Lem gọi vụ án của chị Ba là vụ án “CON VE SẦU”
Vì năm nầy sang năm khác chị rỉ rả triền miên bài “rầu rĩ râu ria ra rậm rạp, rờ râu râu rụng rờ rún rún rung rinh” - May là không có râu, nếu không cứ rờ rẫm sờ sẫm miết chắc thành thái giám hồi nào không hay. Nghe 2 chữ “thái giám” Chị đùng đùng nổi cơn thịnh nộ lãng nhách.
Đuổi theo CON VE SẦU nầy từ năm nầy sang năm khác, bám theo những cảm xúc chằng chịt rối ren đan xen nhiều mối của bà chằn đó Lem mệt muốn đứt hơi, cái giọng điệu “sầu thương vương bụi mía lau, gặm hoài gặm mãi nhưng sao vẫn còn” của bả chán muốn chết, 2 câu đó là Lem sáng tác mừng lần thăm nhà thứ 1 chục chẵn của Chị.
Bị bả dắt, Lem lầm lũi theo an ủi đến nỗi nó quên luôn nhiệm vụ quan trọng với bản thân là - Tìm người “nâng khăn sửa bóp”. Yên tâm, nó đã tuyên bố, có ế chồng thì bả lãnh đủ khoảng đời sau của nó!
Sự tình kéo dài hết chịu được, tức quá nó quát:
- Có gì thì lôi ra chặt chém một lần cho xong, bất quá chết là cùng, dở dở ương ương như con cá sình. Bà không mệt nhưng tui mệt.
- Vô diên! Chuyện tao mắc mớ gì mầy mà mầy mệt. Xúi dại không hà.
- Thấy cái bản mặt ủ ê mưa dột của bà tui làm sao chịu nổi, mất hứng kiếm chồng. Tui cho bà biết, tui qua hỏi thằng chả làm cái gì mà chị tui ngày càng quắt quéo khô héo. Tui nói thiệt, để bà coi. Chuyến nầy nhất định xử đẹp.