Nó tên Lem, sau nầy nó
có thắc mắc tại sao Ông Bà già đặt cho nó cái tên quê thấy ớn.
Hỏi thì được câu trả
lời: Lem là lem chứ là gì? Lộn xộn khó nuôi mà còn ba trợn, tên Lem là đẹp lắm,
theo lẽ là Lủng, Tẹt hay Đẹt đó con à!
Nghe mang máng ngày
xưa dự kiến cho nó cái tên cao sang quyền quý lắm Diễm Kiều Thiên Hương, tới 4
chữ mới ghê! Nhưng vì sau khi sinh ra nó ỉa chảy suốt cả tháng nên phải dẹp í
đồ kia và khai sanh là Lem để nuôi cho dễ, sợ nó èo uột quặt quà quặt quẹo chết
non thì toi công 9 tháng è ạch bụng mang dạ chửa. Lí do rất đáng thuyết phục,
nó không ọ ẹ thắc mắc nữa.
Bạn bè hỏi: Cái gì Lem
mậy? Sao nguyễn thị Lem trơn tru như cái lu vậy mậy, chắc có ý nghĩa cao siêu
gì chứ - Thì lem nhem, lem luốc, tèm lem, lấm lem muốn Lem sao thì Lem. Nó bực
bội nhưng hề hà cười trả lời cho qua, Xì! Kêu sao thì kêu, nghĩ sao thì nghĩ,
rảnh ghê!
Nhưng thiệt tình có
điều nó không hiểu, nhìn xung quanh sao ai cũng giàu, hoặc khá khá, hay ít ra
cũng đỡ đỡ riêng nhà nó nghèo rơi nghèo
rớt, cùng lứa ai cũng trắng trẻo sạch sẽ còn nó thì đen thui thùi lùi, tóc cháy
khét đen khét đỏ. Ối! Nhưng nó chẳng hơi đâu thắc mắc lâu lắc điều ấy, kệ đi.
Với tình hình nầy, tên
nó mà là Diễm Kiều Thiên Hương thì bị bọn khùng kia cười cho thúi đầu, thiệt là
hên khi ba má đã sửa chữa sai sót kịp thời, với bộ hệ rách rưới bầy hầy của Lem
mà đeo cái tên ấy vào người chắc phải đào lỗ chui xuống đất đi học với ông địa
cho bớt nhục - Cảm ơn ba má cho con một cái tên phù hợp hoàn cảnh. Với tên Lem
nó có thể hiên ngang ngẩng mặt với đời không ngại ngùng.
Nghĩ lại sao hồi bé nó
nhút nhát, ngu khờ đến như vậy chứ? Học dở ẹt, tối ngày lêu têu tạt lon, nhảy
cò cò, dòm miệng mấy đứa trong xóm. Khi học lớp 4 lại táo bạo yêu thầm một
thằng - Nghĩ lại nó yêu thằng đó cũng đúng, con trai gì da trắng tinh môi đỏ
tươi, mắt to đen láy, lông mi dài thượt, mũi cao ngất. Vào lớp nó ngẩn ngơ nhìn
ngắm nghía suốt nên bỏ bê học hành, đến nổi bị khẻ tay hoài cũng không tởn. Mới
10 tuổi đã biết rung động con tim, thật đáng nể, nhưng tiếc là nó vỡ mộng quá
sớm khi thằng quỷ đó một hôm đá trái banh trúng ngay giữa mặt. Đau tóe khói bộ
chơi sao? Khùng lên nó chửi “đồ mất dạy”, thành kẻ thù của nhau từ đấy.
Ba má thì lo kiếm cơm
nuôi một bầy con leo nheo lóc nhóc - Đẻ chi cả lúc cả lắc cho mệt vậy chứ, cũng
hên cho nó, nếu kềm chế 2 con là đủ như bây giờ thì làm sao lòi ra con Lem nầy.
Cám ơn Ba Má một lần nữa, trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng vì chiến tranh và
nghèo mốc nghèo meo vẫn cho nó cất tiếng khóc chào đời. Tám đứa con, không vốn
liếng nghề nghiệp cố định, giàu được mới lạ! Nhưng 8 chị em nó không rơi rớt
đứa nào thì Ba Má quả thật anh hùng.
Lớn một chút Lem học
thuộc lòng câu thơ từ trong trường về tới nhà: “Bàn tay ta làm nên tất cả, có
sức người sỏi đá cũng thành cơm” Nó đã ảo tưởng về bàn tay mình và không thèm
học hành gì nhiều, mất công vô ích. Chỉ với đôi tay cùng sỏi đá tha hồ có cơm
không sợ đói, nhất định tương lai Lem không ngu đẻ một đống, nuôi cụp xương sống – Í! xin lỗi Ba Má con lỡ
lời, nhưng cũng đừng buồn vì đó là sự thật.
Thời buổi lúc ấy thấy
người ta đi buôn lậu làm giàu thấy mà ham, vậy mà Lem phải sáng chiều vào lớp,
ráng lê lết ra vào nơi tôn nghiêm ấy cho Ổng Bả vui lòng, trong đầu nó nung nấu
ý nghĩ: nếu có tiền mình sẽ phấn đấu thành Trùm buôn lậu. Khi giàu sụ, điều đầu
tiên là làm lại khai sanh lấy tên Công Tằng Tôn Nữ Diễm Kiều Thiên Hương, khi
đó tha hồ ăn ngon mặc đẹp, sơn sơn phết phết để thành công chúa. Đừng hỏi về
dòng tộc nó ra sao, có liên quan gì chữ “CÔNG TẰNG”, nghe phong phanh đó là gia
phả đế vương nhưng - có tiền là có
quyền. Nó biết chắc như vậy.
Thế là một ngày chủ
nhật đẹp trời Lem khai trương sự nghiệp buôn lậu của mình sau 6 tháng ròng rã
để dành được chút tiền ít ỏi, cộng thêm mớ tiền lẻ rình chôm được của người
trong nhà bỏ hớ hênh. Trước tiên, nó kiếm đối tác, chẳng ai xa lạ, đó là thằng
bạn thân dễ chịu dễ thương và luôn cười hềnh hệch, hai đứa thường rù rì tâm sự,
thật ra chúng rất tâm đầu ý hợp khi nói xấu ai đó - đứa nào Lem ghét cay thì
hắn cũng ghét đắng, con nhỏ nào nó nói ma chê thì thằng ấy nói quỷ hờn, đúng là
trời sinh một cặp. Bạn thân của Lem có tên là Tường Lãm, cái tên hay ho đó rất
ngưỡng mộ vì nghe thật sang trọng làm sao, Tường Lãm đồng ý cùng Lem tấn công
và thị trường ĐƯỜNG CÁT TRẮNG. Chuyến làm ăn nầy biến giấc mơ quý sờ tộc trở
thành hiện thực mấy hồi.
Đó là thời ngăn sông
cấm chợ, cái gì cũng lậu - Gạo, đường, dừa, vàng - là vàng 4 số chín chứ không
phải vàng mã nha. Khi không còn nghe tiếng súng đì đùng, ầm ì, đất nước thanh
bình nhà nhà đi buôn, người người đi buôn... lậu. Và nó chập chững vào nghề với
biết bao ảo ảnh nhảy múa trong đều.
Đúng ra thì Lem đã chứng
kiến nhiều cảnh buôn lùi bán lậu ấy trên con đường “tha lương cầu thực” - Nó
hàng tuần phải tải gạo từ quê lên thành phố để ăn mà đi học dù lúc ấy mới tí
tuổi đầu, tất cả đã vào tầm ngắm. Quan sát theo dõi đã đời - Hôm nay nhất quyết
thử thời vận xem sao.
Mỗi lần về quê tiếp tế
lương thực Lem phải đi đò. Ngày nào trên đò cũng diễn ra cảnh đâm thọc tìm đồ
lậu của mấy CHA kiểm tra thị trường, sục sạo, chọt giỏ nầy giỏ kia, luc lạo,
moi túi nầy túi nọ. Lem xanh mặt mỗi lần mấy ông đó xuất hiện và dòm ngó túi
của nó, có lần bị túm nhưng vì chỉ có 3 k gạo và nhờ lỗ mũi hỉ chưa sạch nên
được thương tình khoan hồng bỏ qua, hú vía.
Đến giờ nó hành động
rồi, chờ xem Lem làm gì đây...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét