Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

LEM - 37 - CHỊ HAI HỈ

À! Thì ra là vậy, NÓ đây rồi...
Tác giả của bài tình ca trốn chui trốn nhủi với người đẹp và là ông già tía của nhân vật mới - sắp ra lò, đang nằm trong bụng của chị là đây sao trời? Một thằng cha xấu ve kêu! Xấu nghĩa đen lẫn nghĩa bóng - hết nói nổi!
Chả vừa già, vừa xấu, vừa nghèo, lại vừa có 2, 3 đứa con ở rải rác 2, 3 chỗ mới chết! Hỉ ơi là Hỉ, tiêu Hỉ rồi. Tháng ngày dài sắp tới sẽ không là HOAN HỈ nữa mà chắc Hỉ MŨI rột rẹt suốt đời vì khóc thương thân tiếc phận. Chị ơi! Thằng cha ấy dùng món võ công gian manh tà đạo nào mà chị hồn xiêu phách tán rồi chả hốt nhanh, hốt gọn, hốt lẹ làng biến bụng chị thành cái hột vịt lộn úp mề lặc lè vậy hả?
Chả lùn lùn, tròn tròn, đen đen, móm móm, theo lời chị tự thú và qua quá trình theo dõi, tìm tòi muốn phờ của Lem, thì vỡ lẽ: Chả chẳng có quái gì làm tài sản, không tài cán nghề nghiệp nào ngoài... cái lưỡi. Cái lưỡi lợi hại ấy đã đánh bại nhiều đối thủ tầm cỡ và liếm láp biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ ngây thơ. Nhờ vào mấy tấc lưỡi đó, chả đã sản xuất rồi bỏ rơi bỏ rớt tới 3 đứa con nít mà không tốn lấy một xu cấp dưỡng nào. Sau nầy khi vui chị công nhận luôn - cái lưỡi ấy là hàng độc của chả, có thể dụ được mấy con trùn dưới đất lên phơi nắng, kiến trong hang cũng lũ lượt bò ra xếp hàng nghe lệnh, cái lưỡi biết uốn bảy... trăm lần một phút ấy không ru ngủ như người ta thường làm, mà là đánh thức người ta dậy mới ghê, Hà Bá dưới sông phải trồi lên song ca với chả nói chi là chị. Chị cười cười có vẻ thẹn thùng khi biện bạch cho mình như vậy - Lem chắc chắn với cái lưỡi đó, chả còn làm nhiều chuyện li kì rùng rợn khác mà chị dấu không kể chi tiết cho Lem nghe, nhìn ánh mắt lấp lánh tà tâm của chị, Lem nghi lắm.
Chị lọt vào tầm ngắm của chả liền vào những ngày đầu bước chân vào trường Cao Đẳng, dáng yểu điệu e ấp, dịu dàng và nhan sắc lồ lộ của “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô” đã treo lơ lửng trên đầu súng của gã thợ săn chuyên nghiệp. Bỏ hết 3 bà vợ chưa bao giờ cưới và mấy đứa con bất đắc dĩ, gã thợ săn bắt đầu tập trung hết sức mình vào mục tiêu mới. Cuộc đời chị Hai rẽ sang hướng khác ngay khi con nai không chạy biến đi khi nghe nổ phát súng đầu tiên, lại tưởng là pháo vui ngày hội, còn vui mừng vẫy đuôi chạy lại chào đón. Định mệnh đã an bài.
Mấy đời vợ trước cũng ngán chả lên tới cổ nên chẳng bà nào ghen tuông rình mò tìm kiếm. Sau khi TÌNH CHO KHÔNG BIẾU KHÔNG và gây hậu quả nghiêm trọng thì mấy bả thành vô gia đình, tha phương lưu lạc tự kiếm ăn, tự nuôi con. Gọi là vợ vì bà nào chả cũng tặng liền xì bóc một HIỆN VẬT là... đứa con, còn HIỆN KIM - Chả chỉ sở hữu có cái quần... tà lỏn - lấy gì cho? Không thèm cưới hỏi cho mệt, tiền đâu làm mấy chuyện tốn kém rắc rối tào lao. Tội nghiệp! Lòi ra đứa nhỏ nào là chả kiếm chuyện dông liền, êm ru rút và gầy ngay vụ khác. Mấy bà đó trong con mắt chả là tầm thường, học hành vừa đủ để cộng trừ lặt vặt ngoài lề đường, dung mạo thì quơ tay hốt cả giỏ dễ như ăn cơm sườn, cua cái một là được nên bị chả ngược đãi, bỏ bê lăn lóc trên giường. Chị hai thì khác, cả một kế hoạch tinh vi được vạch ra tỉ mỉ - Tiếp cận, tấn công, vây ráp, rượt đuổi và dứt điểm. Bao nhiêu công sức cùng mớ não bỏ ra với tiêu chí ĐẸP TRAI KHÔNG BẰNG NÓI DAI, NÓI DAI KHÔNG BẰNG CHAI MẶT khá vất vả, chứng tỏ chị có giá hơi cao nên được hưởng chế độ đãi ngộ mới. Người Đẹp có khác!
Có một điều mà sau mầy chả dần dần ngộ ra và không ngờ, nhưng đã muộn - Đây là lần cuối cùng chả gieo giống lang bang, chả bị Trời trả báo cả vốn lẫn lời. Với 7 đứa em vợ gồm một bác sĩ, một nhỏ Lem bụi đời và 5 thằng con trai vai u thịt bắp thì còn lâu chả mới có đường trốn chạy. Quãng đời sau nầy chả sống để ngậm ngùi ê chề. Gieo gió thì gặt bão là đương nhiên. Anh rể ơi có một điều Anh không tính trước là - Thời gian có thể làm nhuộm màu trắng thành vô số màu hùm bà lằng: Đen, đỏ, tím, vàng, nâu hay màu mắm ruốc.. v.v... và chị Hai từ một cô gái hiền hậu mĩ miều vụt biến thành một bà la sát đằng đằng sát khí - Để trả thù cái đời với dự kiến là mệnh phụ phu nhân lại bị thằng khố rách áo ôm giống mình dụ dỗ đó mà!
Phải thừa nhận Anh Hai có VIÊN ngầm và chắc không phải một VIÊN, chị nói đó là DUYÊN nhưng Lem suy ra chữ đó chính xác hơn. Người gì miệng mồm dẻo nhẹo, lời nói sinh sôi nảy nở đâu trong bụng hàng đàn hàng đống tuôn ra ào ào ngọt xớt. Ngoài thứ đó và...VIÊN ra, chả không còn giống gì khác. Í quên! Có một thứ nữa trợ giúp chị mau sa vào đầm lầy tình yêu là mấy mấy bài tình ca Trịnh Công Sơn và Vũ Thành An mà chả đàn tới đàn lui, rống hoài hỏng biết trúng sai thế nào.
Anh Hai ngày ấy là nhân viên... giữ xe đạp cho học sinh của trường. Chị làm gì có xe mà gửi, nhưng ra vào lớp thì phải ngang qua ngang lại, ẹo tới ẹo lui chỗ đó. Ngày nào Anh Hai cũng có mặt để làm nhiệm vụ, tiện thể điểm danh luôn những nàng thiếu nữ xinh xắn dễ thương, cả một bầy tất nhiên con mắt có sự lựa chọn, và chị là con mồi béo bở - Không giàu để chảnh, không giỏi để làm tàng, chỉ có sắc đẹp lung linh và dáng dấp thùy mị khờ khạo thấy thương - Ra tay là chắc cú.
Lần đầu tiên Anh chặn chị lại làm quen với lí do hết sức đáng yêu là... trả lại tiền chị làm rớt mà chả vừa lụm dùm. Ngạc nhiên và buồn cười vì sức mấy có chuyện đó, nhưng chị thật sự cảm động vì Anh... già ấy quá nhiệt tình, nhất quyết đòi làm người đàn ông chân chính cho bằng được. Vả lại tự nhiên có tí tiền từ trên trời rơi xuống ai không ham. Ôi! Những đồng tiền LẺ đã hạ gục chị, theo kế hoạch đáng ra phải là tiền CHẴN mới đúng và là một KÉT SẮT thì hợp lí hợp tình hơn. Dù sao, sự sáng tạo nầy theo lẽ phải được ghi vào những bí kíp cua gái để đời.
- Rõ ràng Hiệp thấy BÉ làm rớt mà.
- Hỏng phải của tui đâu.
- Phải mà, nhận lại đi, Hiệp lỡ lụm rồi, BÉ hỏng nhận Hiệp biết tính làm sao?
- Tính sao tính tui đâu biết.
- Nếu vậy ngày nào Hiệp cũng năn nỉ chừng nào BÉ lấy lại mới thôi.
Một tiếng Hiệp, hai tiếng đều Hiệp dù lớn hơn chị cả một con giáp, chả nhe hàm răng Hynos ra cười với ánh mắt long lanh đong đầy tình cảm cùng lời ca ướt át nhão nhoẹt. Ngày nầy qua ngày khác HIỆP kiên nhẫn hát ru không mệt mỏi. Nếu là Lem thì sao? Làm sao để không phải lặn hụp trong bể tình lai láng đó? Còn phải hỏi - Gục tùng. Đúng ra, nếu là Lem thì đời nào có chuyện trả lại tiền, dù chả có lụm thiệt đi nữa. Hên hay xui khi mình có một nhan sắc vừa đủ xài? Đó là câu hỏi Lem thường tự trấn an mình để vui sống.
Sau lần giáp mặt đó, chị cứ được ve vuốt bằng cái lưỡi ngon ngọt béo bùi ấy hỏi sao mà không chết lần chết mòn con tim? Cóc, ổi, me, khoai lang, khoai mì, kẹo, bánh và tiếng rên xiết đau khổ vì yêu tống tới dồn dập. Một nàng thiếu nữ chưa biết thế nào là mùi vị ái tình, giờ tự nhiên nếm đủ thứ xà bần, đến nỗi hết biết đâu là đường, đâu là bột ngọt, đâu là nước tương... Chả tả xung hữu đột tấn công chị trường kì, hỏi hết cả trần gian nầy, ai có thể thoát khỏi thiên la địa võng ấy?
- Bà đang biện hộ cho tội lỗi của mình?
- Hỏng phải à nhe, thú tội thì đúng hơn. Nhưng tình yêu làm gì có lỗi.
- Nói huề vốn, tức là trắng án.
- Làm gì có, cái án nầy chị sẽ trả suốt đời.
Chị Hai nói không đúng, Anh Hai trả suốt đời thì đúng hơn và Anh trả như thế nào coi cho được đây? Từ từ sẽ biết...

4 nhận xét:

  1. Từ từ tiếp tục chờ xem đòn trả thù tình của chị 2 :)

    Trả lờiXóa
  2. ... "nhe hàm răng Hynos", lâu quá mới được nghe lại, chắc ít người biết kem đánh răng Hynos bạn nhỉ.

    Trả lờiXóa
  3. Mía: Là sự lựa chọn của mình, nhưng sao vẫn thấy ấm ức, thay đổi số phận như thế nào đây Chị hAI ƠI!

    Trả lờiXóa
  4. ANH ĐỖ:Ngày xưa đó là một biểu tượng thường được nhắc nhở, bây giờ sao không nghe ai nói là hàm răng p/s hay con gát . Chắc lúc ấy chỉ có hiệu đó thôi, Ai khi ấy còn nhỏ nhưng cứ nghe hoài đến nhập tâm luôn..

    Trả lờiXóa