Bị hình ảnh đẹp đẽ của “người dưng khác họ...” kia ÁM, Lem như ngớ ngẩn, quên đầu quên đuôi, chuyện trước nhớ sau chuyện sau quên trước- nói một đàng làm một nẻo, nghĩ cái nọ lại xọ cái nầy. Hồn vía lang thang ở chân trời góc biển nào, cóc cần biết và cóc muốn biết. Có lúc phiêu diêu trên 9 tầng mây thơ mộng, chợt tỉnh rớt cái bịch xuống thực tại tiêu điều. Buồn vui lẫn lộn, vừa cười hớn hở lại xụ mặt ủ ê. Lem quệt quạt trong tập những hình thù kì lạ, những chữ kí vu vơ, những câu thơ phơi bày lòng dạ rồi gật gù tâm đắc, nó mang ơn Đại Thi Hào Nguyễn Du đã dạy nó “sáng tác” những vần thơ "diệu kì". Bình thường có rặn cỡ nào cũng không ra. Nó hỏi thiên hạ:
Loài người ai giống tôi không
Sao tôi chợt gió chợt dông quay cuồng...
Rồi thở vắn than dài:
Yêu là tim đập lung tung
Học bài không thuộc, lùng bùng xốn xang...
Kèo nài đấng tối cao:
Cho con xin chút bình yên
Để con khỏi phải liên miên nhớ chàng....
Sau những lời ướt sũng là những bông hồng đỏ lòm đỏ lét.
Thần ái tình thiệt ác, nhắm ai không nhắm, nhè tim Lem mà nã trúng ngay boong, nó đâu rảnh, nó còn biết bao việc ê hề phải làm ngoài đường lẫn trong nhà. Bởi vậy mới nói, cõi trên quả rất công bằng - Giàu nghèo, sang hèn, mập ốm, xấu đẹp đều như nhau. Mấy ổng ở trển cứ phân phối đều tình yêu tính theo đầu người. Nếu được, Lem xin nhường phần mình cho 2 chị, nhận rồi xài có được đâu.
Múc tô cơm nó ngồi thừ nhìn cái muỗng si mê.
- Gì vậy Lem? Có bệnh hông sao lờ đờ vậy. Chị Hai thấy quái lạ hỏi.
- Đâu có đâu, hồi nào?
Giật mình tỉnh lại Lem tém lia lịa một hơi hết tô, ngốn ngấu nhai nuốt bao say đắm đang nấu nhừ tử trên đầu vào bao tử, không cần đồ ăn hỗ trợ. Mâm cơm nhìn nó cũng giật mình rung rinh.
Vừa bước ra cửa đi học, chị Ba gọi to giật cả mình .
- LEM, coi lại quần áo rồi đi! Con gái gì mà... hết chịu nổi luôn. Giọng chị Ba hậm hực.
Nhìn xuống, áo dài trắng tha thướt, ở trong là cái quần... bông ống thấp ống cao. Trời! quên thay quần. Nó mang nguyên xi bộ hệ nầy vào trường chắc bà Giám thị ngọng, hết nói được và con mắt đứng... tấn, đám bạn bè có đề tài mới tha hồ đàm tiếu, cười đùa. CHÀNG nhìn thấy thì cả đời đừng hòng có tí hy vọng nào tiếp cận.
Thì ra Lem đang ôm ấp một thứ hy vọng mang tên hão huyền.
Lem thừa biết mình đang hoang tưởng nhưng nó vẫn cứ hoang tưởng bừa, nó không nỡ và không thể bước ra khỏi giấc mơ của mình.
Giấc mơ ấy ngọt ngào lắm, Lem lâng lâng hồi hộp, vô số kịch bản lâm li bi đát đầy gay cấn nó âm thầm dựng ra nhưng kết thúc đều có hậu. Giấc mơ ấy không chỉ ban đêm, nó mần luôn ban ngày mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Lem không vì tình riêng mà quên nhiệm vụ, tay không làm hàm lấy gì nhai và mọi thứ cuốn Lem quay mòng mòng.
Công việc bề bộn, em út quấy rầy, Sân và Si thay nhau nóng, ho suốt. Hết đứa nầy đến đứa kia nhõng nhẽo, Lem vừa làm vừa học vừa phụ chăm sóc em nên phờ phạc cả người - thức đêm, ăn uống không đàng hoàng, công việc túi bụi khiến Lem quéo quắt. Tinh thần, thể xác bị quần tơi tả, trong ngoài bủa vây khiến nó chao dao.
- Lem ơi! Mầy có ổn không hay nghỉ ngơi vài ngày đi, xanh xao quá rồi.
- Có sao đâu, mấy hôm nay chăm em sốt nên hơi mệt thôi. Giọng Lem nhẹ hều, hết hơi.
- Sức khỏe quan trọng, đừng ỷ y nhe, nằm một đống là mệt. Minh nói giống như Ba của nó không bằng.
- Tao biết mà, kệ tao, mầy lo Mộng Dừa của mầy đi, lo tao chi, ai mượn. Thân ai nấy lo...
Giọng Lem nghe đầy hờn mát. Đang mang một bụng tâm sự, nói ra sợ bị chọc quê, để trong lòng thì khó chịu, nhìn Minh cười cười nói nói hạnh phúc thiệt ngứa con mắt. Ấm ức, óc ách không biết xả ra chỗ nào. Giận cá chém thớt.
- Vô duyên, tao không thèm nói nữa, mầy làm gì làm, mặc xác.
- Cám ơn!
Lem quay đi, lõ mắt ngó nơi khác lom lom, nó đang nhìn giống gì mà chăm chú không rời?
Nơi đó là một khoảng trống không xa xôi, không biết kết thúc nơi nào, những đám mây trắng toát đang thủng thỉnh lang thang lơ lửng giữa bầu trời xanh ngát, một vài con chim thỉnh thoảng bay vù qua, hót lảnh lót - gọi bạn hay là kêu cứu? Không biết từ đâu xuất hiện ngọn gió nhè nhẹ, phe phẩy rất dịu dàng, những chiếc lá miễn cưỡng động đậy, chúng như buồn phiền điều gì, bứt cuống ngả nghiêng nhẹ nhàng rơi xuống chấm dứt cuộc đời. Mắt Lem tự nhiên bất ngờ lăn dài hai dòng nước nóng hổi, thấm vào khóe miệng mặn chát. Nó đâu muốn, cũng đâu hiểu tại sao như thế, đột nhiên nước mắt rịn ra và chảy hoài hoài không ngừng, nơi cổ họng Lem có một vật gì chèn ngang cứng ngắc. Lem cảm thấy như mắc nghẹn, không nói được ra lời.
Sẽ chóng qua thôi, Lem tự nhủ và ém xuống những xúc cảm không biết tên gì đang trào lên - Mắt sẽ khô và nước kia phải ngừng, mau nín dứt đi Lem - thứ gì kì cục, ai bỏ muối vào đó không biết! Lem lảm nhảm với lòng... nhưng sao tay chân bỗng tê dại rần rần, muốn nhấc lên nhưng không được. Tất cả đột nhiên tối sầm, tắt ngúm, nó không biết gì nữa và chơi vơi....
Ô! Má kia rồi, Lem thấy Má rồi, Má đang cười với Lem khanh khách, Má đang đi đến, bóng Má lớn dần, lớn dần gí sát mặt nó rồi từ từ lùi ra xa, xa hơn, nhỏ xíu quay vòng vòng - Má ơi dừng lại! đừng quay nữa mà, con chóng mặt lắm! Lem kêu lên. Má lại cười nói với nó dịu dàng - Má đi nhe con, bóng Má khuất dần dần. Lem gặp Má, mừng quá muốn nói rất nhiều, rất nhiều điều với Má nhưng Má đã biến mất. Lem nức nở, gào thét - Má ơi, Má ơi, đừng đi, Má đừng đi, ở lại với con... nhưng sao miệng nó cứng ngắc, không mở ra, không nhúc nhích, nó khóc mãi kêu Má mãi không ngừng... Rồi Lem lại nghe loáng thoáng tiếng ai kêu nó từ xa vọng lại - Lem ơi Lem, Lem à, Lem ơi!
Mở mắt, ánh sáng chói lòa, Lem vội nhắm lại.
- Tỉnh lại Lem ơi. Có sao không vậy Lem.
- Đỡ rồi, chắc trúng nắng đó.
- Có sao không con? Khỏe chưa con?
- Lem ơi! Nghe giọng Minh đầy lo lắng. Lem chớp chớp mắt.
Nhìn quanh, Lem đang ở trong quán lề đường, nhiều người đang bao chung quanh. Mấy bà xoa xoa cạo cạo và xức dầu, cẩn thận đút từng muỗng nước vào miệng nó.
- Uống chút nước đi con.
Một lúc sau Lem thấy khỏe hơn
- Dạ con không sao. Lem cố ngồi dậy nhưng đầu nó quay tròn.
- Khỏe thiệt chưa, nghỉ ngơi chút đi. Minh đang lau mặt lau mắt - Làm gì khóc dữ vậy? hắn hỏi nhưng Lem không trả lời, nó thấy mình yếu nhớt như một đứa con nít, thiệt xấu hổ.
- Thấy sao? uống chút sữa nha. Chắc tưởng Lem xỉu vì đói?
- Khỏe rồi, không có gì đâu mà. Gượng thẳng người, nó không muốn Minh nhìn thấy tình trạng thê thảm nầy lâu hơn. Mạnh mẽ lên nào.
Minh nhìn Lem lắc đầu, thở dài rồi lại lắc đầu.
- Nói hoài mà không nghe, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ!
- Thì cũng có lúc vầy lúc khác.
- Vậy cũng bày đặt - Thân ai nấy lo, yếu như bún thiu. Minh cằn nhằn.
- Tại xui, hôm nay nắng quá chứ bộ.
Lem chống chế, nhưng cảm thấy sức lực đã rơi rớt đâu hết rồi, những động tác đơn giản giờ khó khăn, nặng nề. Lần nầy thiệt đúng là CÁI ĐÓ, Lem nghĩ lan man và vô cùng sợ hãi, vái trời chỉ là cảm nắng thông thường như mấy ông mấy bà vừa nói.
Lem vô tâm, hời hợt và thờ ơ với bản thân. Lúc nào Lem cũng thấy tràn đầy sức mạnh, dù không mập mạp to lớn nhưng khỏe cùi cụi như trâu cui. Giây phút nầy nó mới thấy lo âu hoảng hốt - Nếu có bề gì thì các em sẽ ra sao?. Đầu Lem chợt xịt ra một chân lý sáng suốt nó chưa bao giờ nghĩ đến: Thứ quý nhất trên đời cần phải giữ gìn nâng niu chính là sức khỏe, phải có nó thì mới có những thứ khác.
Cái khó ló cái khôn, nghỉ học nghỉ làm, nằm lì ở nhà suốt một ngày một đêm dưỡng sức Lem suy nghĩ tha hồ - xào nấu tư tưởng, tính toán thiệt hơn, thêm vô bỏ ra, cân nhắc lợi hại, phân tích đúng sai, tự kiểm tự phê, cuối cùng Lem rút ra một kết luận sáng suốt - Nhất định Minh sẽ hoan nghinh và ngợi khen hết lời. Đó là:
Nếu không là một con thiên nga xinh đẹp thì nhất định phải làm được con vịt khỏe mạnh mĩ miều.
Làm sao để trở thành con vịt... đẹt ngon lành ? Nó sẽ tỉa tót thế nào và làm gì với đôi cánh cụt ngủn?
Bất quá thì cũng cho ra nồi cháo thơm phức phải không Lem? Trên môi nó bất chợt nở một nụ cười...
Khi biết yêu tự nhiên ai cũng biết làm thơ Lem nhỉ.
Trả lờiXóaANH ĐỖ: CHẮC NGÀY XƯA ANH CŨNG LÀM THƠ CỪ LẮM. NHẤT ĐỊNH RỒI
Trả lờiXóa