Chị Ba ra trường và Chị đi tuốt luốt về nhà người ta.
Không vinh quy bái tổ như thiên hạ thường làm, Chị theo chồng “bỏ cuộc chơi”, bay vù một hơi không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, chưa biết “chơi” nó ra làm sao mà không thử - Chị thiệt uổng phí cuộc đời.
Nhưng nghĩ cũng phải, mau lẹ như Chị chứ lề mề chậm rề rề như Lem thì suốt đời ngô nghê sống trong ê chề tái tê. Tương lai chói loá từ lâu chờ đợi vẫy tay chào, hỏng phóng tới chộp lấy thời cơ, để lâu rủi nó nguội ngắt nguội ngơ, mắc công hâm tới hâm lui mất thời giờ, lòng người khó đoán, thời gian vật đổi sao vời, ra tay chớp nhoáng nhanh gọn cho chắc cú, đường đi mới rộng lớn thênh thang trải đầy gấm vóc lụa là, ngu sao không bước vô liền. Cuộc sống đầy hứa hẹn được gia cố chắc chắn bởi mảnh bằng vừa xuất xưởng, ngày tháng sau nầy Chị tha hồ hụp lặn bơi trong hạnh phúc.
Bên ấy đơn phương tổ chức đám cưới cho Anh Chị khỏi cần xin xỏ, dạm hỏi rườm rà. Chị Ba chỉ cần có mặt, làm cho thiệt giỏi nhiệm vụ cô dâu, tất cả đều có người bày biện sẵn. Ba hân hạnh là khách mời đặc biệt, chị Hai lúc ấy đã khá... nặng kí, có chút ít máu mặt để tháp tùng cùng Ba đại diện nhà gái, Ái Ố đóng vai 2 vệ sĩ, thêm bà Hai cô Vàng làm nền, cán cân xui gia nghiêng chiềng chỏng gọng mém tí nữa hất Ba văng lên trời. Cũng may, nếu bày đặt lễ nghĩa, nhóm họ, rước dâu thì không biết nhà Lem xoay xở ra sao với cái ổ chuột không có nổi một dây mồng tơi để... mà rớt nầy, nhà nó có mốc xì gì để làm đám ngoài mấy cái ly mẻ. Không khéo đội ...mùng cả đám. Vậy cũng tốt - tuy hơi buồn tẻ nhưng mà khoẻ, Ba khỏi phải suy nghĩ đối phó bị người ta dòm ngó vào sự khốn khó trong cái xó của mình. Cái bếp trống phọc tội nghiệp sẽ rung rinh rúng rính khi bao nhiêu cặp mắt xỉa vào. Quan trọng là tránh cho chị Ba khỏi bị cả đám nhà bên đó xầm xì bàn tán, 4 chữ “môn đăng hộ đối” thời gian ấy bị quăng mút chỉ lên trời, nghĩ đến thôi cũng sượng cứng ngắc huống gì phun ra miệng. Ừ, “được” lép vế như vậy cũng mừng, giữ lại cho chị chút sĩ diện. Người ta biết là nghèo nhưng không tận mắt chứng kiến thì sẽ mau quên, nếu không, cái “ấn tượng mạnh” ấy đeo đẳng biết bao giờ gỡ được, sợ rằng khi đó chị mặc cái áo quý phái vào sẽ như con nhái mặc áo dài, làm sao tự nhiên không khỏi ngại ngần với những cặp mắt tò mò bươi móc... Tất cả đã vào hết bảng chiết tính của chị, sắp xếp đâu vào đấy rất hợp tình, hợp tiền, hợp lý, hợp cảnh, hợp... rơ. Khó mà chống cự.
Lem tức mình vì không được chứng kiến quang cảnh náo nhiệt đặc biệt đó, nó phải ở lại lo nhà lo cửa, lo trước lo sau, lo trong lo ngoài, lo rác lo rến, lo ruồi lo nhện, lo chuột lo gián, lo thằn lằn lo rắn mối, lo... giữ của giữ cải cho cái nhà rách trống trước trống sau. Hừ! - Vì cớ gì chứ? Tại sao không cho nó góp phần? Ba còn biểu ở nhà đốt nhang liên tục cho Má - Đó là sứ mạng thiêng liêng chỉ có nó là người xứng đáng! Xì, dỗ ngọt, ru ngủ nó bằng mấy lời đường mật cao xa để ém nó lại, ép người quá đáng, sợ sắc đẹp của nó làm lu mờ cô dâu sao? Lem vùng vằng mặt lớn mặt nhỏ hờn mát - Con biết rồi, con sẽ xuất sắc trong vai tì nữ, con biết cái thân ở đợ của mình mà!
- Bậy quá Lem ơi! Ở nhà đốt nhang cho ấm nhà ấm cửa, ấm... bàn thờ, hỏng biết Má bây có chịu theo qua đàng trai không, ở lại an ủi bả đi kẻo bả buồn tội nghiệp.
- Con gái có chồng mừng thấy mồ tổ, buồn gì mà buồn. Nổi cơn tam bành thì có! Lem gân cổ cãi. Quả thật nếu Má còn sống, với tính nóng nảy, ngang phè thì cái vụ nầy không dễ êm xuôi suôn sẻ yên bình như vậy.
Ba không nói gì, lặng lẽ nhìn Lem rồi vội quay sang nơi khác, nhưng nó đã kịp thoáng thấy 2 con mắt Ba đỏ ngầu lóng lánh.
- Biết rồi! Ở nhà thì ở nhà. Lem xuôi xị xuôi lơ, từ bỏ mà trong lòng nóng như lửa, nó rất muốn nhìn thấy cặp cô dâu chú rể nầy, nhất là NGƯỜI ẤY. Ra sao ta? Nghĩ đến thôi đã thấy hồi hộp lạ lùng. Đúng là tình cũ không có chủ cũng quyến rũ như thường.
Ôi! Cái số Lem sao mà xui, đen thui như mõm chó. Một cơ hội mở rộng tầm nhìn, có dịp nâng cao giá trị, mở mày mở mặt, hãnh diện vì cùng huyết thống với cô dâu bác sĩ tri thức đầy mình, bỏ qua lần nầy vĩnh viễn không có lần thứ hai. Dịp may hiếm hoi được “lẫn lộn” vào tầng lớp cao sang quyền quý. Ngày hệ trọng nầy tất nhiên sẽ có rất, rất nhiều những thanh niên ưu tú nhiều chữ nghĩa tham gia, biết đâu trong đám quý tộc ấy lòi ra một chàng hoàng tử thông thái, tinh mắt nhìn đời, thấy được ngọc trong đá, nhìn ra cốt cách tinh anh, hiếm có đang ẩn náu kín đáo trong hồn nó mà lụm bỏ vào tim, cô chị ưu việt như thế thì cô em ít ra cũng xem xem gần bằng. Nó thở ra miết, tiếc hùi hụi mấy tháng trời.
Ngày trọng đại đó, Ba chuẩn bị rất kĩ lưỡng, nâng niu để Má ở trong túi áo trước ngực, cẩn thận day mặt ra ngoài cho Má chứng kiến tường tận từ đầu đến cuối diễn biến ngày con gái được đưa lên thớt đóng mộc lấy chồng. Song hỉ chứ bộ! Vì đó cũng là ngày đứa con giỏi giang của mình bắt đầu cầm ống chích ra đời múa may tung hoành ngang dọc. Nhìn hết tụi con cái cả mấy xóm có ai hay và hên như vậy? Nếu không có cái áo vest phủ ở ngoài, mọi người sẽ nhìn thấy rõ ràng gương mặt má hiện ra lồ lộ dưới lớp vải mỏng với nụ cười chành bành và cặp mắt sắc như dao đầy... hăm doạ. Tối đó Ba đã thắp nhang thầm thì trấn an xoa dịu Má cả buổi - Bà đừng có phiền, đám cưới con mình kiểu gì cũng được đâu có sao, miễn nó danh chính ngôn thuận làm dâu làm vợ nhà người ta đàng hoàng, bên đó nó sẽ được sung sướng mãn nguyện, bà yên tâm đi, con mình không bị ai ăn hiếp đâu mà bà sợ. Lem nghe tiếng Má nghiến răng trèo trẹo.
Lem gọi đám cưới của chị Ba là đám xáp lá cà, còn hơn chị Hai, trốn chui trốn nhủi nhập lại một cục. Cũng có sao, chị Hai hỏng theo trật tự luân thường đạo lý gì ráo, làm trái lễ nghĩa nhưng vẫn sống phà phà như thường, có ai đụng tới cọng lông chân nào của Chị? Người đời vốn rộng lượng mau quên. Nếu nhiều tiền thì ngon hơn nữa, dẫu có thúi quắc, sau lưng người ta rủa sả ầm ĩ nhưng trước mặt vẫn kiêng dè không dám bịt mũi. Lem suy nghĩ miên man và sắp xếp hàng hà sa số những tình huống tồi tệ sẽ gặp phải trên đời, nó tính toán xem nếu là mình thì sẽ làm sao làm gì và làm thế nào, nghĩ ngợi mọi thứ đã đời và nó kết luận chắc nịch - Ăn thua mình gan, phải liều thì tình tiền mới có nhiều. Đây là kim chỉ nam cho nó hướng tới trên đường đời vạn nẻo. Bất chấp như Chị Hai để có chồng, đánh nhanh rút gọn như chị Ba để trả nợ hay để có của cũng được. Gì đi nữa thì mấy bà chị của Lem cũng đáng nể. Nung nấu trong đầu những tư tưởng táo bạo có vẻ dữ tợn, thật ra đụng chuyện mới biết gan Lem nó nhỏ xí như con chí... mén.
Thời gian ấy, toàn bộ thì giờ rảnh rỗi, Lem biến mình thành chị Ba rồi tưởng tượng đủ thứ, nó cay đắng - tại sao mình không là Chị ấy? sao Chị ấy không là mình? Không ai nhìn thấy lòng tham lộ liễu trong lòng nó nên nó tha hồ mơ màng, nó muốn ngồi mát ăn bát vàng, không thèm học mà cứ mơ làm bác sĩ, không được người ta yêu mà cứ mơ làm vợ hiền, thích nhai rào rạo trái táo ngon lành nhất mà không phải tốn tiền mua hoặc bỏ công sức mồ hôi vun trồng chăm sóc tưới tiêu. Lem hỏi hoài Chị Hai mặc dù Chị trả lời nhiều lần.
- Hai người chắc nổi như cồn hả Chị?
- Đẹp lắm, đẹp hết sẩy! cô dâu chú rể như tiên đồng ngọc nữ. Sang trọng, lịch sự hết chỗ nói.
- Đông dữ hôn Chị?
- Bà con đàn trai đông lắm, bạn bè tụi nó cũng nhiều, bên mình có mấy ngoe, họ hỏi sao qua ít vậy.
- Thấy hông? Vậy mà bỏ em ở nhà. Lem bùn thụng bùn thịu.
- Có gì đâu mà tiếc, quê xệ gần chết. Bên họ giàu có rần rần, tủi thân chứ ngon lành gì đâu.
- Ít ra cũng ăn ngon 1 bữa.
- Cái đồ ham ăn. Chị Hai liếc nó một cái dài sọc - Vừa phải thôi nha Lem, hai mấy tuổi rồi, hỏng nhỏ nhít gì đâu. Nên thân chút đi cô.
Nên thân là nên làm sao? Nó cóc cần nên thân, nếu chị Hai biết nội tình đang diễn biến trong bộ đồ lòng của nó thì chắc còn hoảng hồn hoảng vía đến thế nào - Minh ơi! Mi không còn sống bên ta để cùng nhau tâm sự trút bớt nỗi sầu, tình chưa đến mà tình đã đi mới thật ai bi, vĩnh biệt mối tình câm không đầu không đít không tay không chân. Hết thật rồi, nhưng thỉnh thoảng xin được mơ màng tí xíu để xoa dịu trái tim côi cút cô đơn - Lem viết trong nhật kí đời tôi những dòng lèm bèm chèm nhẹp như thế, nó cố tô đậm lè cái dấu chấm bự tổ bố có phần hơi quá lố ở cuối câu để thể hiện sự dứt khoát. Sang trang mới, nhưng chắc phải lâu lắm Lem mới có chuyện để viết về mình, và nó lại tò mò dòm chừng cuộc sống anh chị Ba, hay cà nanh nhưng Lem vẫn mong cho Chị mình được hạnh phúc dài dài, dù sao cũng là chị em ruột, có kiếp nầy không có kiếp sau, nó rất sợ nhìn thấy những dòng nước mắt…
Cái cách ba để hình má trong túi áo ngực , như muốn cho má dự đám cưới chị Ba, thiệt là hay.
Trả lờiXóaNhưng không biết chi tiết này có làm cho Lem tăng thêm phần ghen tỵ với hai người kia không nữa.
Nước mắt tui muốn rơi khi đọc cái đoạn ba bỏ hình của má trong túi áo. Hay. Tui thích giọng văn của bạn.
Trả lờiXóaAnh Đỗ: Lem thì lúc nào cũng gấu ó, ghanh tị. Nó hầm hừ vì muốn mừ không được. Thương cho má, chỉ nhìn chứ không nói được tiếng nào.
Trả lờiXóaTrăng Quê: Cám ơn Trăng quê nhiều thiệt nhiều đã thích cái giọng của Ai. Bạn sống rất tình cảm.
Trả lờiXóa