Những ngày mưa dầm dề, Lem thường nhớ Má nhớ Chị nhớ Minh nhớ Lãm... nó ghét lắm, tại sao cứ nhớ hoài những người đã bỏ rơi nó đi mãi mãi mà thỉnh thoảng, hên lắm nó mới được gặp lại trong giấc chiêm bao.
Qua màn mưa những gương mặt ấy thấp thoáng ẩn hiện cùng với nụ cười, khi thì mím khẻ nhẹ nhàng lơ đãng, lúc lại banh rộng toe toét nhiệt thành, đâu đó trong không gian trắng xóa, ai đang khanh khách cười vang giữa muôn trùng nước mắt từ trên cao đổ xuống rì rầm, nó thấy luôn cả những ánh mắt đang lay động lung linh nhảy múa, ánh mắt ấy nhìn nó dịu dàng như chứa muôn ngàn ân hận. Tiếng nói quen thuộc thân thương ngày nào, những âm điệu đầy cung bậc mà Lem luôn bị ám ảnh trong sự luyến tiếc dai dẳng vọng về - Giọng oang oang luôn kiếm chuyện cằn nhằn cử nhử của Má, tiếng thì thầm rù rì tâm sự của Chị Hai, tiếng la hét cự cãi của Minh, tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại trẻ con của Lãm. Lem thả mình trôi miết theo những hình ảnh của kí ức, nó giống như một cuốn phim dai như đĩa, chiếu đi chiếu lại không biết mệt. Có phải chính mấy thước phim đó đã mang đến cho Lem cảm giác lâng lâng kì diệu lạ lùng, vì vậy nó muốn những hình ảnh mốc meo kia về thăm nó hoài, đeo đẳng nó hoài và hãy cứ tự nhiên dằng dặc nó hoài. Lem tìm thấy trong những đoạn phim rời rạc ấy một nỗi u sầu nhung nhớ nhưng đầy hạnh phúc ngọt ngào của niềm vui tao ngộ, dù chỉ là ảo ảnh. Đừng thắc mắc tại sao nó ngồi nhìn chết trân một điểm ngoài hiên nhà, cười một mình giống như khùng.
Sống nhiều với quá khứ là tốt hay xấu, luyến tiếc dĩ vãng là hay hay dở? Dù ai có phán xét chê bai thế nào Lem đâu cần bận tâm, cái đầu của nó, trái tim là của nó, nó có quyền. Lem hưởng thụ lại những xúc động tuyệt vời khi vùi mình vào kỉ niệm, nơi đó nó có thể tưởng tượng đủ thứ hành vi mà đời thường không thể ra tay, luôn tiện hư cấu vô vàn chi tiết phi lí nhất mà không sợ ai chê bai phản đối, viết tiếp kịch bản mà những nhân vật đó bỏ dở giữa chừng, hình dung ra những gì chưa kịp xảy ra trong khoái trá. Có khi đó là một chứng thần kinh hoang tưởng, biết vậy nhưng Lem cóc sợ và nó cứ miệt mài trốn vào khi có dịp.