Ba làm ruộng một năm 3 vụ vẫn không đủ cho 8 cái máy XAY lúa đang vận hành hết công suất. Lúc nào ông trời khó chịu, thời tiết đỏng đảnh, sâu rầy hoành hành bá đạo thì xem như mùa đó ăn lúa mót. Thời buổi khó khăn “củi quế gạo châu”, chị em Lem đang sức ăn sức lớn, lạng quạng bị đói như chơi. Người ta điều chỉnh quân số vừa phải còn khốn đa khốn đốn, huống chi nhà Lem cả một bầy liều mạng chui ra lúc nha lúc nhúc.
Không đủ cơm ăn thì phải độn thêm thứ khác. Có gì độn nấy cho bao tử bớt cồn cào la hét, thần kinh có tí dinh dưỡng để liếm láp mai ra lóe sáng vài tia trí tuệ. Có như vậy thì chúng mới có thể nuôi nấng nghị lực lẫn sức lực của mình để leo trèo trên con đường lên đỉnh núi xóa đói giảm nghèo bằng sơ đồ học thức.
Bo bo, củ mài, củ chuối, củ khoai lang, củ khoai mì... thời buổi ấy chúng chen lấn vào nồi cơm mọi người. Lúc đó hình như rất rất đông bà con cô bác cùng chung cảnh ngộ nên chị em Lem cũng chẳng chút phiền hà áy náy, có thứ để bỏ vào nấu chung với gạo là phước đức ông bà để lại, mừng là đằng khác, còn hơn phải đói meo, teo lưỡi.
Sau khi nghiên cứu lựa chọn, chị em Lem nhất trí chọn củ khoai lang kết duyên với hột gạo dài dài - chỉ riêng cái khoản ngọt ngay khoai lang cũng ăn đứt mấy... đứa củ kia. Thử hỏi trên đời mấy ai không khoái ngọt. Ông Bà có câu NGỌT MẬT CHẾT RUỒI - tụi ruồi khi ngủm cũng chưa chắc biết tại sao mình ngủm. Cũng tại ham ăn nên mấy con ruồi ngu si bị tiểu đường mà chết, còn với 8 chị em Lem, mớ khoai ngọt ngào ấy liệu có đủ giúp chúng thêm năng lượng để đến lớp nhét chữ vào đầu? Có còn hơn không, thêm được bi nhiêu mừng bí nhiêu. Khi Lem lăng xăng ngoài vỉa hè để có thêm đồng ra đồng vào, thì nồi cơm trong nhà có thứ bỏ vô bỏ ra làm đầy cái bụng.