Tiếp tục sự nghiệp ngồi chợ của Má không là Lem, không là ai khác trong 8 đứa, mà là Chị Hai - Thật bất ngờ...
Nghĩ lại không tin được. Chỗ của Chị phải ngồi bên cửa sổ mơ màng nhìn trời trăng mây nước, sáng tác văn thơ hay soạn giáo án, không thì ít ra cũng dựa cửa ung dung hóng gió trời để hong khô mái tóc mượt mà rồi...nhổ chân mày, tỉa tót nhan sắc làm đẹp cho đời. Đằng nầy chị tả xung hữu đột, dầm mưa dãi nắng - Miệng bằng tay tay bằng miệng, nói sùi bọt mép từ sáng tới chiều. Thật phí của trời.
Chị sinh một đứa con trai giống Chị đẹp như thiên thần, còn Chị dần dần biến thành... quỷ sứ, Anh thì trở thành người đàn ông ba trong một: vú em, nội trợ, tài xế - Chăm sóc con, dỗ ngủ cho ăn, nấu cơm quét nhà rửa chén, đưa đón vợ. Nói chung việc nhà Anh thầu hết, làm không xong là tới số, miệng Chị giờ khẹt ra lửa, dữ hơn bà chằn.
Anh Hai hồi nhỏ chỉ mê cua gái không học hành, không tài cán, không sức vóc, không thân thế, không làm nặng, không quen nghe nói nặng nên không việc nào khớp với “tầm cỡ” của Anh. Kiếm cơm nuôi vợ con với Anh quả là một cực hình. Ngày xưa chỉ cần xách cái lưỡi và bộ gió lãng tử giang hồ đi vòng vòng lả lướt, dụ dỗ mấy nàng ngây thơ hưởng thụ cuộc đời - Cóc nuôi ai, mắc mớ gì đổ mồ hôi nhiều cho mệt xác. Bây giờ Anh vừa hát ru con, vừa ngậm ngùi cay đắng, thấm thía số phận bọt bèo của đấng nam nhi “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao” - Cái gông trên cổ sao mà nặng vậy không biết, muốn gỡ ra ư? Dễ gì đủ sức - Cảm thấy ấm ức nhưng bị chèn vô kẹt, không cục cựa được nên chất giọng ca sĩ của Anh thấm đẫm những nghẹn ngào, u uất. Nhờ vậy thằng nhỏ chỉ cần dòm cái miệng nhóp nhép của Anh là chảy ke ngay.
Cũng tại Anh, ai biểu mang bộ vó lề mề, xìu xìu ễnh ễnh làm Chị ngứa con mắt. Làm kiếm cơm nuôi vợ con mà tối ngày than rát lỗ tai - Nhọc quá, nhục quá, nhức quá. Chị sao mà ngồi yên không... nhúc nhích tay chân cho được? Chờ con lớn, Chị vùng lên, quyết tâm ra ngoài kiếm tiền cho Anh sáng mắt. Nhất định từ giã kiếp nô lệ của đàn bà.
- Sống bằng đồng tiền nặng mùi rau củ, đầy mồ hôi của CHẢ mệt mỏi không chịu nổi. Còn gì để mất đâu, thí cô hồn cái sắc đẹp nầy cho rồi! Giọng Chị có chút tiếc nuối khi than thở với Lem.
Thì ra dòng máu xông xáo bon chen chợ trời của Má đã tiềm ẩn từ đời nào trong người chị, giờ thức dậy sục sôi tuôn trào, chị quăng không thương tiếc bộ dạng liễu yếu đào tơ, mạnh dạn gia nhập thế giới những người cung cấp thức ăn nuôi sống loài người. Từ đó cuộc đời chị, cái miệng gắn liền với cái chợ từ sáng tới chiều.
Anh Chị hoán đổi vị trí cho nhau, bây giờ lưỡi anh thất nghiệp dài dài, còn lưỡi chị thì lại hoạt động tía lia liên tục, đến Ba còn phải ngạc nhiên: Sự đời khó đoán.
Con hơn Cha Mẹ nhà có phúc. Chị không chọn những mặt hàng tầm thường của Má lúc trước, đắn đo suy nghĩ lắm, cuối cùng chấm ngay thịt heo bán cho oai - Sao chị không chọn hột xoàn ta? Lấp lánh lại quý phái sang trọng. Trụi lủi, không vốn liếng, khởi đầu ba trầy bốn trật, phải chịu khó gan lì mới trụ được, dần dần củng cố, lăn lóc từ từ biến thành “trùm thịt” hồi nào không hay. Bao nhiêu khó khăn chị đã vượt qua nhìn lại mà ngán ngược, dù vất vả tảo tần, dù mua đầu nầy bán đầu kia, dù không tiền thuê sạp, dù lùi lậu trốn thuế, bị quản lí thị trường lùa chạy lạch bạch và công an rượt chạy có cờ nhưng lì lợm kiên nhẫn bám chợ miết từ ngày nầy qua ngày khác. Phải thừa nhận, sự chiến đấu bền bỉ ấy làm cho Lem trố mắt phục lăn, hai bà Chị của Lem đáng sợ thật, ai cũng có sở trường để phát huy. Chị Hai lại hơn hẳn chị Ba cái mặt dày: chủ nợ tới đòi rần rần, chửi lộn rần rần, bị mắng mỏ rần rần, ăn thịt ế đều đều, thiếu trước hụt sau dài dài, Kệ! chị kệ tất, tỉnh bơ mà sống phà phà. Đó là thời gian lộn xộn "tư cách đạo đức" nhất của Chị - Nói một đàng làm một nẻo, chịu đấm ăn xôi, ngang ngược không thua "thằng nào, con nào". Rồi cũng qua, cuộc sống dần ổn định, lên như diều gặp gió. Từ vài kí thịt ban đầu, mấy năm sau một ngày chị xả 3 con heo. Túi có tiền, con người lên giá theo, không ai dám ăn hiếp, coi thường. Có điều Lem sợ - Không biết dưới địa ngục có sơ sót bỏ bớt hay không, nếu tính đúng tính đủ thì tội lỗi chất chồng, Chị phải đi chùa đọc bao nhiêu kinh sám hối mới hòng nhẹ gánh đây?
- Biết làm sao mậy. Có người ăn mới có người bán, tội chia đều ra, không bao nhiêu đâu, em hơi sức nào lo, rảnh ghê!
- Ừ mà Chị đâu có giết nó đâu há. Mình chỉ phân phối kiếm lời mà, chắc hỏng sao. Lem đồng tình phụ họa. Có sao hay không thì xuống dưới mới biết, Lem lẩm bẩm một mình không cho Chị nghe.
Khi số thịt trên mâm Chị bán đầy lên bao nhiêu thì số kí lô trong cơ thể chị cũng nhảy vọt theo, ăn thịt ế, hửi từ thịt tươi tới thịt ôi suốt khiến hình hài chị phình ra, màu mỡ phì nhiêu vô phương cứu chữa. Chồng con ốm nhom ốm nhách còn Chị thì ú ì ục ịch, Lem tỏ ý tiếc nhớ cái thời “Ngày xưa hoàng thị” nhưng Chị khoát tay bất cần.
- Giờ ráng kiếm tiền, đói hỏng lo hơi đâu lo tào lao, có tiền mua tiên cũng được, mai mốt mĩ viện gọt lại mấy hồi.
- Làm như dễ lắm, cả trăm kí mỡ dư gọt chắc tới mùa quýt, dao kéo nào chịu nổi bà ơi.
- Kệ, mai mốt thiếu thịt bán, Chị lóc ra chơi luôn. Nói xong chị Hai cười hề hề, giống Má thấy sợ. Bị Má nhập hồi nào mà dáng vẻ y chang luôn. Thiệt đúng là Mẹ nào con nấy, đã có hậu duệ đắc ý, ở dưới Má cũng đang khoái trá cười khà khà. Chứ gì nữa.
Đâu rồi làn da trắng hồng, đâu rồi ánh mắt lung linh sâu hút hồn, đâu rồi mái tóc mượt mà, đâu rồi khóe miệng e ấp duyên dáng, đâu rồi dáng ai tha thướt thon thả, đâu rồi... đâu rồi? Chỉ hàm răng trắng bóng một thời còn ở lại trong cái miệng tét tới mép tai vì hò hét quá nhiều. Nhưng Chị được đền bù xứng đáng, 5 năm sau chị đã có nhà dù trong hẻm, so với Má, bán cả đời chưa mua được cây cột.
- Bà buôn bán kiểu gì hay vậy? Cân thiếu chứ gì. Lem thắc mắc, kệ lời thật mất lòng nhưng nó biết chị sẽ không giận vì nó nói quá đúng.
- Đố mầy kiếm được trong chợ cái cân nào đủ. Không ít thì nhiều thôi em ơi.
- Tội lỗi, tội lỗi, Ba biết chửi chết.
- Làm ơn ngậm họng lại cho tui nhờ nghen bà, mắc công tao giải thích vòng vo.
- Bà “hùng biện” ngoài chợ hay lắm mà, thiên hạ bị bà dụ hết, bởi vậy phất mau thấy ham, công nhận ông HIỆP dạy bà chiêu nầy độc thiệt.
Chị phản đối liền:
- Còn lâu chả mới dạy tao. Ổng làm ra con chị làm ra bạc, khác một trời một vực.
Cũng phải, Ổng đẻ ra nợ, chị đẻ ra tiền, cùng áp dụng chiến thuật nhưng kết quả trái ngược. Tội nghiệp, anh Hai giờ ru rú trong nhà biết thân biết phận, không dám hó hé cãi chị nửa lời. Rõ ràng người nào làm ra của cải vật chất thì tiếng nói mạnh mẽ và có quyền thị uy. Lem bị Anh “méc” hoài.
- Lem coi, đi đám giỗ uống có chút mà nó chửi Anh cả buổi. Quả thật, Chị có thể chửi hết một ngày, giờ chị như cái máy, bấm nút là phát ào ào. Lem thông cảm ông anh rể xâu sắc... xấu nhưng biết làm sao. Cũng tại anh, săn trúng con SƯ TỬ đội lốt NAI thì giờ ráng chịu.
- Anh chửi lại bả, nhịn hoài bả lừng. Lem tài khôn.
- Xúi dại, Anh chỉ muốn yên nhà yên cửa, nhịn vợ chứ nhịn ai mà tính toán, cũng tội nghiệp bả buôn bán cực khổ. HIỆP lúc nào lời lẽ cũng tử tế, nhưng Lem ngẫm nghĩ - Không nhịn thì làm gì bả nếu không muốn ra đường bụi đời, giờ chăn ấm nệm êm nhà cửa đàng hoàng, cũng tiếc lắm!
- Bỏ bả cho rồi. Bả hung dữ quá, gặp tui là đá văng từ đời nào.
- Bỏ hả?
HIỆP thoáng suy tư - ĐÁ rồi đi đâu bây giờ, làm gì? Ôi, Oải lắm, nhỏ Lem nói thiệt hay nói chơi, nó có ý đồ gì mà đâm bị thóc chọc bị gạo, định chia rẽ phá hoại gia cang người ta đây mà...
nhắn là Mía vẫn có đọc nha Ai, chuyện càng ngày hấp dẫn,nhưng chưa thấy bóng dáng nào dành cho Lem hết :)
Trả lờiXóao X đoán, ở ngoài đời chắc bạn Lem hiền lành và vui vẻ (tử tế):-))) Giọng văn của Lem đọc dễ vô, dễ cảm. Đọc tới đây thì tạm ngưng dành lời bình cho nhân vật, chuyển qua khen người viết :-)
Trả lờiXóaCuối tuần vui vẻ nhiều nha LEM
Một sự thay đổi không ngờ của chị Hai. Thường thì khi có con, người phụ nữ mạnh mẽ hơn, quyền lực hơn trong gia đình.
Trả lờiXóa