Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

LEM - 21

Đi tìm ông Bụt, lọt ra thằng Minh. Ông trời ở tít trên cao mịt mù, nhìn xuống mọi chuyện chắc rõ ràng tường tận, Ổng nhìn nó vất vơ vất vưởng ngoài trời đỏ lửa nên tội nghiệp, thương tình ra tay giúp đỡ, hay là Ổng đem Má nó đi sớm quá, hối hận nên cố hết sức sửa chữa sai lầm. Hèn chi gặp chuyện khó xử ai cũng kêu TRỜI ƠI TRỜI. Ở trên ấy nghe thiên hạ réo rần rần dưới nầy, Ổng đinh tai nhức óc phải biết.
Minh hứa sẽ dẫn nó đi hành tẩu giang hồ, kiếm thêm chút tiền giúp đỡ Ba trong gia đoạn gay cấn, khổ nạn. Lem suy nghĩ – Tin hay không tin Minh? Biết có nên cơm nên cháo gì không? nghe nó xúi dại có ngày tiền mất tật mang, cái mặt thằng đó dòm gian tà thấy ớn. Mà thôi! Lúc dầu sôi lửa bỏng, lòi ra ĐƯỜNG nào đi ĐƯỜNG đó, có cắc nào mà mất, chỉ sợ… tật sợ tù. Kệ! thấy không ổn mình dzọt liền, sợ cóc gì – toan tính, tính toan cuối cùng Lem quyết định: CHƠI LUÔN. Thằng Minh mà biết mấy thứ ngổn ngang trong đầu nó, đoạn tuyệt tức thì.
Mấy lần làm ăn trước thất bại thê thảm vì không có đại ca đỡ đầu, kì nầy chắc không đến nỗi. Minh vênh váo tự hào – Bốn phương đều là nhà, huynh đệ của nó khắp hang cùng ngõ hẻm, mạnh dạn theo nó kiếm ăn thì không gì phải sợ, đếch ngán ai, đứa nào đụng tới cái mài ghẻ của Lem nó cho biết tay. Thoạt nghe tưởng ông trùm xã hội đen đang tuyên bố chủ quyền lãnh thổ bảo kê chứ, còn cái tay nó quơ quơ giống như cây chổi cùn.
- Ê! Mầy dời nhà về kho đạn rồi hả.
- Đâu có, vẫn ở chỗ cũ mà. Minh ngơ ngác.
- Sao NỔ long trời lở đất vậy, nghe mầy nói mà dưới chân tao rung rinh. Lem liếc Minh một cái sắc lẻm.
- Thiệt chứ bộ, dóc bà chi. Có tui bà khỏi lo, xảy ra chuyện gì bất quá tui… lạy cho bà chạy. Nói rồi Minh cười hì hì.
- Có biết lạy hông? Để tao dạy cho, cái nầy thì tao giỏi. Hai đứa cùng cười xòa.
Đi học một buổi, một buổi tranh thủ kiếm tiền, không ảnh hưởng tới chuyện học chắc Ba không chửi. Ngu sao nói mình lê la đầu đường xó chợ theo thằng Minh chạy mánh. Mấy đứa nhỏ thì chị em Lem sẽ sắp xếp, phân công thay phiên giữ, nếu kiếm được kha khá, nó sẽ MƯỚN người ta trông nom, có tiền thì có tất cả, lo gì - Chưa khởi sự, chưa động đậy ngón tay, Lem đã lo liệu an bài đủ thứ, tưởng như đã vô 2, 3 sô giàu sụ từ đời nào. Thật ra Lem trớt quớt không có ưu điểm gì vượt trội ngoài sự tưởng tượng… ngoài sức tưởng tượng của nó. Nhờ vậy nên Lem lúc nào cũng cười nói hỉ hả, nếu không nó đã chết ngắc từ lâu vì tủi thân, tủi hổ, tủi phận và tự ti mặc cảm. Ông Trời có mắt, lấy cái nầy thì bù cái khác, có điều Ổng hay làm chuyện bất ngờ khiến con người ta muốn khờ.
Thời bấy giờ ngoài sống bằng cơm, còn một thứ phải nhai mỗi ngày đó là khẩu hiệu. Những khẩu hiệu lập đi lập lại, những lời dạy nói tới nói lui mãi và những câu thơ ấn tượng đến nỗi ngủ Lem còn mớ. Ra đường, bước chân vào lớp hay lễ lạt, đâu đâu đều có những lời hô hào đầy khí thế, những câu ấy như hòa vào máu lưu thông trong người. Thông cảm Lem khi suốt ngày nó lải nhải – LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG và thêm mấy chữ cảnh báo của tầng lớp bình dân tay lấm chân bùn - LANG THANG LÀ CHẾT ĐÓI.
- HỌC, HỌC NỮA HỌC MÃI, để TÂM HỒN TREO NGƯỢC Ở CÀNH CÂY như mầy thì làm được mốc xì gì. Chị Ba Nộ thường lên lớp Lem.
- TIẾN LÊN TOÀN THẮNG ẮT VỀ TA. Chị Hai Hỉ củng cố tinh thần của Lem và chính mình trong kế hoạch làm giàu từ sắc đẹp bên ngoài lẫn bên trong hay nói cho văn hoa là sức mạnh tinh thần và thể xác. Xui cho ông nào nằm trong tầm ngắm của bả, sẽ bị hành hạ suốt đời vì vũ khí sắc bén ngọt ngào đó.
Làm sao không SUNG lên được khi tối ngày bị các chị nhắc nhở thúc đít, nhưng thay gì lo học và mài giũa vũ khí của mình bằng chữ nghĩa và thanh sắc, Lem tô điểm bản thân bằng… bụi bặm đường xa. Biết làm sao, có cái gì xài cái nấy, Lem chỉ biết lo việc trước mắt, trong tầm tay, sự nghiệp xây dựng cơ đồ tương lai xa lơ xa lắc nhường cho mấy chị. Việc ai nấy làm, ra sao thì ra, tới đâu thì tới, chỉ mong Ba bớt lo rầu, không lao lực quá độ, nếu không sinh CÁI ĐÓ thì chúng tiêu đời.
- Mầy cứ theo tao, bắt MỒI. Lem nghĩ đến mấy đứa nhỏ bắt trùn câu cá.
- Làm sao? MỒI là quái gì?
- Tao là nhân viên XE DÙ mà. Minh ưỡn cái ngực… xẹp lép, vỗ bốp bốp, oai vệ hết sức.
- Là sao? Chưa hiểu.
- Thấy ai dáo dác kiếm xe đi THÀNH PHỐ, túm lấy lôi về nhét vô, có thưởng.
- Rõ hơn đi, giống bắt vịt bỏ vô lồng quá.
- Khờ như con gà mờ. Là bắt khách cho xe đó bà.
- Ồ! Vậy hả? được hôn? Lem nghi ngờ bản thân, công việc nầy chưa hề tồn tại trong suy nghĩ của nó.
- Bộ gió thì lơ NGƠ, con… óc thì lóc NGỐC, tiếp thu kém, học nghề chắc lâu, chịu khó đi nha. Minh vừa mô tả tứ chi và trí tuệ của Lem vừa phê phán vừa lắc đầu - Lem nhớ đến Tường Lãm quá, NGƯỜI ẤY luôn khen nó thông minh nhiều sáng… tác. Minh nói tiếp.
- Nghề nầy phải mặt dày, cái đó bà có dư nên thành tài cũng nhanh thôi. Thảy Lem rớt xuống rồi lại vớt nó lên - nghe ứa gan hết sức, nhưng giờ Minh là Bụt, là ân nhân rồi nên Lem ráng nhịn.
- Hình như không hợp pháp.
- Xời! Bà ngáp tới tết công-gô cũng không dễ kiếm tiền như việc nầy,  bày đặt chê khen. Không cần bỏ vốn ra mà chỉ lụm vô, ngon ăn nhất đó bà, phi pháp hay hợp pháp kệ người ta, hơi sức đâu lo dùm. Minh ca ngợi cái nghề cu li của nó nghe thấy ham.
Mấy chiếc xe ấy không chịu yên thân trong đội hình ở bến, không muốn đăng kí sắp tài, chạy tót ra ngoài hoạt động riêng tư, lấp ló đầu nầy đầu kia ăn cắp khách của bến. Kiếm được nhiêu tiền ôm hết, không chia cho nhà nước, tức là không chịu vào khuôn phép để trốn thuế và các chi phí bến bãi. Minh chính là cánh tay đắc lực, chạy ngược chạy xuôi canh me tìm khách thu gom cho chủ xe, tiền công tính theo sản phẩm, MỒI nhiều TIỀN nhiều, cứ thế nhân lên. Vậy nên vào nghề muốn thành thạo phải luyện tập ráo riết:
- Mắt phải sáng, nhìn được 8 hướng để phát hiện công an.
- Tiếng nói phải vang dội để khi la làng, tài xế nghe rồ máy dzọt liền.
- Chân phải nhanh để chạy tới trước giành giật với mấy thằng cu cùng nhóm.
- Tay phải lanh để túm lấy lôi đi cho lẹ.
Nói chung là cái gì nhúc nhích được trên cơ thể thì phải động đậy thật nhanh nhẹn lanh lẹ, thời thế đẻ ra mấy cái nghề lạ lùng nầy giúp cho người ta cải thiện mâm cơm cũng hay quá đi chứ.
Làm thì làm chứ sao, bệnh gì mà cữ… Í! Phải nói là CÁI ĐÓ gì mà cữ mới đúng. Lem nghĩ – Không làm cái nầy nhiều khi làm cái khác còn tội lỗi hơn, ăn thua mình gan, nghề dạy nghề lo gì, có Minh dọn đường thì cứ đi xem sao…

2 nhận xét:

  1. Vậy là Lem đang học thêm nghề làm lơ xe đò, hay đúng hơn là cò cho lơ, ơ hơ... vui thế. Lem con gái phải dữ dằn lắm mới ra ngoài lộ mần ăn với đời được đó, nhớ bảo trọng.

    Trả lờiXóa
  2. Anh Đỗ: Đói thì đầu gối phải bò, có đại ca đở
    đầu sợ gì ai . LEM cám ơn Anh nhắc nhở. Nhất định bảo trọng.

    Trả lờiXóa