Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

LEM - 44 - CHỊ BA NỘ

Nhà Lem nghèo sát nhíp như vậy thì làm sao cho ra lò nổi một Bác Sĩ tương lai. Nằm mơ cũng không thể.
Ba cắc ca cắc củm gói ghém dành dụm chút đỉnh cho chị cũng chỉ đủ ăn mì gói sáng. Lâu lâu chị về không phải để tiếp tế lương thực mà để thăm nhà, chứng minh sự hiện diện quan trọng của mình trong gia đình, nắm tình hình và chỉnh đốn, uốn nắn lập lại kỉ cương nề nếp, mấy bài giảng rỉ rả của Chị, Lem nghe mà chán muốn chết.
Mọi chi phí, sinh hoạt ăn ở, mua sắm, sách vở dụng cụ có người ôm trọn. Má đâu có nói chị đẻ bọc điều bao giờ, sao cái số chị sướng quá trời quá đất. Cộng tất cả tốn hao mà chị báo đời người ta trong vòng 7 năm thì đó là một gia tài khổng lồ. Nợ thì phải trả và Lem chưa bao giờ nghe Chị bàn bạc mình sẽ trả như thế nào và đến bao giờ. Có lẽ Chị đã có sự chuẩn bị và tính toán trong đầu. Nhiều lần Lem tò mò muốn hỏi đon hỏi ren nhưng sợ bị chị chửi nhiều chuyện đành im ru bà rù, nó tự nói với lòng - Biết để làm chi? Có giúp ích gì cho chị hay mấy chị em chỉ biết xù xì bàn ra tán vào thêm rắc rối mỏi miệng, có khi cả đám bất đồng quan điểm gân cổ cãi lộn cãi lạo rùm trời gây xào xáo rách việc. Nhưng mang nặng ơn mưa móc của người ta như vậy Ba làm sao không áy náy, điều nầy thì khiến nó cảm thấy rất ngứa ngáy. Lem ra vẻ như một đứa em có trách nhiệm vậy thôi, thật ra nó KỆ từ lâu và đã khai thông suy nghĩ - Chuyện ai nấy lo, bả liệu việc như thần, tất cả trong tầm ngắm của bả, thông minh khôn ngoan bản lĩnh, đâu lơ tơ mơ cà lơ phất phơ như mình đâu mà mình chộn rộn. Có điều phải thuyết phục Ba đủ cách thì ổng mới trút xuống vai cái gánh ưu tư - “Đẻ cho lắm, con của mình mà bắt thiên hạ nuôi”. Ba ơi! Trời cho ai nấy hưởng, kêu ai nấy dạ. Ba còn có ba bốn cái răng để cạp thịt vịt, cắn rứt lương tâm không khéo nó sứt ra, nó đi đứt đừng có mà tức! Lem chọc ghẹo cho Ba cười móm mém tuy méo xệch mà nhẹ lòng.
Anh rất lo cho Chị, từng cái nút sứt chỉ đến “đồ nhỏ đồ lớn” trong người. Chị tự hào được chăm sóc tỉ mỉ, Anh quan tâm không để thiếu thốn thứ gì. Ôi! Một chàng trai đẹp như thế, một tình yêu lớn như thế, một tấm lòng bác ái rộng rãi như thế, một gia tài đồ sộ như thế, tìm đâu ra trên vòm trời nầy người thứ 2 giống y vậy cho Lem? Nghe những lời khoe khoang của Chị mà lòng Lem sục sôi bực bội - Sao không phải là mình? Chị có đủ thứ - Nội dung, hình thức rồi giờ hốt luôn ông thần hộ mạng. Ông Trời ơi! Sao Người bất công, tôi thì thiếu đủ thứ, trong khi bà chằn kia lại dư đủ thứ! Ông có mắt hay không chứ? Oán trách, so đo, rên rỉ, than thở, cuối cùng Lem moi ra được cái đáp số - Định mệnh! - Ráng chịu, dù sao thì cũng hửi hơi được chút đỉnh. Có còn hơn không, cũng được tha hồ hãnh diện bốc phét và thơm tho với bè bạn xóm giềng. Nhưng khi tìm tòi lí lịch, hoàn cảnh của Anh, nó trợn cặp mắt trắng dã như ma mà ngạc nhiên. Gia thế sang giàu, sinh ra là cành vàng lá ngọc, anh và gia đình không tránh được kiếp nạn trần gian.
Sau ngày 30/4, nhà nước quản lý hết công ăn việc làm, Ba Anh tự nhiên bốc hơi, biến mất không một lời nhắn gởi, Ba không trở về nữa khi ra khỏi nhà vào một buổi sáng với lời nói - “Mấy ổng kêu có chút chuyện”. Cả nhà tìm nháo nhác khắp nơi trong hoang mang sợ hãi nhưng bóng chim tăm cá. “Mất tích”, khi ấy có nhiều đột ngột mất tích ngoài biển như thế, Chính quyền địa phương lúc ấy có sơ sở để kết tội là “lén lút vượt biên, phản bội tổ quốc” - Cả nhà gánh bản án ấy mà ngơ ngác hoảng loạn không kêu được tiếng nào. Tức tưởi với nỗi oan không thể giãi bày, nhà đất, tài sản bị tịch thu hết chỉ còn lại một căn để ở. Đang rối rắm, sợ hãi hồn xiêu phách tán loay hoay như rắn mất đầu bổng lúc ấy xuất hiện một lá thư xiên xẹo mấy chữ không ngay hàng thẳng lối, ra lệnh phải nộp 100 cây vàng thì thả người, nếu không đừng hòng gặp lại. Kèm theo đó là 1 cái lóng tay máu me đỏ lòm cảnh cáo. Lúc ấy xã hội về mặt chính trị có sự thay đổi lớn, mọi sinh hoạt bị xáo trộn nhất là những người có máu mặt đương thời. Là vô sản thì khoẻ re, nhưng nếu là người vô... số tài sản thì nhìn đâu cũng thấy đầy nghi vấn. Khoảng thời gian ấy thật kinh khủng, Anh đã đủ lớn để hiểu chuyện gì xảy ra cho ba của mình, 2 mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc ròng rã.Rõ ràng đây là bắt người tống tiền. Báo uỷ ban? Không ai tin, trong tình thế đó người ta cho rằng gia đình dựng chuyện hòng lách tội. Dòng họ họp lại bàn bạc, tìm cách tháo gỡ cho 2 mẹ con trong lúc khốn đốn nhưng cũng đi vào bế tắc. Nếu lòi vàng ra thì không biết chuyện gì chờ đợi - Sợ sẽ bị chộp đầu ngồi tù cả đám, còn bị tịch thu ráo với tội danh đại tư sản khai man giấu đút của cải. Làm sao biết lá thư tống tiền kia xuất xứ từ đâu, đó có phải là cạm bẫy? Không bỏ vàng thì bỏ mạng. Tất nhiên! Nhưng có một điều tất cả đều thống nhất -Nếu đó là sự thật, chắc chắn dù cho nộp đủ số vàng kia thì Ba Anh cũng không có cơ hội trở về. Họ sẽ giết người diệt khẩu. Đường nào cũng bí lối, thế là gia đình anh em và mẹ con Anh im lặng chấp nhận cái án tử hình từ trên trời rơi xuống cho người thân yêu của mình với không biết bao nhiêu nước mắt và những đêm thức trắng giày vò tội lỗi. Cố sống qua ngày, sống lầm lũi trong oan khuất cùng cái miệng khép kín, đau buồn nhìn thời gian trôi qua, tháng ngày chồng chất, không biết người nhà mình đau đớn thế nào, sống sót ra sao,bị vùi lấp hay bỏ thây lây lất chốn nào. Trong lòng luôn trông mong xuất hiện một kì tích. Nhưng dần dần tất cả chìm lỉm vào tuyệt vọng.
Những đau khổ éo le u uất lẫn oan ức đè nặng trong một cuộc sống của 2 mẹ con anh, dư dả tiền bạc nhưng không dám xài, giả nghèo giả khổ, giả ngây giả dại tới đâu hay tới đó. Ngày mai là một ngày xa vời, ánh sáng chân lí và sự thật không biết tìm nơi nào. Tất cả mù mịt trước mắt, Anh biết làm gì ngoài việc cố gắng học và học hoài, tìm trong mớ chữ nghĩa đó một điểm tựa cho bản thân trong cuộc đời chông chênh hay tìm những tia sáng hi vọng mong manh cho khoảng đời bí ẩn phía trước. Có lẽ thành tích trong học vấn cũng là một lời an ủi không thành tiếng mà Anh muốn mang đến chút niềm vui cho người mẹ đau khổ goá bụa. Anh chỉ biết ngày ngày cấp sách đến trường miệt mài, 2 mẹ con co rúm lại, khiêm nhường lặng lẽ tồn tại. Giống như con thú trúng thương, nhìn đâu cũng thấy cung tên xỉa tới và luôn bị rình rập dòm ngó, cố nín khe im re, không dám than thở oán trách nửa lời. Chịu đựng trong câm lặng rồi dần quen, vết thương lòng thì biến thành sẹo và dày lên, chai sạn to đùng. Gia đình Anh lúc ấy kẹt cứng không nhúc nhích - Trên búa dưới đe giữa bàn đạp, may phước là Anh còn ham đến trường và nếu không còn số của chìm giấu đút được thì Anh và Mẹ ăn hết cái nhà và có lẽ đã trở thành bụi đời đường xá.
Trời bất dung gian đảng, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, tưởng tất cả đi vào quên lãng. Với cái án có Cha vượt biên, phản bội tổ quốc, có lẽ đường học vấn của Anh tương lai sẽ nhiều khó khăn. May phước, 5 năm sau, một vụ cướp bị phanh phui, 3 tên bị xộ khám, công an điều tra moi móc thế nào giỏi quá, lòi ra vụ giết người tống vàng mất tích của gia đình Anh. Và sự thật tưởng như đùa.
Thì ra mấy thằng đầu trộm đuôi cướp cấu kết với thư kí phường nơi anh ở giả một một lá thơ mời Ba ra làm việc. Chúng dẫn dụ đi rồi trói gô, bịt miệng nhốt Ba anh trong một thùng khuy đã chuẩn bị trước được đào nhét dưới đất trong một khu vườn hoang sơ hẻo lánh. Chúng viết lá thư đòi vàng, man rợ chặt một ngón tay của Ba bỏ vào đó để đe doạ. Đúng như gia đình dự đoán, nếu thoả mãn yêu cầu ấy thì Ba Anh cũng bị xử như thường vì đã rõ mặt và công việc của chúng. Có tay làm trong chính quyền nên chúng thừa cơ chụp mũ tội vượt biên, hòng xoá đi dấu vết và đánh lạc hướng mọi người.
Khi lật tẩy được vụ án thì khứa thư kí cướp của giết người năm ấy đã nhanh chóng leo đến chức giám đốc. Hai thằng còn lại tiếp tục sự nghiệp cướp đêm cướp ngày để sống. Kết cuộc - 1 án tử hình cho thằng xuống tay thủ ác, 2 tù chung thân cho kẻ phụ hợ đắc lực, trong đó có tên “cướp làm quan”. Đáng tiếc!
Nội tình gia đình Anh sáng tỏ, vợ chồng cha con được trùng phùng dù Ba chỉ còn là khung xương. Một lần nữa đối diện với quá khứ hãi hùng nhưng lòng mọi người đã nhẹ nhàng thanh thản. Dù vẫn kẻ ở người đi, nhưng tất cả như được cởi trói, giải thoát khỏi những oan khiên ấm ức. Ba Anh có nơi yên nghỉ đàng hoàng với nhang đèn ấm áp sau bao năm lạnh lẽo làm bạn cùng giun dế, côn trùng. Gia đình được minh oan. Khi đó xã hội đang chuyển mình có những đổi mới thông thoáng. Mẹ Anh đi khắp nơi kêu oan đòi tài sản, người ta trả lại một số của cải dù không như ý. Hai mẹ con sang trang nhật kí mới, ngóc đầu dậy rồi từ từ ngẩn cao, cuối cùng hiên ngang sống theo ý cái... túi tiền của mình, không còn ngán sợ ai nữa. Cuộc đời lên voi xuống chó rồi lại lên voi. Người ta còn có cái để lên để xuống, còn con Lem sao cứ lình xình một đống chình ình. Thiệt là chán cái đời tình!
Khai thác được sự thật thất kinh nầy, Lem hiểu tại sao NGƯỜI ẤY đặc biệt như vậy. Là con nhà giàu học giỏi đẹp trai cộng với quá khứ bi thương, trong mắt Lem Anh càng oai phong. Qua bao giông gió từng trải, nhất định Anh sẽ là một người đàn ông chân chính. Nhưng thật ra CHÂN CHÍNH hay CHÂN SỐNG, điều đó thời gian còn phải luận bàn và trả lời...

4 nhận xét:

  1. Trong khi chờ Len 45, tui đọc ngược những số trước.

    Trả lờiXóa
  2. Việt: Cám ơn sự chờ đợi của bạn!

    Trả lờiXóa
  3. Những năm tháng ấy có rất nhiều chuyện tai ương, bần cùng sinh đạo tặc. Những năm tháng xã hội tự bần cùng hóa.

    Trả lờiXóa
  4. Anh Đỗ: Một câu chuyện có thật không ai ngờ. Khi có quyền lại độc ác tham lam thì thật dã man.

    Trả lờiXóa