Hỏi Lem trong nhà ghét người nào nhất, nó trả lời không thèm suy nghĩ - Bà Ba Nộ!
Sợ, nể phục nhưng Lem ưa Bả hỏng nổi.
Kể từ ngày lõ mắt nhìn chị tay trong tay mắt trong mắt với người ấy, Lem dứt khoát tư tưởng - Kể như xong! Iêu iếc gì nữa, dẹp luôn chương trình nầy cho khoẻ. Là nói vậy nhưng lúc nào Lem cũng loáng thoáng cái cảm giác chị ba ăn cơm hớt của mình, mặc cho chén cơm ấy của thiên hạ. Dù Lem từ bi hỉ xả mấy đi nữa cũng không thể không cà nanh với chị. Chị nhiều lợi thế - từ trong ruột tới ngoài da, tò tí với bất cứ ai cũng hết sức lạc quan hi vọng, sao lại vô duyên vô cớ chui tọt vào chiêm bao của nó rồi vít nó ra ngoài, đang mê mẩn bổng té lọt khỏi giấc mơ tình ái, đau còn hơn bò đá.
Chị ba Nộ hí hửng lên thành phố lớn để học mấy cái toa thuốc tiêu diệt bè lũ vi trùng, dùi mài kim chỉ, dao kéo mổ xẻ để cứu nạn trần gian. Đó là một ngày vô cùng tươi đẹp khi sánh bước cùng chị là chàng Hoàng tử đã đường đột chui vô và ở lì trong trái tim Lem rồi quậy trong đó. Làm cho Lem một thời khờ khờ khạo khạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn ăn không ngon ngủ không yên. Làm cho Lem chuốc khổ vào người, tương tư thương thầm nhớ trộm. Làm cho Lem tự biên tự diễn, tự lượng sức mình và tự kết thúc trong vô vọng. Làm cho Lem cảm thấy ấm ức tức tưởi tiếc hùi hụi nhưng phải nuốt tọt vào bụng nghẹn ngào. Nhân chứng duy nhất và người có thể cùng nó bàn ra tán vào suốt đời đề tài nầy là Minh, nhưng Minh đã bỏ nó xuống mồ không thèm đoái hoài, Lem ém thật sâu bí mật đó vào một góc vỏ não, không dám hó hé với ai. Trong nhà biết được chúng nó sẽ hả hê, khoái trá và cười nó thúi đầu với câu kết luận - Đáng đời, ai biểu ham. Hai nhân vật chính có nằm mơ cũng không hề thấy cái sự thật là mình đã từng làm cho trái tim tưng tửng của cô em gái hồ đồ hỗn độn đổ máu ròng ròng, riêng Lem sau nầy với bao nhiêu chuyện xảy ra, tỉnh óc lại nó hú hồn hú vía - Hên quá, nếu bà ba Nộ không lãnh đủ cái vong đó thì mình tiêu rồi. Với nó - Yêu là lỗ mà không yêu chắc cú là không khổ. Rảnh rỗi nghe người khác tâm sự, an ủi khuyên răn, bắt bẻ, phát biểu ý kiến xem ra ngon lành hơn nhiều.
Thời gian đó hai người cùng đi, cùng học, cùng ở, cùng ăn nhưng không biết có cùng... ngủ hay không, chuyện ngủ nghê thì sao ta? chắc mùng ai nấy ngáy chứ gì? Thắc mắc nầy đeo theo và vày vò làm Lem tò mò moi móc. Mới đầu chị ậm ừ cho qua, nhưng nó đâu chịu tha, lâu lâu chị về, thấy mặt là nó rề rề bám theo hỏi dai nhách khiến chị chịu hết nổi, nổ một hơi làm nó câm họng hết thấy đường.
- Ừ! Chung hết, ăn uống học hành ngủ nghỉ mọi trò 2 khỉ đều chung hết được chưa bà?
- Thiệt hôn đó? Bà liều quá nha bà Nộ. Lem tròn mắt.
- Không như vậy mới lạ đó, liều gì mà liều.
- Bà coi chừng có bầu bỏ học giữa chừng Ba la chết. Lem lo lắng bày tỏ sự quan tâm hết sức đứng đắn của mình.
- Khùng. Chị Ba cười khùng khục và nhìn Lem ngạc nhiên như nhìn con khỉ vừa biến thành con đười ươi.
- Sao khùng, tui lo cho Bà chứ bộ.
- Cám ơn em nha. Nói xong bả lại cười. Trời bộ nó nói giỡn sao mà bả cười hoài vậy, thấy tấm gương sáng của chị hai chưa mà giỡn mặt.
- Chị Hai giã từ vũ khí rồi đó, không sợ à!
- Chị Hai là chị Hai, tao là tao, còn lâu nè Lem. Chị ba trề cái mỏ Lem thấy xấu quắc.
- Mau chứ lâu gì, trong tích tắc là em bé xuất hiện liền, bà làm như tui ngu, môn sinh vật là tui trên 5 điểm nha bà.
- Chị ả ơi, chị tài lanh quá, giỏi ghê, thế tui học cái gì chị biết không.
- Thì Bác Sĩ.
- Bác Sĩ mà mấy chuyện nhỏ như cọng cỏ ấy không đối phó được thì làm đách gì. Nghỉ ở nhà bán thịt như chị Hai cho rồi. Ừ Há. Tào lao thiệt, Lem quê xệ, mặt xì ra xẹp lép nhão nhoẹt nhưng cố chống chế.
- Biết đâu được, khi bà mê mệt, bà chết bà cũng chưa biết vì sao mình chết. Ừ ! Đỡ được Chị Ba với câu trả lời nầy Lem tâm đắc và tự tán thưởng mình. Trí tuệ nó cũng... được quá đi chứ.
- Nhưng chắc chắn một điều là trước khi mê mệt người ta có phương pháp rõ rệt. Chị nháy mắt cười khà khà đầy tự tin, đầy tự lực cánh sinh, trông mắc ứa gan.
Sau nầy, dù chị có vô số phương pháp rõ rệt đi nữa thì cái mê mệt ấy dần dần đưa chị đến một cái chết lạ chưa từng thấy cùng đôi mắt trợn trừng tự hỏi: Vì sao tôi chết vậy trời?
Sau nầy Lem gọi người yêu hụt của mình là anh Ba ngọt xớt đầy trìu mến tình thương mến thương, so với Anh Hai khác xa một trời một vực, Lem hài lòng vì sự thiên vị trắng trợn của mình, nó biết anh vô vàn xứng đáng với lòng trân trọng của nó. Gia đình Anh trước 30/4/1975 thuộc giai cấp tư sản, nhà rất giàu vì sở hữu hơn chục chiếc xe khách liên tỉnh. Anh là con trai duy nhất nên được cưng chiều số 1. Nhà có nhiều tiền nhưng Anh học hành đàng hoàng không ăn chơi lêu lổng, không những đàng hoàng mà là ngôi sao sáng chói của bất cứ trường nào may mắn được anh ghé vào. Đẹp trai thì khỏi nói rồi – cho nên Lem mới nhìn là mê tơi như muốn xơi, anh còn “thật” nghiêm chỉnh, tư cách “rất” đứng đắn, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, là một bác sĩ tương lai chính cống. Vì sao mấy thằng giàu có hư hỏng phách lối muốn gì được nấy coi thường chữ nghĩa riêng anh lại không thế? Chăm chỉ, cần mẫn quá mức để làm gì khi vàng vòng chôn dưới đất còn cả đống. Nhà nước quánh tư sản là quánh của nổi chứ của chìm thì còn lâu mới rớ vô hốt được. Đến chị Ba còn cằn nhằn - Chả làm như không học thì chết đói hay sao đó, hỏng biết mệt mà, làm tao bám theo muốn ná thở. Vì sao vậy ta? Lem rảnh rỗi suy nghĩ miết và tự trả lời - Vì... Chàng là người đàn ông tuyệt vời. Và thứ gì càng lạ lùng, càng ưu việt, càng khó hiểu thì càng mời mọc trí tò mò và gợi cho người ta nhiều suy nghĩ tìm tòi, khi suy nghĩ không ra thì người ta thấy điều đó cao xa, quý hiếm khó kiếm nhất trên đời. Chính vì vậy tất cả những thứ từ Anh phát ra, đập vào mắt Lem ngay cả cục ghèn cũng đều chiếu sáng lấp lánh. Lem ngưỡng mộ anh rể lộ liễu đến mức chị Hai thường nhắc khéo - Vừa thôi nhe mậy, coi chừng tỉ muội bưu đầu sứt tóc. Nhưng Chị Hai lo cũng thừa, Lem làm gì có số má đủ làm cho anh chị Ba bận tâm, dòm ngó, trong mắt họ, nó chỉ là một đứa con gái lăng xăng ngớ ngẩn nói toàn chuyện tầm phào. Bất quá bà Nộ chửi nó khùng là cùng.
Nhưng khi phát hiện ra thâm cung bí sử của gia đình ông anh rể thứ ba thì Lem đi từ ngạc nhiên nầy đến ngơ ngác khác.
Đến cục ghèn cũng sáng lấp lánh, Lem chết anh Ba quá chừng rồi.
Trả lờiXóaBị cuốn hút rồi. Cho xin tập tiếp theo đi gia chủ ơi.
Trả lờiXóaAnh Đỗ: Cơ khổ! Thế mới chít!
Trả lờiXóaLana: Ồ! Cám ơn bạn lắm. Nhưng từ từ để mình nặn....
Trả lờiXóa