Nhà Lem nghèo sát nhíp như vậy thì làm sao cho ra lò nổi một Bác Sĩ tương lai. Nằm mơ cũng không thể.
Ba cắc ca cắc củm gói ghém dành dụm chút đỉnh cho chị cũng chỉ đủ ăn mì gói sáng. Lâu lâu chị về không phải để tiếp tế lương thực mà để thăm nhà, chứng minh sự hiện diện quan trọng của mình trong gia đình, nắm tình hình và chỉnh đốn, uốn nắn lập lại kỉ cương nề nếp, mấy bài giảng rỉ rả của Chị, Lem nghe mà chán muốn chết.
Mọi chi phí, sinh hoạt ăn ở, mua sắm, sách vở dụng cụ có người ôm trọn. Má đâu có nói chị đẻ bọc điều bao giờ, sao cái số chị sướng quá trời quá đất. Cộng tất cả tốn hao mà chị báo đời người ta trong vòng 7 năm thì đó là một gia tài khổng lồ. Nợ thì phải trả và Lem chưa bao giờ nghe Chị bàn bạc mình sẽ trả như thế nào và đến bao giờ. Có lẽ Chị đã có sự chuẩn bị và tính toán trong đầu. Nhiều lần Lem tò mò muốn hỏi đon hỏi ren nhưng sợ bị chị chửi nhiều chuyện đành im ru bà rù, nó tự nói với lòng - Biết để làm chi? Có giúp ích gì cho chị hay mấy chị em chỉ biết xù xì bàn ra tán vào thêm rắc rối mỏi miệng, có khi cả đám bất đồng quan điểm gân cổ cãi lộn cãi lạo rùm trời gây xào xáo rách việc. Nhưng mang nặng ơn mưa móc của người ta như vậy Ba làm sao không áy náy, điều nầy thì khiến nó cảm thấy rất ngứa ngáy. Lem ra vẻ như một đứa em có trách nhiệm vậy thôi, thật ra nó KỆ từ lâu và đã khai thông suy nghĩ - Chuyện ai nấy lo, bả liệu việc như thần, tất cả trong tầm ngắm của bả, thông minh khôn ngoan bản lĩnh, đâu lơ tơ mơ cà lơ phất phơ như mình đâu mà mình chộn rộn. Có điều phải thuyết phục Ba đủ cách thì ổng mới trút xuống vai cái gánh ưu tư - “Đẻ cho lắm, con của mình mà bắt thiên hạ nuôi”. Ba ơi! Trời cho ai nấy hưởng, kêu ai nấy dạ. Ba còn có ba bốn cái răng để cạp thịt vịt, cắn rứt lương tâm không khéo nó sứt ra, nó đi đứt đừng có mà tức! Lem chọc ghẹo cho Ba cười móm mém tuy méo xệch mà nhẹ lòng.