Động vật 2 chân hay 4 chân đều có một trái tim y chang nhau.
Gà vịt chó mèo heo bò cọp gấu.. vvv, tim của chúng cũng đập bình bịch, cũng bơm máu vòng quanh nhưng đâu có diễn thêm cái trò đau đớn vì bị mấy mũi tên trời ơi đất hỡi đâu đó trên cõi đời bắn cho tơi tả.
Làm người chi cho mệt, cái đầu bận bịu tính toán hơn thua được mất nên mấy sợi dây “cu ron” thần kinh nhảy cà tưng đủ kiểu, tim thì chứa đựng vô số thứ tình cảm yêu ghét hận thù và chúng giày xéo chà đạp nhau loạn xạ, 2 đứa nó cấu kết nhau khiến trái đất nầy trở thành bể khổ trầm luân.
Và ai ai đến lúc nào đó cũng nếm được cái vị ngọt ngào cay đắng dù trong miệng hỏng có nhai cái khỉ gió gì.
Tội nghiệp bé Tham của Lem, nó đeo nụ cười trên môi từ nhỏ đến lớn hòng lấp liếm đôi mắt sầu não và bảo vệ cho sự an toàn của lòng tự tôn – tự tôn hay tự ti? Lem với thằng quỷ nhỏ đó cãi chí choé hoài vì cái “tôn” “ti” trật tự nầy. Nó tưởng mình bịp thiên hạ được thì hả hê lắm, nhưng cóc phải như vậy.
Tham trốn mình trong trái bắp, chả biết có hột hay không, “hột” bự hay bé, chắc hay lép muốn lột trụi lũi đâu dễ, nói nó biến thái thì hình như là tâng bốc vì có vẻ như nó tự hào vì sự “biến đổi gien” ấy. Nhưng khi nó bị lột thì Tham không còn giữ được dù chỉ là cái lõi cho riêng mình.