày đặt? Rồi Ố cười he he – nghèo mà lối lún, Lem hay chọc ghẹo Ố là “lùn mà lối, lồi mà lún” nên nó trả thù.
Mà đúng rồi, Ái giờ ngủ phòng lạnh, đi xe lạnh, ăn toàn đồ lạ, mặc quần áo đẹp, mọi người nể trọng, ra vô có kẻ thưa trình, muốn đối đáp phải nhìn sắc mặt, lại có cô vợ đẹp làm nền kè bên, hình ảnh Ái tăng thêm muôn phần giá trị.
Từ ông chủ nhỏ chẳng mấy lăm hơi Ái trở thành ông chủ lớn, với sự giỏi giang ma lanh tinh ranh nhanh nhẹn của nó thì cái gì đến phải đến, tránh cũng không khỏi. Số đã tới thì phải hốt chứ biết làm sao.
Trong nhà Lem tự nhiên Ái biến thành động vật quý hiếm. Ngoài đường Ái thành nhân vật có tiếng tăm, nơi làm việc Ái được làm... cha biết bao người, lời nói bây giờ phun ra toàn gang thép sắt đá. Ái bây giờ tiền hô hậu ủng, cuộc sống dư thừa phủ phê sung sướng.
Nhưng sao những khi lặng lẽ về thăm nhà, Lem loáng thoáng thấy bất chợt trong mắt nó xuất hiện một ánh nhìn xa xăm vô hồn…
Người giàu cũng có cái khổ tâm của người giàu mà !
Trả lờiXóa