Nhiều khi Lem nóng máu vì thấy Chị Hai hung hăng quá trớn, trong nhà suốt ngày giỏi ăn hiếp chồng, ra chợ thì thơn thớt, không ngớt nói cười ngọt xớt, xúi ông Hiệp đá quách cho bả hết làm tàng. May phước là Ổng không thèm đếm xỉa tới lời cô em vợ, phong lưu đa tình mà nhát như thỏ đế, hỏng dám bỏ nhà đi bụi, nếu không mấy đứa nhỏ bơ vơ, khóc nhề nhệ suốt ngày đòi ăn lấy ai nấu cơm, đòi hát dạo khi ngủ lấy đâu ra ca sĩ, gia cảnh rối nùi, chắc cú là Lem ôm sô lãnh đủ. Chưa biết mốc xì gì là mùi đời, chưa mảnh tình rách vắt vai, cứ làm như mình là tay tổ, mém chút Lem trở thành tội nhân thiên cổ vì chia cắt phụ tử tình thâm. Khi đầu 2 thứ tóc, rút kinh nghiệm xương máu bản thân, não Lem mới xịt ra chân lý - Mấy cái thứ tình cảm yêu đương rắc rối, bày đặt xía vô thầy đời có ngày làm ơn mắc oán. Vả lại lúc ấy đầu óc đương sự mờ mờ mịt mịt có mắt như mù, hết biết phải quấy nên đừng ai dạy bảo gì cho hao hơi. Dính vô coi chừng mang họa, đôi chối thêm phiền hà sứt mẻ.
Lem làm bộ làm tịch để an ủi ông anh rể của mình, nhưng nếu ông gây tội thì người đầu tiên xử ổng chính là Lem. Đáng tiếc, sau nầy biết bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt sờ sờ, Lem muốn xử mà xử không được, phải ngậm bồ hòn trợn tròn con mắt.
Thời gian đó, chung quanh chị như tỏa hào quang, trong nhà mấy em thấy chị là cặp mắt sáng tinh lấp lánh. Chị là số một, là cứu tinh, là chỗ dựa vững chắc cho cái bao tử tham lam vô độ, nay đầy mai lép của chúng, mặc dù Ba dặn dò hoài.
- Đừng làm phiền Chị nghen bây, nó còn chồng con. Làm sao coi được, đừng để Anh bây khi dễ.