Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

CHIỀU




Chiều nghiêng rơi giọt nắng buồn
Bên hồ hoa liễu rũ buông cúi nhìn
Gợn sầu mặt nước hỏi mình
Vì sao cánh thắm làm thinh thở dài

Hoàng hôn tím ngắt miệt mài
Níu ngày chưa tắt lạc loài gió ơi
Buông lơi một ánh mắt chờ
Buông lơi một tiếng hững hờ giá băng

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

LEM - 1 - Ngựa phi đường xa

Lem thường khen Má: đẻ thiệt tài mà nuôi cũng giỏi. Sòn sòn cách năm Ba Má sản xuất ra một cục. Khởi đầu 3 đứa con gái, sợ không người nối dõi tông đường nên van vái cầu mong miết ráng kiếm cho được 1 thằng con trai để giỗ oải đốt nhang thờ cúng ông bà. Trời phật động lòng, thương tình cho liền 1 đứa, nhưng hình như dây thắng trong bụng bị đứt hay sao, liền tù tì 4 thằng đực rựa lò mò nối đuôi chui ra. Bà Mụ ngủ gục hay làm biếng mà nắn cái ẤY giống hệt nhau. Năm thằng giặc trời xuất hiện, nhà Lem từ đó rối tưng rối bừng, bừa bộn lộn xộn chộn rộn hỗn độn chưa từng thấy.
Đám ngũ quỷ thay nhau phá phách suốt khiến cả nhà nó lộn tùng phèo xắn cấu, đồ đạc rác rến bay nhảy tứ tung, trong nhà giống bãi chiến trường, đít đầu Lem xoay mòng mòng như bông vụ, nó thành mụ giặc cái, la bài hãi tối ngày như ống tà la, thêm tụi nhỏ phụ họa rần rần. May là xóm nhà lá dễ chịu, nếu không là cả đám bị Ba Má khớp mỏ hết vì tội làm phiền hàng xóm. Từng đứa từng đứa lọt ra liên tục Lem ẵm em chai hết cả hông, eo nó bấy giờ nổi sần nổi sảy, dày như mo cau vì được ướp thêm nước đái. Suốt ngày thân thể bốc mùi nồng nàn, tóc tai tơi tả, quần áo bết bát. Đám quỷ đực kia có chịu ngồi yên, cứ leo lên trên đầu trên cổ Lem mà quậy, nhiều khi chịu hết nổi, đá cho mỗi thằng một phát văng long lóc 4 góc, thế là cả nhà vang lên bản hợp xướng ầm ĩ. Cũng may, nếu chúng hẹn hò chui ra cùng một cục chắc Lem bây giờ đầu đít chỉ mấy tấc quèn.
Nghĩ lại cũng thương tụi nhỏ, Ba Má ở ngoài đường, mấy chị em ở nhà lui cui tự lực cánh sinh chuyện cơm nước, nói cho oai thật ra 2 bữa chỉ mấy cọng rau luộc cùng chén nước mắm, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ chỏng đít thổi lửa cũng tội nghiệp - bếp đặt dưới nền nhà, không chỏng đít thì cơm làm sao chín, có mà đói cả đám. Công việc quan trọng trong ngày của Lem chủ yếu là chỉ huy 5 thằng em trai và... cãi nhau với hai chị. Hai bà lớn “nhường” quyền điều khiển cho Lem khi sớm thấy tài năng của nó, nhất là... tài lanh.

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

LEM


Nó tên Lem, sau nầy nó có thắc mắc tại sao Ông Bà già đặt cho nó cái tên quê thấy ớn.
Hỏi thì được câu trả lời: Lem là lem chứ là gì? Lộn xộn khó nuôi mà còn ba trợn, tên Lem là đẹp lắm, theo lẽ là Lủng, Tẹt hay Đẹt đó con à!
Nghe mang máng ngày xưa dự kiến cho nó cái tên cao sang quyền quý lắm Diễm Kiều Thiên Hương, tới 4 chữ mới ghê! Nhưng vì sau khi sinh ra nó ỉa chảy suốt cả tháng nên phải dẹp í đồ kia và khai sanh là Lem để nuôi cho dễ, sợ nó èo uột quặt quà quặt quẹo chết non thì toi công 9 tháng è ạch bụng mang dạ chửa. Lí do rất đáng thuyết phục, nó không ọ ẹ thắc mắc nữa.
Bạn bè hỏi: Cái gì Lem mậy? Sao nguyễn thị Lem trơn tru như cái lu vậy mậy, chắc có ý nghĩa cao siêu gì chứ - Thì lem nhem, lem luốc, tèm lem, lấm lem muốn Lem sao thì Lem. Nó bực bội nhưng hề hà cười trả lời cho qua, Xì! Kêu sao thì kêu, nghĩ sao thì nghĩ, rảnh ghê!
Nhưng thiệt tình có điều nó không hiểu, nhìn xung quanh sao ai cũng giàu, hoặc khá khá, hay ít ra cũng đỡ đỡ riêng nhà nó nghèo rơi nghèo rớt, cùng lứa ai cũng trắng trẻo sạch sẽ còn nó thì đen thui thùi lùi, tóc cháy khét đen khét đỏ. Ối! Nhưng nó chẳng hơi đâu thắc mắc lâu lắc điều ấy, kệ đi.
Với tình hình nầy, tên nó mà là Diễm Kiều Thiên Hương thì bị bọn khùng kia cười cho thúi đầu, thiệt là hên khi ba má đã sửa chữa sai sót kịp thời, với bộ hệ rách rưới bầy hầy của Lem mà đeo cái tên ấy vào người chắc phải đào lỗ chui xuống đất đi học với ông địa cho bớt nhục - Cảm ơn ba má cho con một cái tên phù hợp hoàn cảnh. Với tên Lem nó có thể hiên ngang ngẩng mặt với đời không ngại ngùng.

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

NGÀY HẠNH PHÚC




Đóa hồng anh trao em hôm nay
Hé nụ, e ấp thẹn thùng bung từng cánh đỏ
Mượt mà thanh khiết như bờ môi mềm mại
Em hồi hộp theo từng giây phút
Khi hoa rung rinh khai mở nhụy vàng
Không dám ve vuốt
Sợ những cánh mỏng manh yếu ớt kia rơi rụng
Muốn ôm giữ mãi khoảnh khắc tuyệt vời
Tình yêu bất diệt thiên trường địa cửu
Tình yêu dâng trào trùng trùng sóng vỗ
Ánh mắt em như sao trời
Lấp lánh sáng ngời nồng nàn hạnh phúc
Làm rạng rỡ cả khuôn mặt anh nhìn em đắm đuối
Làm ngọt thêm khóe miệng em cười
Sưởi ấm hết không gian quanh ta đang dập dìu ngày hội
Em trao anh trọn vẹn
Tất cả mơ ước, kì vọng vào ngày mai
Tình yêu có phải là duy nhất?
Sao em vẫn mãi tôn thờ...

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

ĐOM ĐÓM

Mỗi khi nghe bài hát nầy là tôi sụt sùi nhỏ lệ sầu bi. Hỡi ơi! Còn đâu thời oanh oanh liệt liệt ngày xưa ấy, thời mà chúng tôi thống trị màn đêm và nhận được biết bao nhiêu ngưỡng mộ. Ngày ấy ai ai cũng mong chờ chúng tôi khi đêm về, chúng tôi thì mong trời sụp tối để khoe chút ánh sáng độc đáo trong cái bụng của mình. Chúng tôi thuộc giống loài độc nhất vô nhị mang một cái đèn trong người lăng xăng bay tới bay lui đầu nầy đầu nọ, cóc sợ gió thổi tắt. Săm soi tùm lum chỗ, kể cả những nơi không ai cậy ai nhờ, có khi thấy tối thui, lủi vô rọi – tưởng được hoan nghênh chào đón, ai ngờ bị đập dẹp lép như con tép. Bóng tối, ánh sáng – mỗi người cần một kiểu, trách là trách chúng tôi dại dột, tài lanh không đúng nơi đúng chỗ. Thông cảm! Chẳng qua bọn tôi hồn nhiên tốt bụng, bởi vậy bụng mới lòi ra cái đèn chong. Nhưng ơn trời, cũng nhờ cái đèn trong bụng mà thiên hạ nghĩ ra đủ thứ lãng mạn viển vông, nhờ vậy đám đom đóm tụi tôi bị lôi vào tô điểm những vần thơ thêm mượt mà, những bài ca thêm nồng nàn tha thiết, bạn có nghe gì không? Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều…

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

BẮT ĐẦU

Bài hát ĐÃ ĐẾN LÚC - LÂM CHẤN HUY



Một năm trôi nhanh thật nhanh
Như giấc mơ quá mong manh
Sáng chiều mãi rượt tuổi xanh
Không đợi chờ không loanh quanh

 
Vừa quay đi rồi ngoảnh lại
Ba trăm sáu mươi lăm ngày
Mới vừa tiễn mùa xuân ấy
Nàng lại đến cười, ô hay!