Không phải tự nhiên chị hai cuốn gói theo trai dễ dàng, cuộc đời bất ngờ phải rẽ sang hướng khác, từ bỏ tất cả chỉ vì GẠO ĐÃ NẤU THÀNH CƠM.
Hai người hoạt động bí mật quỷ không hay thần không biết, chị ngụp lặn trong biển tình mênh mông, say sưa hớp lấy từng hơi ái tình, mặc xác thân mình bập bềnh về đâu thì về, ra sao thì ra. Con tim chị không ngừng run rẩy, nhảy nhót trên những nấc thang trong lâu đài tình ái với bao cảm xúc lạ lùng và cho nó tự do leo cao mút chỉ. Tâm hồn thì chỏng ngược, móc lủng lẳng trên mặt trăng thả trôi cùng gió trời, mê man dõi theo ánh sáng lấp lánh của dãy ngân hà vô tận mà tưởng đang hiện diện chốn thiên đường. Chị khoan khoái, mê đắm trong cảm giác mới lạ vừa PHÁT HIỆN VÀ... MIỆT MÀI PHÁT HIỆN TIẾP, TIẾP,... TIẾP NỮA KHÔNG NGỪNG NGHỈ. Riêng HIỆP thì vừa hướng dẫn chị PHÁT HIỆN, vừa nấu... nồi cơm tình từ hồi nào, đến khi cơm chín ngay trong bụng, bốc hơi nghi ngút thì chị mới hay và tá hỏa tam tinh. Chị ngờ nghệch, ngơ ngác rồi hoảng loạn, rối ren rồi sợ hãi, cứ kêu trời ơi đất hỡi và hỏi thế gian tại sao, tình là gì? Nhưng chẳng ma nào thèm trả lời. Cái lưỡi HIỆP khi đó cuốn lại núp trong cổ họng án binh bất động.
- Ai cũng dại khờ khi yêu Lem à. Chị trầm tư.
- Thật vậy sao Chị? Lem giả điên ra vẻ ngây ngô, thật ra nếu ngày xưa xáp lá cà được với người ta thì Lem... tèm lem chắc còn hơn chị. Tuy nhiên Lem thắc mắc lắm, có ngu cũng biết giữa thật và mộng là một trời một vực.
- Ừ! Vô vòng thì biết, đừng ai tài khôn, lúc đó hết biết gì và thằng khôn thằng ngu đều biến thành thằng khùng. Lem nghi ngờ, Chị có nói quá không? Quơ đũa cả nắm kiểu nầy coi bộ mích lòng.
- Đâu phải ai cũng vậy? Lem phản ứng yếu ớt.
- Tiếc rằng chị chưa xác định đó có phải thật là Tình yêu. Chị thở dài thườn thượt là sao? Điều nầy làm cho Lem thấy chị thật sự tội nghiệp.
Sự đã rồi, không quay ngược được thời gian, không thể trở về vị trí cũ, không phép màu nào có thể biến HỈ bây giờ trở thành HỈ của ngày xưa, gieo rồi thì phải gặt thôi, có điều vụ mùa nầy không được như ý.
Đã có gan làm thì phải có gan chịu... lãnh đủ. Chuyến nầy làm gì có chuyện ngựa quen đường cũ hả HIỆP, sức mấy mà dễ dàng thong thả thoát ra, giống những lần QUẤT NGỰA TRUY PHONG trước. Nước mắt của con NAI ĐẸP cũng khác với mấy con khác, nó làm trái tim sắt đá của gã thợ săn phải mềm nhũn và chảy tan ra, gã thợ săn đành tiếc rẻ quăng đồ nghề, giã từ sự nghiệp săn bắt trộm của mình, ôm thành quả vừa hạ gục chuyển sang nghề khác. Kẻ cắp gặp bà già, cũng giống như Chị, cuộc đời HIỆP lật sang trang mới, nhưng quan trọng nhất là: Bao nhiêu nàng thiếu nữ của tương lai đã được cứu khỏi cảnh lưu vong có con không chồng? Không tính được. Nhưng đúng là Chị Hai đã làm một việc hữu ích cho đời.
HIỆP dẫn HỈ đem về làm vợ không tốn lá trầu, trái cau nào cho có lệ. Đút HỈ vào một trại cưa quen biết sau khi dùng mấy tấc lưỡi năn nỉ người ta ráo nước miếng. Chị ĐƯỢC gởi ở đó chờ ngày khai hoa nở nhụy. May phước có chỗ thương tình ra tay nghĩa hiệp mà chứa dùm, nếu không thì có lẽ kiếm cái lò gạch bỏ hoang nào đó, lót lá chuối khô cho chị làm ổ. Khi ấy gia nhân tuyệt sắc như Chị và Thị Nở chưa chắc ai hơn ai. Hú hồn. Nhờ Má ở trên độ trì.
Lem có hỏi chị tại sao không về nhà chồng ở tạm?
- Trời! Nhà chả hả? Chỉ có 12 mét vuông mà thụ lý tới 4 gia đình, chui rúc trong đó, không khí còn không đủ cho con mấy con muỗi, huống chi chị.
- Thêm cái mùng nữa có sao?
- Giăng trên cầu tiêu được không? Chị nhìn Lem chờ nó cho ý kiến.
Suy nghĩ thật kĩ Lem trả lời.
- Thôi về nhà mình đi, không đến nỗi, giăng mùng dưới bếp còn đỡ hơn.
- Thôi đi cô nương, nhất định không. Của chả để chả lo. Chị dứt khoát không muốn liên lụy đến gia đình.
Chị Hai không phải tay vừa. Sau bao nhiêu ngày nước mắt nước mũi đổ thốc đổ tháo cùng những dằn vặt hối hận, đau đớn, tủi hổ, tiếc nuối, tức giận. Chị tỉnh táo nhận ra rằng cuộc đời mình đã tan nát, mình vừa bị cướp mất một gia tài kết sù, thằng ăn cướp ấy làm cho chị mất toi những cơ hội làm ra của cải mà không nhổ được một cọng lông chân nào của nó. Biết rằng cả hai cùng tình nguyện, nhưng so tuổi chênh lệch hai người - 1 CON GIÁP - tức 12 con - đó là VẬT chứng, ĐỨA CON - đó là NHÂN chứng. Lường gạt và ỷ lớn HIẾP nhỏ. Bản án Chị tuyên như vậy và bị cáo không thể chối cãi, phải cúi đầu nhận tội không ọ ẹ. Thi hành án: Suốt kiếp chung thân - Phục vụ vợ con không mệt mỏi và cấm thở than.
Thế là anh Hai không còn giữ xe đạp ở trường để có dịp gây án thêm nữa, phải chuyển sang công việc khác có giá hơn, tích cóp, kiếm thêm chút tiền để chuẩn bị cho OAN GIA đẻ CỤC NỢ. Nếu như khi xưa, ngày nào Anh cũng NHÌN những cô học sinh ngây thơ dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ rụt rè mà tán hươu tán vượn, thì bây giờ bắt buộc Anh phải NGẮM mấy cái bội sắn, su, khoai tây, cà rốt, bí đỏ ngồn ngộn đến chóng mặt và những bà chủ béo ú la hét rùm trời. Anh phải khiêng vác nặng nề suốt ngày và khi làm trái ý bị rầy la, nặng nhẹ, có phải Anh cũng dùng miệng lưỡi ngọt ngào sẵn có mà lả lơi đưa đẩy - HIỆP biết rồi, để HIỆP rút kinh nghiệm lần sau. Hỏng lẽ vậy sao ta?
Rồi cũng đến ngày Chị dẫn Anh về tự thú và khoe tác phẩm đã hoàn thành xuất sắc của 2 người. Lem lo lắng hồi hộp, sợ Ba nổi cơn tam bành. Ba là một người luôn tuân thủ những tôn tri trật tự lề lối của cha ông có sẵn, Ba hay càm ràm dạy dỗ con cái phải thế nầy thế khác, không nên thế nọ thế kia, nghèo cho sạch rách cho thơm hay giấy rách phải giữ lấy lề... Nhưng lần nầy Ba làm Lem rất bất ngờ, không rầy la một tiếng, còn biểu Ái bắt gà làm thịt nấu cháo đãi thằng con rể đã làm mình hết hồn vì từ trên trời vừa rơi xuống cái đùng. Ba vui vẻ, mừng rỡ, lăng xăng hỏi han, xót ruột khi thấy chị xanh xao héo úa, Ba cứ nói tới nói lui, căn dặn hoài là anh phải chăm sóc vợ đàng hoàng chu đáo, tuyệt đối không để vợ buồn rầu, đói khổ. Lem để ý, dù Ba tươi cười nhưng có lúc cũng thừ người len lén thở ra - Thấy rõ ràng sự thật không thể chối cãi, đứa con gái rượu xinh đẹp với biết bao kì vọng của mình từ nay BÔNG HOA LÀI CẮM BÃI CỨT TRÂU. Đúng ra Ba rất biết tự an ủi mình khi nói với Lem với cái miệng móm xọm cười cười - Ba vui vì cháu ngoại... chắc chắn là cháu của mình, cháu nội thì... hỏng biết à nghen - Ba thiệt đa nghi, lém lỉnh hết sức, có khi nào Ba đã nhen nhúm một mối nghi ngờ nào về má chăng??? Dám lắm à!
Dù quá khứ anh Hai đen tối và tội lỗi đến thế nào, nhưng khi đụng ngay chóc chị hai, bị chị khớp mỏ, không cho tự do hoạt động vô tổ chức như trước, Anh trở nên hiền lành đến khó tin, đàng hoàng nghiêm chỉnh đi ngay đường, thẳng lối. Bị ém tài, bửu bối không xài được, Anh còn gì ngoài sức trâu? Làm việc, làm việc và làm việc. Muốn khác đi cũng không được, ai biểu ham vợ đẹp mà không tự lượng sức mình, Anh phục vụ gia đình hết công suất, bù luôn phần những bà vợ trước mà Anh một đi không trở lại. Làm hết ga nhưng vẫn bị Chị ăn hiếp dài dài. Còn Chị, có phước hay vô phước khi tóm được chồng? Có thật sự hạnh phúc trong những tháng ngày sau nầy. Là Lem nhiều chuyện nên cứ phân vân suy nghĩ mãi. Chị thì không bao giờ trả lời câu hỏi nầy, im lặng đến khó hiểu vì còn bận với những ý nghĩ thâm sâu trong đầu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét