Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

LEM - 42 - CHỊ HAI HỈ

Những ngày mưa dầm dề, Lem thường nhớ Má nhớ Chị nhớ Minh nhớ Lãm... nó ghét lắm, tại sao cứ nhớ hoài những người đã bỏ rơi nó đi mãi mãi mà thỉnh thoảng, hên lắm nó mới được gặp lại trong giấc chiêm bao.
Qua màn mưa những gương mặt ấy thấp thoáng ẩn hiện cùng với nụ cười, khi thì mím khẻ nhẹ nhàng lơ đãng, lúc lại banh rộng toe toét nhiệt thành, đâu đó trong không gian trắng xóa, ai đang khanh khách cười vang giữa muôn trùng nước mắt từ trên cao đổ xuống rì rầm, nó thấy luôn cả những ánh mắt đang lay động lung linh nhảy múa, ánh mắt ấy nhìn nó dịu dàng như chứa muôn ngàn ân hận. Tiếng nói quen thuộc thân thương ngày nào, những âm điệu đầy cung bậc mà Lem luôn bị ám ảnh trong sự luyến tiếc dai dẳng vọng về - Giọng oang oang luôn kiếm chuyện cằn nhằn cử nhử của Má, tiếng thì thầm rù rì tâm sự của Chị Hai, tiếng la hét cự cãi của Minh, tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại trẻ con của Lãm. Lem thả mình trôi miết theo những hình ảnh của kí ức, nó giống như một cuốn phim dai như đĩa, chiếu đi chiếu lại không biết mệt. Có phải chính mấy thước phim đó đã mang đến cho Lem cảm giác lâng lâng kì diệu lạ lùng, vì vậy nó muốn những hình ảnh mốc meo kia về thăm nó hoài, đeo đẳng nó hoài và hãy cứ tự nhiên dằng dặc nó hoài. Lem tìm thấy trong những đoạn phim rời rạc ấy một nỗi u sầu nhung nhớ nhưng đầy hạnh phúc ngọt ngào của niềm vui tao ngộ, dù chỉ là ảo ảnh. Đừng thắc mắc tại sao nó ngồi nhìn chết trân một điểm ngoài hiên nhà, cười một mình giống như khùng.
Sống nhiều với quá khứ là tốt hay xấu, luyến tiếc dĩ vãng là hay hay dở? Dù ai có phán xét chê bai thế nào Lem đâu cần bận tâm, cái đầu của nó, trái tim là của nó, nó có quyền. Lem hưởng thụ lại những xúc động tuyệt vời khi vùi mình vào kỉ niệm, nơi đó nó có thể tưởng tượng đủ thứ hành vi mà đời thường không thể ra tay, luôn tiện hư cấu vô vàn chi tiết phi lí nhất mà không sợ ai chê bai phản đối, viết tiếp kịch bản mà những nhân vật đó bỏ dở giữa chừng, hình dung ra những gì chưa kịp xảy ra trong khoái trá. Có khi đó là một chứng thần kinh hoang tưởng, biết vậy nhưng Lem cóc sợ và nó cứ miệt mài trốn vào khi có dịp.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

TRÁI ĐẤT TÂM TÌNH

Tôi là một cục tròn tròn lơ lửng xoay tít trong không gian mênh mông mịt mù thăm thẳm không biết nơi đâu là điểm dừng.
Tôi là một vì sao trong hàng hàng đống đống vì sao chớp tắt, tôi quay mòng mòng quanh Anh Mặt trời nhưng không bao giờ chóng mặt, chong mắt nghía Anh ẤY suốt năm nầy tháng nọ. Chúng tôi mang ơn Anh và biết - Nếu không nhờ Anh khẹt lửa, mở lò sưởi liên tục thì chúng tôi sẽ sống mãi trong tối tâm vô vọng lạnh lùng.
Anh Trời rất sáng suốt khôn ngoan, không thèm chấm nàng SAO nào vào ngôi hoàng hậu, chỉ đưa một số vô hàng tóp ten trong đó có trái đất tôi đây. Hãnh diện làm sao. Anh biết rõ, nếu cư xử không khéo sẽ gây ra thảm họa, chiến tranh giữa các vì SAO nếu xảy ra, xẹt nhau ì đùng suốt, thiên hà nầy trở thành bãi chiến trường đố ai chịu nổi. Anh cũng rất biết điều, ban bố ánh sáng cho tất cả, may mắn hay xui xẻo khi chỉ riêng mình tôi với ánh sáng của Anh đã làm nên chuyện.
Người ta gọi tôi là Hành Tinh sống, nhờ tôi mà biết bao nhiêu giống loài xuất hiện trên cõi đời nầy, lớn lên, sinh sôi nảy nở lan man khắp nơi khắp chốn. Cao cấp nhất, cứng đầu nhất là giống người của “mấy người”, tôi lỡ dại dung dưỡng nuôi nấng nhưng chưa thấy ai vô ơn pà cố như “mấy người”, luôn kiếm chuyện quậy phá khiến tôi rối tung rối nùi nhức cái đầu. Ngoài ra, tôi còn nuôi tá lả nhiều loại cấp thấp hơn, thấp hơn nữa, nuôi luôn cả những đồ mắc dịch mắc toi mắc giông mắc gió chuyên gieo rắc tai ương bệnh tật. Ôi! Chúng lộn xộn muôn hình vạn trạng, tôi không cách nào phân biệt để đối xử theo tình cảm và ý muốn riêng của mình, quý phái thanh tao hay tồi bại rác rưởi với tôi đều y chang, có điều - Mạnh được yếu thua - đứa nào ngu chết ráng chịu. Vì sao tôi có sứ mạng đặc biệt như vậy? Vì sao tôi có được sức mạnh vô địch để phát triển muôn loài? Đơn giản vì tôi hân hạnh được bao quanh cơ thể một thứ để người ta hít vô hít ra, nếu không có thứ đó tất cả sẽ toi đời mà không kịp nhắn nhe, di chúc, thứ đó không sao quản thúc được, nó ta bà lang thang hết mọi nơi - hang cùng ngõ hẻm thâm sâu cùng cóc, nó tự ban phát rộng rãi cho tất cả, cao thấp lớn nhỏ cứng mềm đều có phần, cái thứ không màu, không mùi, không thấy, không nắm, không sờ soạng được ấy đã đem đến cho tất cả sự sống mà không hề so đo tính toán, mong cầu. Nhờ cái thứ đó mà hình hài tôi ra được thế nầy.

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

KHI ẤY - BÂY GIỜ

Khi ấy thơ ngây tuổi trăng tròn
Tung tăng nắng sớm nụ cười giòn
Mắt nai lấp lánh như sao chớp
Dáng liễu lắm anh phải héo mòn


Khi ấy muốn gì cũng được chiều
Đời vui phơi phới bao người yêu
Thật nhiều quà tặng người đưa đón
Có kẻ si tình đến phát liều!

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

VỨT ĐI!



Những cánh cửa mở ra
Để ta đi vô đi ra
Cho gió ào vào luồn lách
Cho mặt trời dạo bước lân la

Những cánh cửa mở ra
Để bụi rác bay vô bay ra
Cho thiêu thân lao mình tìm sáng
Cho rèm thưa đọng chút mưa sa

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

LEM - 41 - CHỊ HAI HỈ

Chị Hai có một kết thúc lãng xẹt chưa từng thấy.
Một buổi sáng, Chị gục trên thớt thịt của mình và không bao giờ ngồi dậy. Hôm ấy trời trong xanh, nắng ấm chan hòa. Lựa một ngày đẹp như như thế để hấp tấp bỏ đi, không thèm nói tiếng nào khi vừa tuổi 42. Chị thật nhẫn tâm.
Không ai tin được cái sự thật vô lí trước mắt, cả nhà ngơ ngác bàng hoàng, lúc cầm trên tay cái hũ cốt đem gởi vào chùa thì Lem biết rằng: Mãi mãi trên thế giới nầy, vĩnh viễn vắng tiếng nói cười của Chị.
Anh Hai nhất định không đem Chị về quê nằm gần Má như ý Ba muốn, thiêu rụi Chị thành tro - Đau lòng làm sao! Dù biết đó là chuyện thường tình, dù biết chết là hết, dù biết Chị không còn cảm giác, nhưng Lem như thấy Chị đang lăn lộn thét gào trong biển lửa, ruột gan nó oặn xoắn từng cơn và cứ lẩm bẩm một mình giống như khùng - Chị ơi hãy cố chịu, cố lên Chị nhé, cố một chút thôi Chị à...
Chị đi, để lại toàn bộ của cải và quyền lực cho người “thừa kế”, HIỆP thay da đổi thịt ngay, tức thì vụt bật lên mạnh mẽ và đầy quyết đoán. Riêng 2 đứa con gái, chúng ủ ê như tàu lá chuối rủ, nhủi vào lòng Lem khóc suốt dù đã bự chàm quàm. Một đứa hơn 20, đứa kia thì tròn 15 tuổi.
Giữa phòng khách nhà Chị, xuất hiện ngay một cái bàn thờ, Chị được thượng lên đó ngồi chễm chệ, trên ấy Chị lúc nào cũng ngó xuống lom lom và cười tươi như muốn nói - Đừng lo, Chị vẫn đang rất vui Lem à, không thấy Chị luôn cười sao hả? Cả tấm thân ụt ịt 70 kg giờ chỉ là một tấm giấy mỏng tanh bất động. Ánh mắt bất động, nụ cười bất động, cả không gian bất động.

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

NGHẸN HỌNG

Có ai đó đã một lần nghẹn họng
Giống như tôi đang bị lúc bây giờ
Lưỡi co thắt trôi tuột vào trong cổ
Lời chưa ra nghẹn đắng kẹt nóc hàm

Tôi câm nín quẹt bôi hai dòng lệ
Ngóng phương đông tìm chút ánh tương lai
Nhưng bão giông mù mịt lấn ban mai
Ở nơi đó chỉ toàn bao lốc xoáy