Nhiều khi Lem nóng máu vì thấy Chị Hai hung hăng quá trớn, trong nhà suốt ngày giỏi ăn hiếp chồng, ra chợ thì thơn thớt, không ngớt nói cười ngọt xớt, xúi ông Hiệp đá quách cho bả hết làm tàng. May phước là Ổng không thèm đếm xỉa tới lời cô em vợ, phong lưu đa tình mà nhát như thỏ đế, hỏng dám bỏ nhà đi bụi, nếu không mấy đứa nhỏ bơ vơ, khóc nhề nhệ suốt ngày đòi ăn lấy ai nấu cơm, đòi hát dạo khi ngủ lấy đâu ra ca sĩ, gia cảnh rối nùi, chắc cú là Lem ôm sô lãnh đủ. Chưa biết mốc xì gì là mùi đời, chưa mảnh tình rách vắt vai, cứ làm như mình là tay tổ, mém chút Lem trở thành tội nhân thiên cổ vì chia cắt phụ tử tình thâm. Khi đầu 2 thứ tóc, rút kinh nghiệm xương máu bản thân, não Lem mới xịt ra chân lý - Mấy cái thứ tình cảm yêu đương rắc rối, bày đặt xía vô thầy đời có ngày làm ơn mắc oán. Vả lại lúc ấy đầu óc đương sự mờ mờ mịt mịt có mắt như mù, hết biết phải quấy nên đừng ai dạy bảo gì cho hao hơi. Dính vô coi chừng mang họa, đôi chối thêm phiền hà sứt mẻ.
Lem làm bộ làm tịch để an ủi ông anh rể của mình, nhưng nếu ông gây tội thì người đầu tiên xử ổng chính là Lem. Đáng tiếc, sau nầy biết bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt sờ sờ, Lem muốn xử mà xử không được, phải ngậm bồ hòn trợn tròn con mắt.
Thời gian đó, chung quanh chị như tỏa hào quang, trong nhà mấy em thấy chị là cặp mắt sáng tinh lấp lánh. Chị là số một, là cứu tinh, là chỗ dựa vững chắc cho cái bao tử tham lam vô độ, nay đầy mai lép của chúng, mặc dù Ba dặn dò hoài.
- Ổng mà dám? Con mà không “phen” với ổng là Ổng tiêu đời, ở đó mà lộn xộn.
- Du côn quá nhe Lem, cho nên ở mình ên hoài mà hỏng tởn, sao hỏng ai rước cho tui nhờ. Ba có vẻ hết hy vọng, nhưng Ba còn nương... miệng, mấy đứa quỷ kia cứ khẳng định Lem ế dài mỏ... cò và kiếp sau sẽ là hươu cao cổ. Vậy mà nó còn chưa ngán.
- Kệ con, hơi đâu Ba lo, chồng với con - nhìn thấy là mắc mệt.
- Kiếm hỏng ra bày đặt. Tui rầu cô lắm, nói cho cô biết.
- Ông Bà Hai đang trong tầm ngắm của con, để con quan sát kĩ mới tính, bất quá ở vậy nuôi Ba, Ba lo gì. Lem cười hì hì lấy lòng.
- Tui hỏng cần cô lo, đừng đổ thừa. Già ngắc ai thèm lấy. Ba thiệt phũ phàng khi nói lên sự thật.
Mỗi khi có đi chợ Lem không thể nào không “thăm” chị, đó trở thành thói quen, nếu không Lem nhớ xôn xao, và mấy đứa em cũng thấy ruột cồn cào. Nhiều khi Lem thấy hành vi mình không quang minh chính đại cho lắm, có gì đó đen tối mờ ám, nhưng gặp chị ruột của mình thì làm gì có tội? Tại chị thô bạo nhét vào giỏ Lem đủ thứ hùm bà lằn, nó không cản được, từ chối thẳng thừng thì chị giận, chị chửi “khùng”, xách về thì mấy đứa nhỏ lại khoái chí, kệ! Mình có là chính nhân quân tử hồi nào đâu. Hy sinh một chút tự ái thôi có sao, ối, mà mấy thứ tự ái vớ vẩn không có cũng không cần. Lem đấu tranh tư tưởng và quyết định cứ thế mà làm với vẻ hả hê thấy rõ.
- Ba dặn rồi, đừng làm quá chị khó xử, ai mà lo cả một bầy cho nổi. Ba cằn nhằn hoài.
- Quá hồi nào đâu mà quá. Tại chị chứ bộ, chị khó chịu lắm, cứ buộc con đem về nhà... dùm, con đâu muốn đâu. Làm trái ý bả, bả la rùm chợ, quê sao? Lem chống chế, xem ra nó cũng giống HIỆP rồi, miệng mồm tép lặn tép lội.
- Ba chỉ sợ bên Nội tụi nhỏ xì xầm, mặt mũi nào dòm sui. Trời thì ra Ba sợ phía địch oánh giá tư cách đó mà.
- Ba đừng lo, Nội Ngoại xuất nhập chị tính hết rồi. Chị Hai biết điều lắm Ba ơi. Lem nói càn thôi, nó biết rất rõ chị mình thiên vị, còn lâu mới có công bằng trong tình cảm lẫn vật chất.
- Ừ! Ba lo nó gồng gánh quá đuối có ngày.
- Gặp con bả mừng thấy mồ, bả khỏe như voi sức mấy mà đuối. Lem gỡ gạc, nhưng mà đúng là gặp Lem chị mừng thiệt chứ bộ.
- Mừng? Chứ hỏng phải Nịnh chị kiếm chác, làm như Ba đui, lộ liễu thấy rõ.
- Hỏng có à nghen, chị tự nguyện tự giác à nghen, nói oan con không hà.
Mấy đứa em lúc ấy đã lớn, nhưng chúng vẫn còn đi học, càng lên cao càng tốn kém, một mình Lem và Ba chống đỡ cái cột nhà khá vất vả, nếu không có chị Hai phụ một tay dám cái nóc đã sập xuống đất từ đời nào.
Giúp đỡ gia đình tốn kém thế nào cũng không làm chị buồn phiền. Những thứ khiến chị suy tư là những thứ cũ rích mốc meo của “ngày xưa thân ái”. Chị luôn trách Ông Trời xui khiến cho chị phải ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, nỡ ngược đãi nhan sắc chim sa cá lặn của mình. Những bất ngờ dồn dập cùng bao khó khăn, cuộc sống vất vưởng nay vầy mai khác cộng thêm sự thật về quá khứ lẫy lừng của người tình đầu môi chót lưỡi dần lộ diện khiến một cô gái ngây thơ, ngơ ngác trước cuộc đời, giờ lúc nào cũng ấp ủ trong lòng những ân hận và sục sôi bất mãn. Chị biến thành thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát văng tung tóe. Lem là nơi chị gởi gắm những tâm tư, trút bầu tâm sự đầy nhóc mỗi khi nó tràn trề. Chị thường tiếc nuối những thứ mà chị cho là mình ngu ngốc dại dột làm mất, chị hay ngoảnh lại phía sau lưng tìm bóng hình quá khứ, ước ao thời gian quay ngược. Muốn trở lại cái thuở đói lên đói xuống đó, chị định làm gì không biết, thay đổi vận mệnh chăng? Đúng là đứng núi nầy trông núi nọ, được voi đòi tiên.
- Biết gì mà nói. Chị trả lời khi bị Lem phê bình kiểm điểm.
- Bà đó! Vừa phải thôi nhe, sao cho vừa lòng Bà đây? Giờ Bà muốn gì nữa.
- Muốn gì biết chết liền. Chị cười xòa và tiếp - Kẻ không tình thì làm gì biết kẻ ngu tình ra sao mà tò mò. Bán thịt heo không lo, cho chi chuyện không tình với ngu tình. Lem tức mình vì bị bà chị khi dể.
- Muốn lấy chồng khác chứ gì?
- Lấy được cũng lấy liền.
- Muốn thì cứ, sợ ai?
- Cứ được là cứ rồi. Khỏi cần dạy. Chồng chứ đâu phải đôi dép xỏ sao thì xỏ.
- Cái nào cũng không được thì dẹp đi. Nghĩ ngợi chi cho nhức đầu.
- Thì thôi nè, ôm con mà sống qua ngày đoạn tháng. Giọng chị nghe buồn làm sao! Thật ra chồng bả ôm con suốt mới đúng. Nói trật lất vậy mà cũng nói.
Mình làm mình chịu, Chị thường nói như thế. Mỗi lần nghe câu nầy lòng Lem thấy quặn xoắn đau thương. Biết làm sao khi con đường Chị lỡ bước đi không như ý. Sau nầy khi vượt qua những bộn bề mưu sinh, đầu óc rảnh rỗi, chị thường xuyên thả hồn mình đi lang thang về miền cổ tích của nàng công chúa lọ lem, khi trò chuyện với Lem, chị càng lộ rõ những khát khao mơ hồ và ấm ức. Lem tự hỏi - Con cái có làm chị hạnh phúc? Tiền bạc có làm chị thỏa mãn? Nhà cửa có làm chị yên tâm? Trở về thời thơ ấu làm gì hả chị? Chị sẽ không bao giờ đi con đường đã đi, không bao giờ chọn người đã chọn, không vào học trường đã vào. Có phải như vậy hay là “vũ như cẩn”? Có thể Chị sẽ có một số phận khác, nhiều khi tốt hơn, nhiều khi tệ hệ hơn cũng hỏng chừng? Chị thừa biết thế, nhưng cứ bướng bỉnh hoang mang tơ tưởng, muốn làm lại cuộc đời và trăn trở với những gì mình trót lỡ. Chị ơi, đến cuối cuộc đời sao chị vẫn không chấp nhận sự thật trước mắt?
Chị dồn hết tâm trí, sức lực của mình vào công việc để trốn tránh những dằn vặt trong lòng, từ ngày nầy sang ngày khác, từ năm nầy sang năm khác, thời gian cứ thế mà trôi qua đem theo nhiều thứ, chúng không đem quách hết cho nhẹ lòng, mà chỉ đem những thứ quý giá là tuổi trẻ và xuân sắc, những thứ chúng để lại thì hoang tàn và tan nát từ hình thức đến nội dung - Hẹn lại kiếp sau sẽ sửa chữa sai lầm, chị hay đùa, nhưng Lem không chắc kiếp sau chị có được làm người hay là làm heo không chừng, vì chị xực biết bao nhiêu là thịt heo ế ở kiếp nầy.
Anh hai thì đơn giản hơn, Anh đã có tất cả những gì muốn có, những cuộc phiêu lưu tình ái, những người phụ nữ đủ mọi thành phần, bây giờ anh có người vợ đẹp lại giỏi kiếm tiền. Gia đình Anh không ai học nhiều, nhà nghèo nên Anh cũng không cao vọng. Hưởng thụ cuộc sống đầy đủ với vai trò nội trợ Anh thấy quá dư thừa. Lỗ nhĩ Anh ngày càng dày dạn, khi chị càm ràm la hét Anh xem như đang nghe nhạc trữ tình. Ngoài ra trong đầu Anh toan tính những gì thì... ông Trời cũng chưa chắc thấy được.
Sự đời khó đoán, không ai lường trước sẽ xảy ra những gì. Chị dù không ưa thích cái hiện tại mình đang có nhưng cố gắng dành dụm, gom góp - Để dành cho mấy đứa nhỏ sau nầy. Sống vì con, đời mình khổ thì ráng cho đời sau sung sướng không thua ai. Người tính không qua trời tính. Đâu ai ngờ rằng chị đổ mồi hôi sôi nước mắt làm ra của cải là để dành cho người dưng nước lã.
Tom góp, ki cóp cho con gấu lạ hoắc nó chớp...
àh, mà Lem ơi. Thấy Lem quan tâm và thương chị Hai nhiều. Bạn có nghe câu này chưa Tính Cách quyết định Số Phận ? Cho nên có thương thì mình cũng phải chịu buồn một xí vì tính của chị Hai như vậy rồi. Hy vọng sau này sẽ có biến chuyển nào đó tốt hơn nhiều. Lem cũng chu đáo hén, có tính lo xa nữa. Chúc vui nghe.
Trả lờiXóaO Xuân: Chẳng qua Lem nhiều chiện thui, trời kêu ai nấy dạ , biết làm sao, chân mình thì tèm lem, bày đặt đốt đuốc rê chân người chính là Lem nhà mình!
Trả lờiXóa